Năm ngày sau.
Tô Lăng thở hổn hển, cô vừa giết chết hai thây ma, còn có một thây ma còn sống, đang đứng phía sau Tô Lăng, nhưng không giống với những cái xác không hồn khác, tên này rõ ràng hơi khác.
Bởi vì làn da của tên này gần giống làn da của con người bình thường, thiên về màu trắng nhiều hơn, nếu không nhìn đôi mắt chỉ một màu tối đen thì trông giống như một người tuấn tú vừa mới lành bệnh.
Thây ma này không hề công kích Tô Lăng, ngược lại, nó vươn hai tay trắng nõn ra.
Cô nhìn thấy móng tay dài một tấc mọc ra trên đầu ngón tay, sau đó nó không chút khách sáo công kích vào đầu thây ma đang nằm dưới đất.
Chỉ mười giây sau, cô đã thấy nó rút tay lại rồi rất cung kính đưa thứ trong tay ra cho Tô Lăng, trong bàn tay dính máu đen với chất lỏng màu xám là một hạt như hạt gạo phản xạ ánh sáng dưới mặt trời.
Tô Lăng không cầm lấy.
Cô nhíu mày rồi thở dài một hơi, lục trong ba lô ra một chai nước khoáng ngày hôm qua cô kiếm được, sau đó đổ xuống bàn tay của thây ma kia.
Sau khi rửa sạch, nhìn thấy rõ những hạt trong suốt giống như thủy tinh, Tô Lăng mới khẽ mỉm cười.
Lúc này Tô Lăng không quan tâm mình có đang lãng phí nước hay không.
Ai bảo cách hấp thụ tinh hạch là trực tiếp ăn chứ.
Huống hồ sau này con người bởi vì có máy lọc nước và người có dị năng hệ thủy, nên đương nhiên là sẽ không thật sự thiếu nước để dùng.
Ném chai đi, vươn đôi tay phải trắng nõn, trong lòng bàn tay là số tinh hạch tích lũy được hôm nay.
Số tinh hạch này đều nhỏ bằng hạt gạo, trong suốt như thủy tinh.
Tô Lăng nhìn một hồi, hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định chia một phần cho thây ma sau lưng.
Đúng vậy, năng lực khống chế tinh thần không chỉ có thể khống chế vật chết, mà còn khống chế được cả thây ma.
Lúc còn ở dưới tầng hầm, Tô Lăng đã khống chế một thây ma cạnh cửa.
Tuy chỉ muốn thử xem thế nào, nhưng trải qua một giờ, cô thành công.
Sau đó cô sai khiến thây ma kia công kích các thây ma còn lại.
Đương nhiên, Tô Lăng vốn cũng chỉ là một doanh nhân, cho dù đồng thời tham gia chính trị nhưng cũng cô không biết đánh đấm gì.
Mấy thứ võ thuật công phu, cô có thể nói ra vài chiêu thức nhưng vốn dĩ chính cô cũng không biết gì cả!
Giờ lại bỗng dưng bắt cô cầm vũ khí đi giết thây ma, ngoài năng lực tinh thần là có thể sử dụng ra, những thứ khác thì cô không thể cam đoan làm được.
Tuy rằng Tô Lăng biết mình có dị năng, nhưng dị năng này không thể hoàn toàn miễn dịch virus thây ma, mà Tô Lăng cũng không thể bảo đảm mình sẽ không bị thây ma đánh trúng.
Vì vậy, khống chế thây ma, làm nó trở thành vũ khí có lợi nhất của cô là biện pháp tốt nhất bây giờ.
Cô biết trong đầu thây ma có tinh hạch, mà đó là vũ khí tốt nhất để thăng cấp, đương nhiên không thể bỏ qua.
Hiển nhiên, nếu thây ma này là vũ khí công kích mạnh mẽ của cô thì cô cũng phải làm vũ khí của mình trở nên lợi hại hơn.
Nó lợi hại có nghĩa là Tô Lăng lợi hại.
Dĩ nhiên Tô Lăng cũng từng thử khống chế nhiều thây ma trong diện tích lớn nhưng cuối cùng lại phát hiện không thể làm được.
Không chỉ rất đau đầu, hơn nữa đám thây ma bị khống chế còn nổi điên lên, chủ động công kích ngược lại Tô Lăng.
Cuối cùng Tô Lăng không thể không bỏ ý định ấy.
Nếu thật sự phải dùng, thì dùng một cách hiệu quả nhất.
Hiện giờ Tô Lăng tuy vẫn chỉ mới sơ cấp, nhưng thây ma bên cạnh cô đã vào hàng ngũ thây ma cấp một.
Vì vậy suốt chặng đường này, Tô Lăng xem như đã thông suốt.
Cô lại còn có thể đi khắp nơi vơ vét chút đồ vật và thức ăn, sẵn tiện chạy về phía căn cứ của cha mẹ Tô Lăng.
