Edit: Sam
Beta: Minh Minh
Những người khác đều không có ý kiến gì, dù sao họ cũng không có dị năng nên cũng không giúp ích được gì.
Tô Lăng sau khi đánh trận đầu, những chuyện còn lại phía sau thì không tham gia vào nữa, dù sao trong mắt người khác thì quan hệ của cô, Vu Hạo Dương và Tiêu Vũ Đồng chắc chắn không tốt, nếu như tách bọn họ ra thì người ta sẽ nghĩ cô ghen tỵ, nhưng nếu xếp hai người bọn họ ở cạnh nhau thì người khác sẽ nghĩ là Tô Lăng làm màu, chuyện này cứ để Vu Hạo Dương giải quyết đi.
Đương nhiên Vu Hạo Dương luôn muốn chứng minh cho mọi người thấy Tiêu Vũ Đồng là người thông minh nhanh nhẹn, tuy sau khi trả lời Tô Lăng thì không phản ứng gì cả nhưng nhờ có nhắc nhở của Tiêu Vũ Đồng cũng thông suốt hơn.
Vì vậy lần này nếu xếp anh ta và Tiêu Vũ Đồng tách ra thì có cảm giác như bịt tai trộm chuông vậy.
Tô Lăng cảm giác được trên đường đến đó bọn họ phải chặt ít nhất là 4 gốc cây, ở trước cây chính có 4 gốc cây lá kim bao quanh, nên bọn họ phải chia làm bốn nhóm đi bốn hướng để chặt, không để lại một gốc nào nếu chưa chặt được cây chính, nếu không bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Tiểu quái không được xem là một người vì dù sao nó cũng do Tô Lăng điều khiển, không có suy nghĩ cũng không thể tự phản ứng.
Nếu như có chuyện gì, bên cạnh Tô Lăng cũng không có ai giúp đỡ nên Vu Hạo Dương cũng thực khách sáo phân Hầu Tử vào nhóm của Tô Lăng, dị năng của Ngô Kiều còn ở mức sơ cấp nên ở chung nhóm với một người tên Sấu Tử.
Hai gốc cây còn lại thì Vu Hạo Dương và Tiêu Vũ Đồng mỗi người chịu trách nhiệm một gốc.
”Vậy có ổn không ?” Tô Lăng đương nhiên nhìn được ý đồ của Vu Hạo Dương và Tiêu Vũ Đồng, bọn họ định ở đây đóng vai anh hùng ?
”Yên tâm đi, không có chuyện gì !” Vu Hạo Dương nói câu này với giọng chắc nịch, đầy khẳng định.
Hầu Tử và Hứa Cường nhíu mày, khả năng của Vu Hạo Dương bọn họ tin tưởng không có vấn đề, dù sao anh ta có song hệ dị năng cấp 1, thân thủ bọn họ cũng rõ nhưng cô gái áo da đen đứng phía trước kia thì bọn họ không chắc.
Tiêu Vũ Đồng nhìn ra suy nghĩ của mọi người nên chỉ mỉm cười, rút kiếm ra, chỉ chốc lát thân kiếm phát đã che kín sấm sét ”Dị năng của tôi là sấm sét cấp 1 rồi, là khắc tinh của virus thây ma !”
”Đúng vậy, Vũ Đồng cũng là quân nhân, là do cha nuôi huấn luyện! ” Lúc này Vu Hạo Dương rốt cuộc cũng mỉm cười nhìn TIêu Vũ Đồng, trong lòng cũng thoải mái hơn nên mở lời giới thiệu, thật ra nếu lúc đó Tô Lăng không có trên xe thì hắn đã giới thiệu Vũ Đồng với mọi người rồi, dù sao cũng đều là thuộc hạ của Tô Trung, lại là lính nữ nên quan hệ của bọn họ dễ kéo gần hơn… Nhưng hiện tại…
Tô Lăng nghe Vu Hạo Dương nói không chỉ muốn cười mà muốn cười thật to… Hắn vẫn đang bị choáng váng hay bị ngốc? Nói như vậy không phải khiến mọi người càng ghét Tiêu Vũ Đồng hơn sao ? Bản thân hắn phản bội còn chưa đủ, nay kéo thêm một Tiêu Vũ Đồng vào…Chậc chậc, không nhìn thấy Hứa Cường, Hầu Tử và mọi người mặt đã tối sầm lại à ?
Tiếc là Vu Hạo Dương đã đánh giá cao ảnh hưởng của hắn trong lòng mọi người rồi, nên không lường được phản ứng của họ, hắn chẳng qua chỉ muốn chứng minh sự lợi hại của Tiêu Vũ Đồng thôi.
