Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực - Huyền

Mọi người giải tán, Đinh Tiếu thở ra một hơi thật dài, mới vừa rồi sống lưng cũng sụp xuống, hai bước đã đi xuống khỏi tế đàn chạy đến bên cạnh Quỳnh: "Ba, chúng ta có phải về nhà được rồi không?"

Quỳnh đau lòng mà sờ sờ cái trán của Đinh Tiếu: "Ừ, chào tạm biệt thôn trưởng bá bá và hiến tế đi, chúng ta liền về nhà."

Đinh Tiếu xoay người hướng thôn trưởng cùng hiến tế khom lưng xuống: "Cám ơn thôn trưởng bá bá, cám ơn hiến tế, cám ơn Khôn."

Bằng Giáp và Đằng cũng xuống khỏi tế đàn, nhìn Đinh Tiếu, Bằng Giáp thở dài: "Đứa trẻ ngoan, đừng vì sự việc hôm nay mà ghi hận Màu, ghen ghét sẽ làm người ta mất đi lý trí làm bẩn linh hồn, chúng ta không nên vì sai lầm của người khác mà khiến bản thân cũng sa đọa."

Đinh Tiếu gật đầu: "Con hiểu, tuy rằng con không rõ vì sao y đá con, nhưng y đã bị phạt, chuyện này tất nhiên sẽ dừng lại ở đây. Con sẽ không ghi hận y, nhưng về sau cũng tuyệt đối không tiếp cận y."

Đằng vừa lòng mà cười: "Thật là một tiểu gia hỏa thông minh lại hiểu chuyện, lại đây, ta xem bệnh tình của con thế nào, đưa tay cho ta."

Nhìn thấy Đằng cẩn thận mà xem mạch cho Đinh Tiếu, Khôn thò qua dò hỏi: "Sinh bệnh?"

Đinh Tiếu gật đầu: "Tôi lúc trước lạc đường trong rừng rậm, lại bị đụng vào đầu, được ba cứu trở về sau đó có một số việc tôi không nhớ ra được, hơn nữa thân thể cũng không tốt lắm. Có điều không có việc gì lớn, chỉ là nhiễm phong hàn nên phát sốt." Đối mặt với thần tượng của nhóm thiếu niên nhi đồng, cậu cảm thấy mình vẫn nên đơn giản mà giải thích một chút mới được.

Khôn nhíu mày: "Vì sao xuống nước?"

Đinh Tiếu nghi hoặc: "Xuống cái gì nước?"


Quỳnh phản ứng nhanh hơn một chút, lúc này mới nhớ ra: "Khôn, ngươi ngày đó nhìn thấy Tiếu Tiếu bắt cá?"

Khôn gật đầu: "Thân thể không tốt, tại sao xuống nước?"

Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, trong lòng nghĩ ngươi quản được sao, mặt ngoài thì lại lễ phép trả lời: "Ở nhà hơn mười ngày quá buồn, muốn đi thư giãn. Tôi bắt cá rất giỏi, hơn nữa cá ăn rất ngon."

Khôn suy nghĩ một chút sau đó ném xuống một câu: "Ta đi bắt." Lúc sau liền chạy đi không còn thân ảnh. Khiến cho Đinh Tiếu không hiểu gì, nhìn bốn người trưởng thành cao lớn xung quanh, đầy mặt đều là ý tứ dò hỏi.

Đằng nhịn không được bật cười: "Tiểu tử Khôn này hình như thông suốt!"

Đinh Tiếu tức khắc liền 囧, quay đầu nhìn Quỳnh và Hạ, kết quả hai người cũng cười đến quái dị.

"Ba, hôm nay chúng ta mời thôn trưởng bá bá và hiến tế đến ăn cơm chiều được không?"

Kỳ thực lúc trước khi bắt cá, cậu cũng muốn tặng cho thôn trưởng và hiến tế, chỉ tiếc ở cửa thôn đụng phải bốn gã quần chúng, sau khi nghe xong lời ba và cha nói, cậu vẫn có chút hối hận. Nếu đưa cho thôn trưởng và hiến tế chắc chắn sẽ không rắc rối như vậy!

Bằng Giáp cười gật đầu: "Nghe Hạ nói Tiếu Tiếu nhà chúng ta làm đồ ăn rất ngon, ta đã sớm muốn nếm thử. Không cần ba cháu đồng ý, bá bá hôm nay liền quyết định đến nhà cháu ăn cơm chiều!"

Hiến tế là người độc thân, tuy đã 200 tuổi, nhưng vẫn còn độc thân. Không phải vì hiến tế không thể thành hôn sinh con, mà là tính cách của Đằng rất độc lập, hơn nữa nàng say mê y dược, chuyện thành thân tạm thời còn chưa đi vào kế hoạch nhân sinh của nàng. Dù sao thú nhân độc thân cũng nhiều, mà nàng là một giống cái độc thân lại ít đến đáng thương.


