Editor: Ngọc Thường Tại
Beta: Trân Tu Dung
Ngủ một giấc đến ngày hôm sau, lúc tỉnh dậy trời đã tờ mờ sáng.
Diệp Linh Sương thừa dịp Đại Yến Đế xoay người mới xoa nhẹ eo nhỏ của mình, sau đó cầm lấy y bào từ tay An Đức Tử, làm bộ muốn giúp Đại Yến Đế mặc.
"Ái phi cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa, việc này để cho thái giám đến làm đi." Nhìn đôi mắt Diệp Linh Sương lộ ra một quầng thâm, Đại Yến Đế hơi nhíu mày, vội ngăn hành động của nàng lại. An Đức Tử ở bên cạnh bưng khay gỗ, khom người lấy ra y phục được gấp chỉnh tề, cẩn thận hầu hạ Đại Yến Đế thay quần áo.
Đợi mặc y quan [1] xong xuôi, Đại Yến Đế đi tới trước mặt Diệp Linh Sương, đưa tay xoa nhẹ mí mắt hơi sưng của nàng: "Là trẫm không đúng mực, làm cho ái phi mệt mỏi." Trong lời nói cũng lộ ra vài phần thương tiếc.
[1] Y quan: Áo mũ triều đình, chỉ người cao sang quyền quý.
Diệp Linh Sương cầm tay Hoàng đế, giả bộ vui vẻ trả lời: "Chuyện này không liên quan đến Hoàng Thượng, chỉ là thiếp sợ Hoàng Thượng lỡ giờ lâm triều, cho nên không dám ngủ quá sâu."
Nghe được lời này, đôi mắt Đại Yến Đế chợt hiện lên tia sáng, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh như ngọc của nàng, ôn nhu nói: "Sau này ái phi không cần quan tâm trẫm, cứ ngủ thoải mái là được."
"Vậy cũng không nên, ma ma dạy nghi lễ nói buổi sáng gọi Hoàng Thượng rời giường là chức trách của mỗi phi tần, sao thiếp chỉ vì nhất thời tham ngủ mà làm lỡ giờ lâm triều của Hoàng Thượng được." Diệp Linh Sương ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí kiên định, chuyển ánh mắt nhìn sắc trời ngoài của sổ, kéo tay Đại Yến Đế chậm rãi đi ra ngoài: "Hoàng Thượng, trên đường trở về nhớ cẩn thận, dù sao nơi này cách chỗ đó hơi xa..."
Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận khép khép mở mở, nói rất nhiều thứ, nhưng Đại Yến Đế không hề cảm thấy phiền chán chút nào, để tùy ý nàng lớn mật kéo tay mình, vừa đi vừa nhắc nhở hắn. Môi hắn mím thành một đường thẳng, cuối cùng nói một câu: "Ái phi quá lo lắng, đêm qua lúc trẫm tới đây ngồi long liễn..."
"...À" Diệp Linh Sương cúi đầu đáp lại, sau khi tiễn hoàng đế đi ra cửa điện, quả nhiên nhìn thấy long liễn sáng loáng, tiểu thái giám gác đêm cũng đổi thành một đám người tinh thần phấn chấn.
Đại Yến Đế đang muốn bước vào, lại thấy Diệp Phân nghi lôi kéo tay áo mình, liền quay đầu nhìn nàng: "Ái phi muốn nói gì sao?"
Diệp Linh Sương giống như có hơi khó mở miệng, do dự một lát mới nói: "Thiếp nghe các cung nữ trong cung điện khác nói, sau khi được Hoàng Thượng sủng hạnh phải đi thỉnh an Đang Nguyệt cung và Lưu Vân cung, lần trước thiếp... Không có đi, vậy lần này thiếp có nên đi thỉnh an Hiền Phi nương nương và Kì Quý Phi, nhân tiện nhận lỗi hay không?" Tuy hỏi vậy, nhưng trên mặt Diệp Linh Sương lại hiện lên một chút không vui.
Đại Yến Đế cười, nhìn về phía gương mặt chưa rửa nhưng biểu cảm phong phú, cùng một đầu tóc dài tinh tế mềm mại nói: "Nên đi thỉnh an." Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên xụ xuống, cười càng lớn hơn: "Nhận sai thì không cần, Hiền Phi luôn luôn rộng lượng, tính tình Kỳ Quý Phi cũng rất tốt, các nàng sẽ không so đo những việc nhỏ này."
"Thật sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh Sương lại lập tức sáng lên.