Còn về đám Nghiêm Cảnh Phong, Tô Lăng không gặp được, cũng không có ý muốn gặp bọn họ.
Vốn dĩ vì bọn họ bỏ cô lại, hơn nữa còn ám toán cô khiến cô cực kỳ tức giận.
Nhưng cuối cùng cô lại nghĩ, nếu bảo cô mang theo một người bệnh đi cùng thì dù chết cô cũng không chịu.
Bởi vậy, cô nghĩ họ đã huề nhau vì bọn họ cũng từng cứu cô, giờ cô không còn nợ bọn họ cái gì nữa.
“Tiểu quái, lên xe!” Tô Lăng nhìn phương xa, hiện tại họ đang ở một căn nhà vùng ngoại ô, hơn nữa chỉ mới khoảng ba giờ chiều, vì vậy cô muốn lái xe thêm một đoạn đường nữa, sau đó tìm nơi nghỉ ngơi.
Thây ma có vẻ nghe hiểu Tô Lăng, con mắt màu đen nhánh của nó nhìn cô, sau đó chất phác bước lên chiếc xe khá biến dạng của Tô Lăng.
Có lẽ do vừa ăn tinh hạch Tô Lăng đưa nên lúc này tiểu quái đã cao hơn lúc trước một ít.
Tô Lăng đương nhiên chú ý tới việc này nhưng cô cũng không cảm thấy gì.
Lúc đầu, khi sắp lên cấp 1, cô cũng thấy được nó cao tới hai mét, hơn nữa dáng vẻ ấy… thật sự kinh khủng.
Cũng may Tô Lăng thích nghi khá nhanh, nếu không, muốn cô đi theo một đàn em thây ma kinh khủng, cô chắc chắn rằng cô sẽ hoảng sợ.
Lúc này, trên đoạn đường phía bên trái cách Tô Lăng khoảng bảy dặm, một nhóm người đang đánh nhau với hơn mười thây ma.
Ngoài nhóm Nghiêm Cảnh Phong mà Tô Lăng quen ra, thì còn có một cô gái mặc áo da màu đen bó sát, dáng người tinh tế, buộc tóc đuôi ngựa rất dài, khuôn mặt xinh đẹp có vẻ tàn nhẫn.
Cô ta cầm một thanh kiếm cổ dài chừng 33cm.
Tay cô ta giơ kiếm lên, mang theo cả một tia sét, kêu rẹt rẹt cùng với mùi khét.
Hầu hết thây ma đều bị kiếm của cô chém giết.
Cuối cùng, nửa giờ sau, xem như toàn bộ đám thây ma kia đều bị giải quyết.
“Anh hai, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút!” Lúc này, Diêu Mỹ Mỹ cảm thấy tay mình không còn là của mình nữa.
Nếu không phải vì nghe nói giết thây ma là có tinh hạch, hơn nữa tinh hạch còn có thể dùng để lên cấp, sau này rất có ích, thì còn lâu cô mới dám đối mặt với thây ma.
Huống hồ từ khi cô gái tên là Tiêu Vũ Đồng này xuất hiện, rất nhiều người trong nhóm đều thiên vị cô ta khiến Diêu Mỹ Mỹ rất không phục.
Diêu Gia Minh nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Diêu Mỹ Mỹ, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của Tiêu Vũ Đồng, rồi nhìn những người phía sau đều có vẻ chật vật lại mỏi mệt.
Anh vừa định mở miệng thì nghe thấy một giọng nữ ôn hòa nói,“Nơi này tuy là ngoại ô nhưng nhiều làng lắm, tức là thây ma cũng rất nhiều, hơn nữa chúng ta gây tiếng động lớn như thế, cho nên nơi này không an toàn.”
“Cô Tiêu, ý của cô là…” Tuy rằng chỉ đi với nhau được năm ngày nhưng Diêu Gia Minh đã cực kỳ khâm phục cô rồi.
“Rời khỏi đây, tôi nhớ khoảng hơn mười dặm nữa là đến một trạm xăng dầu, ở đó không có thôn làng gì cả, tương đối an toàn hơn.” Nói xong, Tiêu Vũ Đồng thản nhiên lướt qua những người trong đội nhìn xe ở cách đó không xa, chân mày đang nhíu hơi giãn ra,“Xe của chúng ta cũng cần đổ xăng, còn phải lấy thêm một ít đồ dùng hàng ngày nữa.”
“Cũng tốt, huống hồ bây giờ trời còn chưa tối, chúng ta sẽ đến đó kịp thôi!” Nghiêm Cảnh Phong cất đi thanh kiếm mà mình vừa lau khô, nói với mọi người.
Mọi người tuy mệt nhưng Tiêu Vũ Đồng và Nghiêm Cảnh Phong đều đã lên tiếng thì đành phải lấy lại tinh thần đi tiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...