Bằng Giáp sẽ không một mình tới cọ cơm, vì thế Đinh Tiếu bọn họ về đến nhà không lâu, hắn liền mang theo bạn lữ Liễu Đại cùng con thứ ba Thương và một giống cái ấu tể nhỏ nhất trong nhà Miêu Miêu tới cùng.

Tính ra, hôm nay trong nhà tổng cộng có 5 người tới cọ cơm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tên Khôn động kinh đi bắt cá kia cũng sẽ tới đây, trở thành 6 người. Bỏ đi Miêu Miêu mới 6 tuổi, giống đực 13 tuổi Thương đảm bảo cũng bằng một đầu lao động đi. Đinh Tiếu tính tính, thịt bạo nha heo lúc trước mình dùng muối ướp hong khô cũng lấy ra dùng, còn có hôm qua cha săn tới hai con thử thú trưởng thành cũng đều bị mang ra. Hi vọng lát nữa Khôn có thể mang nhiều cá trở về, nếu không cậu sợ đồ ăn dự trữ trong nhà không đủ. Quả nhiên gia đình thú nhân vào mùa đông, đều ăn thịt mà sống, như vậy kỳ thực không tốt một chút nào, không có hàng dự trữ rất dễ dàng trở nên nghèo rớt mùng tơi trong thời tiết ác liệt!

Có điều khiến Đinh Tiếu không nghĩ tới, Bằng Giáp đem bạn lữ và hài tử sang đây xong lại cùng Hạ ra ngoài săn thú. Quỳnh cũng cầm lấy săn xoa mang ra khỏi nhà, nhìn dáng vẻ là muốn đi kiếm chút rau dại tươi cùng con mồi nhỏ. Nghĩ tới tính toán của mình vừa rồi hoàn toàn uổng phí, đứng ở cửa phòng bếp, Đinh Tiếu yên lặng thở dài, bản thân quả nhiên vẫn còn không hiểu biết hết địa phương này, xem ra sau này cần phải học hỏi thêm nhiều thứ.

Liễu Đại là lần đầu thấy Đinh Tiếu, làn da ấu tể này rất trắng, giống như tiểu Miêu Miêu nhà mình. Bộ dáng không thể nói đẹp, nhưng rất đoan chính, tóc màu đen giống như tóc Khôn nhà mình, nhìn rất thuận mắt. Chỉ mỗi thân thể có vẻ quá gầy yếu, dáng người hơi lùn, không phải thực vừa ý. Không biết vì sao Bằng Giáp nói đứa nhỏ Khôn này động tâm tư, có điều Liễu Đại kỳ thực không muốn con trai đi theo con đường giống như Hạ lúc trước. Người nối nghiệp thôn trưởng trong tương lai, sao có thể cưới một bán thú nhân không thể sinh dục làm bạn lữ chứ.
Nhìn ra Liễu Đại có chút không hài lòng với Đinh Tiếu, Đằng nhàn nhạt mà nói một câu: "Tâm tư của Khôn nhà các ngươi không phải ai cũng có thể đoán được, ngươi cảm thấy có thể thay đổi ý nguyện của hắn sao?"
Sắc mặt Liễu Đại hơi cứng đờ, sau đó gật gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng, có điều bọn họ mới gặp mặt một lần mà thôi."

Đằng cười nói: "Đối với Tiếu Tiếu là lần đầu gặp mặt, nhưng với nhi tử nhà ngươi thì không phải."

Cho nên nàng cũng cảm thấy, tiểu tử Khôn này chỉ thấy người ta hai lần liền quan tâm như vậy, còn vội vàng chạy đi bắt cá cho người ta ăn, thật là buồn cười đến không nói nên lời. Giống đực khi theo đuổi tức phụ tên nào mà chẳng có quá trình nói gì là nghe nấy a!

Khi Khôn xách theo năm con cá lớn đi vào nhà Đinh Tiếu, nhìn thấy hiến tế và mẹ đang ngồi ở bàn đá bẻ đậu cay, không cần hỏi hắn cũng biết hôm nay chắc chắn là liên hoan ở đây, đối với điểm này, Khôn đại thần tượng rất vừa lòng. Vì thế gật gật đầu với hiến tế và mẹ rồi trực tiếp đi tới phòng bếp. Đối với nhà thúc thúc, hắn tương đối quen thuộc.
Kết quả đi vào phòng bếp, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy được tam đệ cùng tiểu muội vây quanh Đinh Tiếu cười cười nói nói, hai tiểu gia hỏa còn liên tục lấy đồ ăn vặt trong mâm. Khôn buồn bực, bản thân còn chưa được ăn qua đồ ăn Đinh Tiếu làm, hai tiểu ấu tể này cư nhiên còn ăn trước cả mình, quá tức giận! Vì thế hắn lập tức sải bước đi tới trước mặt Đinh Tiếu, trực tiếp há miệng.