"Thật." Đại Yến Đế gật nhẹ đầu, trả lời. Nói xong cũng không ngừng lại trò chuyện với nàng nữa, mà ngồi Long liễn trở về Long Khuyết điện. Vào tẩm cung thay triều phục xong lập tức đi đến Bảo Hòa điện, văn võ bá quan đã đứng ở Bảo Hòa điện từ sớm chuẩn bị hành lễ.
"Nương nương, nô tì nghe lão ma ma trong cung nói, trứng gà luộc có thể tiêu sưng, nô tì thấy nương nương ngủ không được ngon giấc, nên mí mắt hơi sưng, nên cố ý đi tới ngự thiện phòng xin ma ma quản sự." Bội Hoàn nói xong cười cầm một quả trứng gà đưa tới trước mặt Diệp Linh Sương.
Mặc Nguyệt thay Diệp Linh Sương búi tóc thật đẹp, cắm giữa búi tóc một cây trâm, sau đó mới không nhanh không chậm lấy trứng gà từ tay Bội Hoàn đưa tới trước mặt Diệp Linh Sương, nhếch miệng cười nói: "Nương nương, có thể thử một lần." Len lén liếc qua mí mắt hơi sưng, đã biến thành màu đen của Diệp Linh Sương, ý cười nơi vui vẻ nơi khóe miệng không giấu được.
"Bội Hoàn có lòng." Diệp Linh Sương cười nhẹ nói, cầm lấy trứng gà lăn lăn xung quanh mí mắt. Nhìn thấy vẻ mặt phấn khởi của Bội Hoàn, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
"Nương nương, để nô tì làm đi." Mặc Nguyệt lấy trứng gà từ trong tay chủ tử, cảm thấy hơi nóng, liền lấy khăn lụa bọc lại, để trên mí mắt Diệp Linh Sương lăn một vòng.
nhưng là như vậy một phen lăn qua lăn lại xuống, đã là hao tốn không ít công phu, mà lại Thúy Hà điện cách đồ lục cung xa chút ít, còn phải sớm đi xuất phát.
"Được rồi, cứ như vậy đi, nếu không sẽ lỡ giờ tới Đang Nguyệt cung và Lưu Vân cung thỉnh an." Diệp Linh Sương nhìn gương đồng, thấy mí mắt đã bớt sưng, liền sai Mặc Nguyệt cất trứng gà đi. Tuy nói, nhóm phi tần đi thỉnh an hai cung muộn hơn rất nhiều so với giờ Hoàng Thượng lâm triều, nhưng giày vò một trận như vậy đã tốn không ít thời gian, mà Thúy Hà điện lại cách lục cung hơi xa một chút, cho nên cần xuất phát sớm. Một Phân Nghi nho nhỏ không thể so với phi tử Tứ phẩm, mà nàng không có xe liễn, chỉ có thể đi bộ.
"Bội Hoàn, gọi Vân Kiều tới đi đây." Diệp Linh Sương chỉnh lại quần áo, nhìn Bội Hoàn đứng bên cạnh nói.
"Vâng, nô tì đi ngay." Bội Hoàn cười lên tiếng trả lời, lập tức chạy đi.
"Nương nương muốn đi cùng Vân Kiều?" Đợi người bên ngoài đi xa, Mặc Nguyệt khó hiểu hỏi một câu, hành động này của nương nương có ý gì? Vừa hỏi vừa đỡ Diệp Linh Sương đứng dậy từ bàn trang điểm.
Mặc Nguyệt mở to hai mắt, cúi đầu nói: "Nô tì hiểu rồi, nương nương muốn nô tì ở lại chú ý những người khác trong Thúy Hà điện." Chỉ là, vì sao nương nương một mình đi cùng Vân Kiều, điểm này Mặc Nguyệt có chút khó hiểu, cũng không dám hỏi ra tiếng, có lúc nàng hoàn toàn không đoán ra tâm tư của chủ nhân.
Đợi Bội Hoàn đi gọi Vân Kiều vào phòng, nghe chủ tử nói muốn mình hộ tống nàng đi đến Lưu Vân cung, trên mặt Vân Kiều hơi lộ ra kinh ngạc, vội vàng cúi đầu nói: "Nô tì tạ ơn nương nương ưu ái." Những nha hoàn như các nàng bình thường chỉ có thể ở trong lục cung hầu hạ, nay có thể ra ngoài lục cung một chuyến, tất nhiên thân phận nha hoàn cũng thăng thành nhất đẳng so với mấy nha hoàn tầm thường khác.
"Đi thôi." Diệp Linh Sương hơi gật đầu, đi ở phía trước. Vân Kiều vội vàng cúi thấp đầu đi theo phía sau.