Nghiêm Cảnh Phong đương nhiên hiểu vấn đề, đang muốn cứu vớt hình tượng Tiêu Vũ Đồng trong lòng mọi người thì nghe thấy Tô Lăng có chút không kiên nhẫn lên tiếng :”Nếu đã quyết định rồi thì chúng ta nhanh ra đánh đi, đợi thêm vài tiếng nữa là trời tối rồi”.
Hành động bây giờ của Tô Lăng vừa đúng lúc, thật ra cũng chẳng thấy phản cảm gì, dù sao cũng chẳng có ai muốn nghe hai kẻ phản bội đứng ở đây tình chàng ý thiếp chứ.
Phương pháp của Tô Lăng rất đơn giản, chính là tiến về phía trước bên trái, vì nhiệm vụ chính của cô là tìm được cây, sau đó là khống chế nó, sau đó mọi người hợp lực chặt chết cây.
Lúc này vì sợ dị năng tiêu hao quá nhanh nên tinh hạch của đội ngũ được đem ra để bổ sung tiêu hao năng lượng.
Tô Lăng tuy có nhưng mọi người đều lấy sao cô không lấy chứ ? Hơn nữa cô cũng bỏ ra công sức, nếu như cô không lấy thì cũng chẳng ai nhớ điểm tốt của cô?
Tô Lăng có Hầu Tử che chắn, hơn nữa còn có tiểu quái làm thịt chắn nên dọc đường đi không gặp nguy hiểm gì, Tô Lăng chỉ cần cảm nhận về phía cây lá kim dao động mà tới.
Tuy đi rất khó khăn nhưng may mà có dị năng của Tô Lăng nên trong bãi phi lao đầy rẫy kim nhọn này mà không bị đâm vào đúng là kì tích.
Quả nhiên đi chưa được nửa tiếng bọn họ đã thấy có 4 gốc cây, mỗi gốc cây to đến mức khoảng 4-5 người nắm tay bao quanh mới xuể, ở bên trong bốn gốc cây này, qua khe hở có thể thấy một cây lá kim màu xanh lá rất to, thỉnh thoảng cành lá lay động, giống như biết có người đến giết mình nên cành lá nó lắc lư, phóng kim tới tấp.
Tô lăng liếc mắt thấy đám người Ngô Kiều, Sấu Tử, Tiêu Vũ Đồng cùng Vu Hạo Dương đều hướng cái cây mình cần giải quyết mà đi.
Tô Lăng cũng không cam lòng để rớt lại phía sau nên cũng nhắc Hầu Tử và tiểu quái đến bên trái cây to.
Đến gần Tô lăng mới thấy cái cây này to đến mức nào, nói nó là cái cột chống trời cũng không sai, nhìn không thấy ngọn cây, cành lá sum sê, kim thì nhiều vô số đều hướng về phía Tô Lăng và Hầu Tử mà phóng tới.
”Cô Tô, chúng ta nên làm gì bây giờ ?” Cây quá lớn, Hầu Tử thấy mình cũng Tô Lăng và tiểu quái ba người đứng lên cũng không bằng 1/5 thân cây.
”Chặt!” Tô Lăng hiện tại còn có biện pháp nào ngoài chặt cây nữa chứ.
Khóe miệng Hầu Tử co rút, hắn cũng biết là chặt nhưng vấn đề là chặt ở đâu đây? Nhìn thấy cành cây chụp đến bọn họ liền ăn ý với Tô Lăng nhanh chóng né sang một bên
”Hầu Tử, cậu đi thu hút sự chú ý của lá kim, tôi với tiểu quái chặt cây”.
Vì lá kim phát ra âm thanh rất lớn nên Tô lăng phải hét lớn Hầu Tử mới nghe được.
”Được rồi” Hầu Tử không có ý kiến gì, nắm chặt tinh hạch vừa được Tô Lăng phát trong tay.
Đã quyết định thì phải bắt đầu hành động, Tô Lăng lấy trong ba lô ra một cây đao, cô hiện tại hối hận vì sao lúc đó mình lại nhận cây đao chứ.
Trước khi xuất phát Tiêu Vũ Đồng cùng Vu Hạo Dương chỉ có một mình nên được trang bị cưa điện, cộng thêm dị năng dùng để chặt cây cơ bản là dễ dàng, cái chỉ hơi mất thời gian mà thôi.
Khoan đã… Vu Hạo Dương không phải có dị năng hệ kim sao ? Hắn sử dụng dị năng để làm một đồ vật dùng để chặt rất đơn giản… Cô bị lừa, đúng rồi, Tô Lăng lúc này mới nghĩ đến chuyện này, Vu Hạo Dương rõ ràng cố ý.
Nhưng trong tình huống hỗn loạn như bây giờ cũng không nghĩ được nhiều, cũng ném một đao cho tiểu quái chặt thôi.
Bịch… bịch tiếng chặt cây dùng dị năng càng lớn lại càng khiến cho lực công kích của cây lá kim càng lơi hại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...