Đinh Tiếu bị bóng râm ngăn trở trước mặt mà hoảng sợ, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt Khôn đối diện mặt mình. Nếu đối phương không mở miệng, cậu khẳng định hình ảnh này cực kỳ chấn động, nhưng hiện tại lại rất buồn cười. Cúi đầu nhìn thoáng qua mấy con cá lớn trên tay trái Khôn, tay phải là cành cây đầy quả thanh hồng đều là thứ mình thích ăn. Cậu lập tức quyết định hi sinh cái tôi một chút, cầm lấy một cái bánh bạch đậu rán đưa tới miệng Khôn: "Hương vị thế nào?"


Khôn cẩn thận nhai nhai, đối với bạch đậu mà từ nhỏ đến giờ mình luôn chán ghét có cái nhìn hoàn toàn khác biệt: "Miếng nữa" sau đó lại đem miệng mở ra.

Đinh Tiếu nhịn không được run rẩy khóe miệng, lại đút một cái nữa, sau đó nói: "Thích ăn thì lát nữa tôi lại làm thêm một ít, nhưng anh có thể đem đồ vật bỏ xuống không? Nhìn thật mệt." Chủ yếu là tôi mệt, anh không biết cái đầu anh rất chướng mắt sao?!

Khôn nhìn nhìn đồ vật trong tay, lại nhìn ngón tay vừa nhỏ vừa trắng của Đinh Tiếu, nhíu mày nói: "Ta không mệt, cậu cũng ăn đi." Nói xong đem cành quả thanh hồng đặt trên mặt đất, cầm lấy một cái bánh bạch đậu kẹp thịt trên mâm đưa tới bên miệng Đinh Tiếu.

Đinh Tiếu muốn khóc, bị người đút ăn không có gì, nhưng lão đại à, anh bắt cá rồi hái quả đã rửa tay chưa! Ăn như vậy tôi có thể bị đau bụng chết hay không! Nhưng tiếc là không làm gì được, người ta đã đưa tới miệng rồi, hơn nữa trên khuôn mặt kia có một loại nghiễm nhiên là như thế mà mình cũng nhận ra, không thể làm gì khác, đành phải hé miệng, đem đồ ăn bản thân tỉ mỉ chế tác nhai nhai hai cái rồi nuốt xuống. Quá khổ bức, bản thân làm gì đắc tội vị đại nhân thần tượng này a! Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn đại ca mình cùng với Tiếu Tiếu ca đút cho nhau ăn, sau đó cực kỳ vui vẻ mà phá lên cười: "Vợ chồng son, vợ chồng son! Đại ca, đại ca, hôn, hôn Tiếu Tiếu!"

Đầu Đinh Tiếu hiện tại đầy hắc tuyến, hoàn toàn không rõ đứa nhóc này tại sao lại rống lên nói như vậy. Vợ chồng son cái gì? Hôn cái gì? "Tiểu hỗn đản, em mới 6 tuổi có biết không? Giống cái nhỏ như vậy, hôn cái gì mà hôn!" Cư nhiên còn ồn ào!

Nhưng ồn ào không riêng gì tiểu Miêu Miêu, còn có tam công tử nhà thôn trưởng Thương: "Tiếu Tiếu ca, đại ca em không thích nói chuyện, luôn dùng hành động để biểu hiện, cho nên anh thẹn thùng cũng vô dụng."

Đinh Tiếu ngẩng đầu hung hăng trừng Khôn, khóe miệng liên tiếp run rẩy, còn không chờ cậu mở miệng, ngẫu nhiên nói trước: "Không có người lại hôn." Sau đó nhanh chóng xách theo năm con cá rồi xoay người rời đi, ngay cả khóe mắt cũng không cho Đinh Tiếu. Tiếu Tiếu hận đến nghiến răng nghiến lợi, người này là có ý gì đây! Anh nói chuyện có phải nên chọn lựa câu chữ hay không! Mấu chốt là, ai cho anh không có người lại hôn! A phi! Có người cũng không thể hôn được không! Hôn cái gì mà hôn! Đều do tiểu Miêu Miêu, đứa nhóc nghịch ngợm này việc ăn còn chưa đến nơi đến chốn đâu!
Ba trong năm con cá lớn được Đinh Tiếu làm thành cá sốt chua ngọt, tuy ở hiện đại cậu chưa từng thử dùng qua mỡ lợn rán cá, nhưng bây giờ thử một chút, cảm giác cũng không tệ lắm, đặc biệt là mỡ thử thú so với mỡ bạo nha heo đỡ ngấy hơn không ít, hơn nữa ra nhiều nước mỡ, cho nên cậu cũng bảo cha săn nhiều thử thú để lấy mỡ cất trữ cho mùa đông. Giấm và đường ở nơi này không có vấn đề, chỉ là cậu không khẳng định được các thú nhân có thể tiếp thu loại khẩu vị chua ngọt này hay không, tạm thời thử một lần đi, dù sao nơi này cũng không có ai làm.