"Trước kia không biết Thúy Hà điện này cách lục cung xa như vậy." Diệp Linh Sương vòng qua mấy tiểu điện các hoang tàn linh tinh, vẫn tiếp tục đi về hướng bắc, điểm đến cuối cùng là mười hai cung to lớn ở phía xa, bên trong đủ các dạng mỹ nữ, nhưng đi hồi lâu vẫn chưa tới, Diệp Linh Sương không khỏi oán giận vài tiếng.
"Nương nương hay là nghỉ một chút, vẫn còn nửa quãng đường." Vân Kiều ở phía sau nhìn ra xa, thấp giọng nói.
Bước chân Diệp Linh Sương hơi dừng một chút, tiếp tục đi về phía trước: "Không được, ta không muốn muộn giờ."
Vân Kiều không nói thêm nữa, ngoan ngoan đi theo sau lưng chủ tử, đột nhiên một câu nói từ miệng Diệp Linh Sương truyền tới, khiến nàng ta vô cùng kinh hãi, cái trán tinh tế toát mồ hôi lạnh. Quen thuộc? Phải, lộ trình này rất quen thuộc với nàng. Nhưng Diệp Linh Sương chỉ nói một câu như vậy không nói thêm gì nữa. Làm Vân Kiều hoảng hốt đi theo sau.
Đi đến sáu cung chính giữa đường nhỏ, Diệp Linh Sương có chút phân vân: "Vân Kiều, ngươi nói ta nên đi Lưu Vân cung bên trái trước hay đi Đang Nguyệt cung bên phải?"
"Việc này nương nương làm chủ, nô tì không dám nói đến." Vân Kiều cúi đầu thật thấp.
Diệp Linh Sương cười ha ha vài tiếng, lại mang vài phần lạnh lùng: "Ta cho ngươi lựa chọn, nhưng ngươi lại đem vấn đề đá trở về."
Vân Kiều run nhè nhẹ bàn tay nắm chặt vạt áo, vội vàng nói: "Nô tì biết sai, nương nương thứ tội! Nếu...Nếu theo ý kiến của nô tì, nương nương có thể đi Đang Nguyệt cung thỉnh an Kỳ Quý Phi trước, sau đó lại đi Lưu Vân cung."
"Hả? Ngươi nói vì sao?" Diệp Linh Sương miễn cưỡng ngáp một cái, hỏi.
Vân Kiều không dám do dự, vội vàng nói: "Kỳ Quý Phi là người duy nhất trong tứ đại chính phi có phong hào Kỳ nương nương, thân phận cao hơn một chút, mà Hiền phi luôn tự cho mình là hiền lành, sẽ không vì nương đi Lưu Vân cung sau mà gây khó dễ."
"Rất tốt." Diệp Linh Sương cười nói, hứng thú nhìn nàng ta một cái.
Thời điểm đi vào Đang Nguyệt cung đã có nhiều phi tần ở bên trong, mọi người nhìn thấy ở cửa một nữ tử mặc váy hồng nhạt, thắt lưng như trúc yểu điệu đi tới, quả nhiên là một tiên tử thoát tục từ trong tranh bước ra. Kỳ Quý phi ngồi chính giữa hơi nhếch cặp mắt hoa đào, vô cùng xinh đẹp, cười nói: "Đó là Diệp Phân nghi hôm qua được thị tẩm đi, tùy ý ngồi, ở nơi này của bổn cung không cần câu nệ." Đối với việc Diệp Linh Sương tới Đang Nguyệt cung thỉnh an trước, Kỳ Quý Phi cũng không bất ngờ.
"Tạ Kỳ Quý phi, vậy muội muội liền tùy ý." Diệp Linh Sương cười, tự nhiên tìm một chỗ tối nhất ngồi xuống.
Phi tần đang ngồi phía trên phần lớn là Dung Hoa, Tiệp Dư, đối với Diệp Linh Sương – phi tần mới được sủng hạnh một hai lần, tuy rằng bọn họ kinh diễm với dung mạo của nàng nhưng vẫn đầy khinh thường, hơn nữa đây vẫn là nữ tử do Minh Vũ quốc đưa tới, cho nên chỉ thoáng nhìn vài lần rồi rời ánh mắt. Có người thầm nghĩ: trước đó không lâu không phải có Liễu tài nhân được sủng hạnh sao, vẻ ngoài yêu mị không bằng Kỳ Quý phi, nhưng Hoàng Thượng cũng chỉ sủng hạnh ngắn ngủn hai ngày.
"Mỹ nữ của Minh Vũ quốc thật không tầm thường, muội thấy mà mặc cảm." Giọng nói yêu kiều, yếu ớt quả nhiên truyền ra từ ghế ngồi phía trước, lời này tất nhiên là nói với Kỳ Quý Phi, nhưng nói cho ai nghe thì không cần nói cũng biết.
