Bỏ mặc Du Thanh Nhi lăn lóc trên sàn, Nguyệt Thần vào nhà vệ sinh rửa tay đển khi trở ra Du Thanh Nhi vẫn giữ nguyên hiện trạng thê thảm ngồi một góc nức nở.
Nước mắt lăn tăn trong mắt gợn thành sóng nhưng lại không rơi xuống, nhìn đặc biệt đáng thương.
"Chị khi dễ em.." Du Thanh Nhi rưng rưng nước mắt nhìn Nguyệt Thần nghẹn ngào.
"Sao có thể a?" Tiến đến trước mặt Du Thanh Nhi, cô khuỵu một chân ngồi đối diện với Du Thanh Nhi ngạc nhiên thốt.
Cô giơ tay lên lau nước mắt cho Du Thanh Nhi giọng điệu thương tiếc:"Đừng khóc a. Chị biết em là người bị hại. Em thuần khiết như vậy nhất định không chịu nổi 5P, khổ thân em. Có người bạn hacker nợ chị nhân tình,chị sẽ nhờ bạn xoá đoạn phim AV 5P đó giúp em."
Du Thanh Nhi, chơi tâm kế với tôi, cô chịu chết đi! Còn non như vậy, kiếp sau học tập thêm đi rồi tìm tôi tính sổ a.
"Chị Nguyệt..." Nhận được đau đớn xé rách giác mạc, hai chữ 'chị Nguyệt' của Du Thanh Nhi gần như thoát ra từ kẽ răng, nghiến răng nghiến lợi tức tối vô cùng nhưng chẳng thể làm gì khác ngoài tiếp tục yếu ớt. Lồng ngực đặc biệt phập phồng nén giận:"Là do em không tốt. Chuyện này không phải lỗi của chị, hết thảy đều tại em."
Vỗ vỗ đầu Du Thanh Nhi cảm xúc đặc biệt tốt, Nguyệt Thần mím môi chua xót:"Thanh Nhi đừng sợ. Hacker đó rất lợi hại, đảm bảo hết thảy sẽ được xoá không còn một mảnh."
Du Thanh Nhi cắn răng. Dù cho có giải thích trong lòng họ cô đã có tì vết, cô thế nào lăn lộn trong vòng giải trí nữa.
"Chị..." Lần này Du Thanh Nhi đúng là rơi nước mặt thật.
Chậc, thật đáng thương nha. Nhìn nhân vật do mình tạo ra bị chính bản thân chà đạp, cảm giác có chút kỳ lạ, tâm tình phi thường tốt.
"Được rồi.." Nguyệt Thần đứng lên kéo tay Du Thanh Nhi dậy. Tuy chà đạp Du Thanh Nhi có cảm giác rất tốt, nhưng cô đâu thể phí thời gian cho màn hí kịch vô bổ này. Tin chắc vị ngoài cửa cũng nghĩ như vậy.
Người đàn ông mặc áo đen bước vào đẩy kính, thân sĩ hỏi:"Mạn phép cho tôi hỏi ai là Cổ tiểu thư?"
Nguyệt Thần khiêu mi gật đầu đáp:"Là tôi." Lại là loại phiền toái nào nữa đây. Đứng cùng một chỗ với Du Thanh Nhi thật bất hạnh, lần này rắc rối cũng tìm đến cô. Du Thanh Nhi a, dù sao cũng là nữ chính quản cô ở thế thượng phong Du Thanh Nhi vẫn có thể sống rất tốt dù dưới cô.
Hào quang nữ chính càng được thể hiện rõ ràng hơn tại giờ phút này.
"Du tiểu thư, ngày mai cô đến Vũ thị gặp trợ lý Vũ tổng. Còn Cổ tiểu thư, hiện tại Vũ thiếu gia muốn gặp cô." Người đàn ông thản nhiên nói, từng câu từng chữ đều không cho phép người cự tuyệt.
Áp chế bức bối trong lòng, Nguyệt Thần nhạt nhạt:"Tại sao tôi phải đi gặp thiếu gia các người? Bảo tôi đi, tôi liền phải đi à."
"Tiểu thư chỉ cần biết việc này có lợi cho tiền đồ sau này của cô là được rồi." Người đàn ông liếc nhìn cô nhàn nhạt nói.
Quả nhiên, giống như dự đoán của thiếu gia...
"Không phiền thiếu gia các người quan tâm." Nói xong cô cất bước đi ra ngoài, đến chỗ hành lang vắng vẻ cô hắn giọng:"Thác Viễn."
Vụt, bóng dáng cao mảnh khảnh đứng trước mặt Nguyệt Thần, người này đúng là Thác Viễn.
"Thác Viễn. Tôi đã nói tôi không cần anh đi theo tôi." Thanh âm nhẹ nhàng xen chút bất đắc dĩ.
Thác Viễn cười khẽ muốn tiến lên nắm tay cô nhưng chỉ có thể quy củ đứng cách xa, nói:"Thần, đây là trách nhiệm, là nghĩa vụ của tôi." Hiện tại hắn là người thân cận nhất của cô, nhưng cũng thật xa cách. Đứng trong bóng tối theo sát bước đi bảo vệ cô, đây là vai trò của người kế nhiệm Thác gia---bảo vệ nữ chủ bóng đêm khỏi phe cánh Thiên thần.