Dư lại hai con cá Đinh Tiếu lấy ra nấu cùng quả trân châu. Trải qua hai lần thử nghiệm, cậu có thể khẳng định quả trân châu sau khi nghiền nát tương tự như bột mì, có khả năng kết dính cùng hấp thụ nước canh. Tính dai có chút khiếm khuyết nhưng thả một chút muối xanh vào là có thể giải quyết vấn đề này. Đặc biệt là đem quả trân châu đập vỡ ra rồi mới nấu, có thể ăn thay cơm, đương nhiên nấu cháo không hoàn toàn nát hết nên chỉ dùng để nấu canh. Mà loại thực vật sống bên cạnh sông này sinh trưởng tương đối nhiều, cùng cá trong nước tất nhiên là rất xứng đôi. Hôm nay sẽ làm cái này, kỳ thực Đinh Tiếu cũng có tâm tư muốn cho thôn trưởng và hiến tế cảm thấy quả trân châu có thể trở thành món chính. Tới mùa đông, đồ ăn liền thành vấn đề lớn, mà loại nguyên liệu nấu ăn bằng tinh bột này chẳng những có thể giữ thật lâu không bị hỏng, mà còn có thể cung cấp càng nhiều nhiệt lượng cần thiết cho con người.

Đối với hành động dùng ánh mắt đuổi những người khác ra khỏi phòng bếp, rồi tự nguyện lưu lại hỗ trợ mình của Khôn, Đinh Tiếu cực kỳ buồn bực. Mỗi ngày cùng ba nấu cơm cảm giác thật tốt, một bên làm việc một bên nói chuyện phiếm, Đinh Tiếu cảm thấy đây là một việc thực hạnh phúc. Cảm giác tốt đẹp giống như khi mình còn nhỏ ở trong phòng bếp nấu cơm với ba ba, bản thân luôn đi theo ở bên cạnh quấy rối. Nhưng ở cùng với tên Khôn trứng thối này, cảm giác tại sao lại quỷ dị như vậy? Hàng này rất nghe lời, mình làm gì liền làm theo, thái thịt thực sự đều, cá thu thập rất sạch sẽ, quả trân châu nghiền đến độ mịn như bột. Nhưng hắn có thể đừng dừng tay một cái liền nhìn cậu chằm chằm như vậy được không? Bản thân cảm giác áp lực như núi.

"Vậy...đại ca, anh có thể đừng cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy được không? Tôi có chỗ nào không thích hợp sao?" Sau khi xào xong gà cùng đậu cay, Đinh Tiếu thực sự không nhịn được nữa.

Khôn bưng một mâm bạch đậu kẹp thịt, đứng sau Đinh Tiếu trả lời: "Tự mình làm quần áo?"


Đinh Tiếu hắc tuyến: "Đúng vậy."

Khôn gật đầu: "Ta có da thú, làm cho ta một bộ."

Đinh Tiếu tiếp tục hắc tuyến: "...Được..." chẳng lẽ còn có thể nói không được sao?

Người ta dù sao cũng là ân nhân cứu mặt của mình mà.

Khóe miệng Khôn hơi hơi lộ ra ý cười, có điều có lẽ ngay cả thần tiên đều không nhìn ra nổi: "Tiếu Tiếu"

Đinh Tiếu quay đầu: "Gì vậy?"

Khôn nói: "Cậu rất lợi hại, cá một chút cũng không dễ bắt."

Đinh Tiếu trả lời: "Đây là có kỹ xảo, nếu rảnh tôi sẽ dạy anh, bắt cá chính là sở trường của tôi!" Nói xong liền hối hận, ai muốn dạy hắn chứ! Dạy loại mặt than này bản thân không khéo sẽ bị tức chết a!

Khôn lại nhanh chóng gật đầu: "Ngày mai rảnh, ta sớm tới đón cậu."

Vì thế Đinh Tiếu cứ như vậy đem bản thân mình bán đi, phương thức biểu đạt của tên mặt than này có phải hay không quá trực tiếp? Hay là do thế giới thú nhân căn bản sẽ không có những từ ngữ như "uyển chuyển" "khách sáo?" Ta đây chỉ là tùy tiện khách khí một chút có được không hả!!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận