Trình Ngọc biết là bên ngoài Trình Diệu Vy không có nhà bởi vì ông bà Trình cảm thấy nên tặng cho cô khi cô kết hôn thế nên chỉ coi hành động kia của cô là đang làm mình làm mẩy.
Cho tới khi cô không còn tiền ăn, không có chỗ ở, không có bạn bè nữa, Trình Diệu Vy mới nhận ra cuộc sống ngoài kia khốc liệt tới cỡ nào.
Ngồi trên taxi, Trình Diệu Vy bắt đầu cười.
Ban đầu là cười mỉm rồi sau đó là cười lớn, cuối cùng là cười như thể lên cơn phát rồ.
Nếu không phải là cô đã trả tiền rồi và đi ra từ khu biệt thự, tài xế đã dừng lại gọi bác sĩ tâm thần đến đón cô đi.
Trình Diệu Vy có thể không cười sao? Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Cái biệt thự mà Tư Phàm đưa cô đã cho người chuẩn bị xong, cũng thuê hai ba người giúp việc túc trực ở đó và một quản gia.
Dù như vậy cũng có hơi nhiều, nhưng mà cô đối với chuyện nữ công, dọn dẹp nhà cửa hay nấu ăn gì đó thực sự là mù tịt, cho nên cả một cái biệt thự, một mình cô cũng lo chẳng nổi.
Có tiền thì cứ tận hưởng một chút.
Dù sao cũng chưa bị đuổi.
Mà dù có bị đuổi thật, cô vẫn đang còn một hai cái cành có thể bám lên.
Trình Diệu Vy cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trình gia nếu như cô không có sự chuẩn bị gì.
Cô đâu có ngu ngốc giống như Sở Vĩnh Dương.
Lúc này, điện thoại của cô lại đột nhiên reo.
Trình Diệu Vy nhướng mày, nhận ra số điện thoại gọi tới là của Sở Nhân Kiệt, mỗi ngày anh đều sẽ nhắn cho cô ba tin nhắn vào các buổi sáng, trưa, tối để hỏi cô ăn cơm chưa.
Trình Diệu Vy nhấn nút trả lời, vừa bắt máy đã nghe giọng nói mang theo ý cười của vị chủ tịch nào đó.
[Trình tiểu thư, nghe nói em bị đuổi khỏi Trình gia?] Trong giọng nói còn rất có ý cười trên đau khổ của người khác.
Trình Diệu Vy nhướng mày, lập tức đoán được ý nghĩ trong lòng của Sở Nhân Kiệt rằng trong hoàn cảnh này cô sẽ dựa vào y, sau đó ở bên cạnh y.
Nếu là ngôn tình bình thường thì có thể là cô sẽ ngã vào vòng tay của Sở Nhân Kiệt, sau đó khuất nhục đưa cho y luôn cả tấm thân này để bảo đáp.
Nhưng đáng tiếc cô không phải là người con gái như vậy.
[Ừm.
Cho nên anh đây là đang cười vào nỗi đau của tôi sao?] Trình Diệu Vy nhướng mày.
[Sao có thể? Tôi chỉ là gọi xem em có cần sự trợ giúp của tôi không thôi.
Nghe nói ở bên ngoài em không có phòng ở thì phải? Em có cần tôi giúp em tìm kiếm chỗ ở không?]
[Anh nghe nói nhiều thứ quá nhỉ?] Trình Diệu Vy thở dài, liếc nhìn ra bên ngoài, cũng sắp tới nơi rồi.
[Chuyện về em, tôi đều muốn biết.] Sở Nhân Kiệt dịu dàng nói.
[Xâm phạm quyền riêng tư có thể sẽ bị phạt tù đấy.] Trình Diệu Vy nhìn khung cảnh bên ngoài, khẽ nhếch môi.
Khu biệt thự này so với khu hiện tại Trình gia đang ở cũng không kém.
Cô ở một mình thì thừa sức.
[Trình tiểu thư, em thực sự không coi tôi là bạn trai sao?] Sở Nhân Kiệt làm bộ vô cùng uỷ khuất.
[Ừm.
Chưa cần nhờ tới anh.] Trình Diệu Vy nhẹ giọng đáp lại.
[Vậy em coi tôi là bạn trai?] Sở Nhân Kiệt hiện tại chỉ tập trung vào câu nói kia.
[Ừ.] Trình Diệu Vy thở ra một hơi, cuối cùng vẫn là đáp lại.
Nhưng sau khi đáp lại xong, cô lập tức cúp máy hiện tại cô đã tới nơi rồi.
Kéo hành lý xuống xe, bấm chuông cửa của chính biệt thự mình, Trình Diệu Vy đứng chờ khoảng mười phút để quản gia đi nhanh từ trong nhà chính ra tới cổng.
Quản gia là một nam nhân trung niên, khuôn mặt phúc hậu nhưng năng lực chấp hành thì vô cùng mạnh, hơn nữa cũng thạo việc.
Dường như trước kia đã từng làm quản gia cho một nhà giàu nào đó.
"Tiểu thư, hiện tại cô là tới ở luôn sao?"
"Phải.
Chú dặn người làm đi.