Nguyệt Thần cau mày quay người bước đi. Dọc đường thấy Du Tử Nghiêm hất hải chạy đến hỏi:"Nguyệt, Thanh Nhi đâu?"
"Đi thẳng rẽ trái phòng đầu tiên." Cô vừa dứt lời Du Tử Nghiêm liền theo chỉ dẫn đi tìm Du Thanh Nhi.
Nguyệt Thần cười nhạt một tiếng tiếp tục bước đi. Đứng ngoài cổng The Prince, nhìn dòng người qua lại đông đúc.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy bơ vơ mệt mỏi đến vậy.
Đứng trên một góc độ khác Du Thanh Nhi may mắn hơn cô nhiều, ít ra còn có nơi đón chào khi cô ta trở về nhà, ít ra cô ta còn có người thân trông đợi.
Cô, không có ai cả.
Thác Viễn đứng sau lưng Nguyệt Thần lặng người thật lâu. Nguyệt, em biết không, nụ cười của em thật tịch mịch...
Hắn đau lòng, hắn thương cô, nhưng hắn không có tư cách ở cạnh cô.
"Thần.." Tiếng gọi chợt vang lên đánh thức tinh thần cả hai đang chênh vênh.
"Ái Huân?" Anh làm gì ở đây? Sự xuất hiện của Lạc Ái Huân làm cho nét cười của Nguyệt Thần trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết. Bởi, cô đã không còn cô đơn.
Bên cạnh cô vẫn còn một Lạc Ái Huân, Hyroin, Yue, Kỳ Đan và cả con người luôn ẩn núp trong tối dõi theo cô. Hoá ra từ lúc nào đó, cô đã không còn đơn độc. Chẳng qua cô nhận ra quá trễ, nhưng không muộn đúng không?
Sau một loạt hành động mở cửa lên xe thắt dây an toàn, Nguyệt Thần vẫn còn trong tình trạng ngơ ngác. Lạc Ái Huân buồn cười:"Em đây làm sao vậy?" Việc anh có mặt ở đây bất ngờ lắm sao?
"Anh theo dõi em?" Đảo mắt nhìn mồ hôi trên trán Lạc Ái Huân, cô nhíu mi. Hay nên nói một cách khác, Lạc Ái Huân đã trực chờ ngoài nơi cô làm việc thật lâu.
"Anh...em..em tức giận sao?" Lạc Ái Huân nhìn vẻ mặt của Nguyệt Thần dè dặt thăm dò.
Ái Huân, anh là đồ ngốc. Nguyệt Thần nén cười quay mặt đi không nói.
Tưởng cô tức giận, Ái Huân khẩn trương nói:"Đừng giận mà. Về sau anh sẽ không đi theo em nữa."
Cô cúi đầu, mái tóc trên vai trượt xuống che đi nụ cười nở rộ bên khoé môi xinh đẹp.
Cảm giác được quan tâm, thật tốt!
♪
"Nói cho các người biết, đây là Huân Huân. Cấm ức hiếp anh ấy." Nói xong liếc xéo đám người như hổ lang đói rình mồi, ánh mắt khoá chặt bóng hình Lạc Ái Huân.
"Đã biết, Y tiểu thư." Ba người quy củ thu tầm mắt lại, ba mặt một lời đồng thanh đáp.
Nguyệt Thần buồn cười đi vào phòng tắm. Rất có cảm giác bản thân đem Lạc Ái Huân bỏ vào miệng sói.
Bóng lưng Nguyệt Thần vừa khuất, cả ba liền nhao nhao chạy qua chỗ Lạc Ái Huân đang ngồi, Hyroin thanh thanh không chút ngại ngùng hỏi:"Đêm đầu của Y tiểu thư thế nào? Mấy lần? Anh đủ thoả mãn cô ấy không?"
Hyroin không biết xấu hổ nói liên tục trong khi Lạc Ái Huân chỉ biết cấm thanh nhìn Hyroin hùng hổ không ngớt.
Yue lườm Hyroin một cái, tay đẩy cậu ta qua một bên. Yue rất lịch sự hỏi:"Thân hình Y Y thế nào? Rất hot đi? Làm tình ngay ban ngày cảm giác rất high đi?"
Lạc Ái Huân:"....." Các người có cần thẳng thắng như vậy không a!
Hai tai Kỳ Đan đỏ bừng, cô lắp bắp:"Thời gian...hai người...bao lâu?"
Lạc Ái Huân:"....." Ngay cả cô gái hình tượng tiểu bạch cũng hỏi như vậy, vậy trình độ hắc của Nguyệt Thần đã tới đâu rồi?
Nguyệt Thần bước ra từ phòng tắm vừa vặn nghe được câu này của Kỳ Đan, mặt không khỏi 囧.
Quả nhiên, gần mực liền đen. Kỳ Đan đáng thương trong xán của cô đã đi đâu rồi~
Nguyệt Thần cô còn không biết xấu hổ, rõ ràng cô là người đầu độc con nhà người ta a.
Khụ...hi vọng khi trả em gái cho người nào đó, người ta không tìm đến cô tính sổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...