Diệp Linh Sương không cần nhìn cũng biết là ai, hơi rũ mắt xuống trong con ngươi hiện ra lãnh ý, rất nhanh liền thu lại. Quan Tiệp dư ơi Quan tiệp dư, vốn muốn cho ngươi thoải mái vài ngài, sao ngươi không kịp chờ đợi mà... Muốn chết sớm như vậy đây!
"Quan Tiệp Dư nói rất đúng, Diệp Phân nghi bỏ xa Liễu Tài nhân, ngay cả bổn cung cũng cảm thấy kém cỏi vài phần." Kỳ Quý Phi cười sảng khoái nói, giống như trêu chọc lại mang theo vài phần thâm ý.
"Kỳ Quý phi khen lầm rồi." Diệp Linh Sương cúi đầu trả lời.
Thấy thái độ nàng cung kính, không quá đặc biệt, Kỳ Quý phi nhìn vài lần cũng không để trong lòng. Nữ nhân kiểu hậu cung đâu đâu cũng có thể thấy, chỉ sợ chẳng lâu nữa Hoàng Thượng sẽ chán ngấy, thất sủng chỉ là chuyện sớm muộn, đối với một nữ nhân tương lai sẽ bị thất sủng, Ôn Nhã Văn vẫn luôn vô cùng rộng lượng.
Mọi người đều đến đông đủ không kém nhau mấy khắc, ngoài điện có tiểu cung nữ chạy chậm vào, hành lễ sau đó cúi đầu nói: "Bẩm nương nương, tỳ nữ Phi Ngọc của Cam Tuyền cung nói Uyển Quý tần thân thể có bệnh nhẹ, không thể đến thỉnh an, mong nương nương chớ trách. Còn có An Uyển Nghi của Thiên điện Cam Tuyền cung cung thân mình không khỏe, vừa mới bảo tì nữ bên người đến nói một tiếng."
"A, thì ra là bị bệnh cùng nhau." Kỳ Quý phi khẽ cười một tiếng, trên mặt cũng không có gì không vui: "Nói hai nha hoàn bên ngoài hồi bẩm cho chủ tử bọ họ, nếu thân mình có bệnh nhẹ thì phải gọi thái y đến xem, sớm khỏi bệnh thì mới hầu hạ tốt Hoàng Thượng."
"Vâng." Tiểu cung nữ lên tiếng trả lời, khom người lui ra khỏi điện, bước đi không chút hoang mang, vừa nhìn liền biết đã trải qua huấn luyện.
"Tỷ tỷ, không biết hai người này bị bệnh thật hay là giả bệnh." Trong lời nói của Quan Tiệp dư có chút ghen tị, gia tộc Uyển Quý tần gần đây đường làm quan rộng mở, thường áp nàng một bậc, trọng lòng khó tránh khỏi có chút hận ý.
"Quan Tiệp Dư, lời này về sau không nên nói thì hơn." Kỳ Quý phi liếc nàng một cái nói.
Ý thức được mình nói lỡ lời, sắc mặt Quan Tiệp Dư hơi đỏ lên: "Muội lỡ lời, tạ tỷ tỷ nhắc nhở."
Kỳ Quý phi cười lạnh trong lòng, thân thể An Uyển nghi bị bệnh nặng hay bệnh nhẹ sao nàng không biết, nhưng Uyển Quý tần... À, cũng chỉ là một Quý tần tam phẩm nho nhỏ, nếu nàng ta muốn nhìn kết quả của trứng gà đập vào tảng đá, nàng không ngại cho nàng ta biết quả trứng gà đập vào tảng đá cứng rắn sẽ có kết cục như thế nào!
"Thôi, các ngươi đều về đi, thừa dịp Lưu Vân cung bên đó vẫn chưa tan nhớ phải đi thỉnh an Hiền Phi." Kỳ Quý Phi lộ vẻ mặt mệt mỏi phất tay áo.
Mọi người nói mấy lời khách sáo liền vội vàng theo đường quanh co khúc khuỷu mà rời đi, chờ mọi người trong điện đi hết, Diệp Linh Sương mới đi tuốt đàng sau cùng, sự trào phúng trong mắt thế nào cũng không tan đi. Một năm không gặp, Kỳ Quý Phi ngươi ngược lại ngày càng ngang ngược. Ánh mắt quét về phía Đang Nguyệt cung cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
Uyển Quý Tần, bản cung vô cùng nhớ ngươi...
-----------------------------------------
Chúc các nàng
tết Trung Thu vui vẻ ❤️
Dù trời mưa ngập lối nhưng không sao, chỉ cần có wifi và wattpad là đủ
😂😂😂
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...