Ba ngày quét dọn phòng cho tôi một lần, thay ga giường, vỏ gối.
Một tuần giặt chăn một lần.
Toàn bộ tài liệu và máy tính cấm tuyệt đối không được đụng vào.
Nếu tôi phát hiện ra thì tháng đó không có lương, lập tức đuổi việc."
"Vâng thưa cô!" Quản gia lập tức gật đầu.
Trình Diệu Vy thuê bọn họ về làm việc, giá việc làm cũng bằng với người giúp việc và quản gia trong những nhà giàu thông thường, nhưng công việc thì nhẹ hơn nhiều vậy cho nên chỉ chừng này bọn họ vẫn có thể làm được.
Nếu không thì làm sao lăn lộn trong cái giới này tới tận bây giờ được.
Trình Diệu Vy trở về căn nhà thuộc về mình, vào trong căn phòng xa lạ, lập tức ngã xuống giường rồi thở ra một hơi.
Chỉ có những lúc như thế này cô mới có cảm giác cô đang sống cuộc sống của chính mình.
Mọi thứ trong câu chuyện diễn biến quá nhanh như muốn cuốn luôn cô vào trong đó.
Cô phải đối phó với những kẻ mà mình không muốn đối phó, nhìn mặt những kẻ mình không muốn nhìn và nghe những thứ lý lẽ nhảm nhí mà cô không muốn nghe.
Cuộc đời sao mà khó khăn quá.
Trình Diệu Vy rút điện thoại ra, nhắn cho Tư Phàm một tin nhắn không dài không ngắn, nói qua về tình hình của bản thân hiện tại, sau đó lại hỏi tình hình ở bên phía Tư gia, sau đó hỏi về cổ phần của mình.
Gửi tin xong, chỉ khoảng ba mươi giây sau Tư Phàm đã trả lời.
[Cô có tiền không? Ở đâu?]
[Tôi vẫn tốt.
Đang ở biệt thị của tôi.] Hai người đều nhắn vô cùng ngắn gọn, súc tích.
Trình Diệu Vy sau đó ném chiếc điện thoại đi, kéo chăn lên nằm ngủ một giấc.
Ngày hôm nay không cần đi làm, đương nhiên là cô sẽ đi ngủ một giấc.
Truyện ngày mai để mai tính tiếp.
Trình Diệu Vy không ngờ rằng sau khi cô ngủ dậy, điều đang chờ cô lại là cả một bầu trời biến cố.
Tin tức cô bị đuổi khỏi Trình gia bị người ta đăng lên mạng.
Không chỉ có vậy, còn có chuyện xét nghiệm ADN, ai mới là con ruột của ông bà Trình, ai mới là người nên có được hôn ước với Sở Vĩnh Dương cũng bị đăng lên.
Và bài đăng cuối cùng là hình chụp cô hôn Sở Nhân Kiệt, với đầu đề là "Dùng cái miệng nói yêu tôi để hôn người khác".
Trình Diệu Vy suy nghĩ: Nhất định là mình đang nằm mơ rồi.
Sau khi xác định như vậy, cô lập tức ném điện thoại sang một bên, sau đó kéo chăn đi ngủ tiếp.
Nhưng chỉ ba giây sau, cô đã nhận ra đời không như là mơ, cô lại phải lập tức bật dậy.
Tin nhắn đầu tiên gửi tới chính là của Sở Nhân Kiệt, một tin nhắn sặc mùi tổng tài bá đạo không thua kém gì tin nhắn của Sở Vĩnh Dương lúc nhắn cho Trình Ngọc.
Y nhắn rằng: [Có cần tôi điều tra giúp cô vụ này không?]
Trình Diệu Vy mỉm cười sau đó đáp lại: [Có.]
Thật vừa đúng lúc cô đang định đi điều tra.
Đỡ được một ít tiền.
Rất tốt.
Bạn trai này khá hữu dụng.
Không uổng phí.
Thực ra, không cần cô nói, Sở Nhân Kiệt cũng đã bắt đầu điều tra, sau đó thuê thuỷ quân và áp tin tức đó xuống rồi.
Dù Trình Ngọc có mang cả gia tài ra đẩy tin tức lên thì Sở Nhân Kiệt cũng sẽ ép tin tức được xuống vài chục lần nữa.
Đó chính là cái lợi của sự giàu có, người thường sẽ không hiểu được đâu.
Tin nhắn thứ hai là của Tư Phàm.
Anh ta viết: [Lần sau làm mọi chuyện thì phải để tâm vào.]
Lúc này Trình Diệu Vy bắt đầu có chút hơi hoang mang.
Gì? Không phải anh là người hận cả ngày không thể làm việc suốt 24 tiếng đồng hồ sao? Vì sao lại đi hóng tin của cô sau đó đi chỉ dạy cô thế? Những tin nhắn sau đó của Tư Phàm lại càng chứng minh suy đoán này của cô là đúng.
Anh ta còn gửi cho cô vài tấm hình chứng minh anh ta đã cho người áp tin xuống giúp cô, còn lần ra cả mấy tên nhà báo viết bài, gửi cả lý lịch của người ta sang luôn.
Kèm theo đó là một chữ: [Phiền]..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...