Tô Diệp cảm thấy phía dưới no đủ sưng trướng, không nhịn được cúi đầu nhìn xuống, vừa xem thấy lại thấy dưới cỏ thơm thê lương, vật to lớn đỏ thẫm đang ngang nhiên cắm vào trong đó, gắng gượng kiên định sâu không thấy đáy, đó là thân thể hai người, giữa thân thể có thể làm đến khoảng cách dán chặt và thân mật nhất.
Trong nội tâm Tô Diệp run lên, mặc dù cũng không đau, nhưng vẫn kháng nghị từ chối anh: "Không cần, anh đi ra ngoài. . . . . ." Loại tư thế này quá mức rõ rành rành, ở trong ý thức của Tô Diệp, chuyện phòng the vốn là một chuyện bí ẩn cực kỳ bớt phóng túng, cô không tiếp thụ nổi loại này. Hơn nữa chuyện này khiến trong nháy mắt cô nhớ tới một màn trong rừng cây nhỏ đêm đó. Tiếng thở dốc lqd mập mờ và tiếng gầm nhẹ mơ hồ, ám ảnh kinh hoảng, bộ ngực đầy đặn tuyết trắng của người phụ nữ hiện ra trong đêm tối xinh đẹp không có trăng sáng, theo phía dưới người đàn ông dùng sức va chạm mà rung động. Mà lúc này giờ phút này, mình và người phụ nữ lúc ấy có gì khác nhau, quần áo trên người đều đã bị lấy hết, mình cứ như vậy ngồi ở ven mép bàn, mặc cho người đàn ông trước mặt này chỉ cởi quần lấy ra cự vật đòi lấy đâm vào. Nhưng lại bị anh làm cho cả người xụi lơ không nhúc nhích được.
Đỗ Hành thấy Tô Diệp kháng nghị, liền chậm rãi rút cự vật ra khỏi nơi mềm mại bên dưới. Khi rút lui khỏi cái miệng nhỏ còn muốn nghênh hợp, thân thể Tô Diệp không có gì chống đỡ nữa, mềm như không xương, thiếu chút nữa cô liền trượt xuống từ trên bàn. Đỗ Hành thấy vậy, nhỏ giọng cười một tiếng, tay mắt lanh lẹ mà ôm cô vào trong ngực, để cho lồng ngực nóng bỏng của mình dán sát vào thân thể mềm mại của cô. Mà đúng lúc này, Đỗ Hành động thân lần nữa, vật cứng tìm được một chỗ đột phá từ cái miệng nhỏ đã đóng cửa chính cự tuyệt địch, sau đó đột nhiên tiến vào lần nữa.
Tô Diệp rên lên một tiếng, chỉ có điều lần này không kháng cự, cô phát hiện thân thể mình không nơi nào không thoải mái, cô xấu hổ lqd phát hiện mình lại không hề cự tuyệt Đỗ Hành.
Đỗ Hành hài lòng nhìn Tô Diệp thuận theo, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, bắt đầu tiến hành hành trình điên cuồng, vật cứng khổng lồ nhanh chóng ma sát trong cơ thể Tô Diệp, thậm chí chỗ hai người kết hợp có chất lỏng óng ánh vẩy ra. Ma sát vị trí nhạy cảm của thân thể nhanh chóng làm cho Tô Diệp vui thích cực độ, thân thể của cô giống như đều không phải của mình nữa, luôn điên cuồng va chạm khiến phía dưới co rút không ngừng. Chân mày đẹp tinh xảo của cô nhíu lại, khép hờ mắt mê ly giống như đau lại không phải là đau. Hai tay cô nắm chặt cánh tay giống như đang đong đưa của Đỗ Hành, hàm răng cắn chặt môi dưới, cô sợ chính lqd mình không cẩn thận liền phát ra âm thanh sóng cuồng.
Đỗ Hành đến nơi sâu nhất, tốc độ càng thêm nhanh, sức lực cũng mạnh hơn mấy phần. Anh cúi đầu ngưng mắt nhìn động tác đung đưa giống như xuống thuyền của cô gái nhỏ nhà mình, lửa tình trong đôi mắt càng mạnh hơn. Anh đã từng cẩn thận che chở coi cô giống như búp bê, chỉ sợ không cẩn thận liền làm hư cô, nhưng hôm nay anh lại giống như cũng đè nén không được nữa rồi.
Vào giờ khắc này Đỗ Hành phải thừa nhận với mình, thật ra thì tâm lý của anh tối tăm cỡ nào, nhìn cô vợ nhỏ mềm mại của mình, thì anh muốn dùng lực dụi cô vào trong lòng ngực mình cỡ nào, hoặc là dùng cự vật của mình hoàn toàn xoắn nát cô, làm cho cô không còn biện pháp đi nhìn bất kỳ một người đàn ông nào khác ngoại trừ anh ra.
Đỗ Hành luôn luôn chững chạc, trong đôi mắt dần dần dâng lên cảm giác khát máu, anh giống như con sói bắt được một con thỏ trắng, lqd hoàn toàn xỏ xuyên qua cô, hung hăng đảo đi chọc vào bên trong, sau đó tiến hành ra vào hung tàn thô bạo.
Tô Diệp giống như bị vây trong mưa to gió lớn, cô hoàn toàn lạc mất phương hướng rồi, chỉ có thể cảm thấy mặt và phía dưới của Đỗ Hành liên tiếp phát điên, mà mình cũng bị đâm vào điên cuồng. Cô cảm thấy mình không thể chịu đựng sức lực này nữa, nhưng cô lại chỉ có thể nhỏ giọng ngâm kêu vụn vặt, cô bị làm cho run rẩy, run rẩy đến mức không phát ra được âm thanh kháng nghị nào. Mà ngay khi ở bên trong run rẩy, Tô Diệp cảm thấy thân thể kịch liệt co rúc lại, nơi nào đó phía dưới kẹp lại hút chặt Đỗ Hành, thân thể của cô bắt đầu run rẩy co rút.
Tô Diệp khóc nhỏ giọng hô: "Em. . . . . . Em. . . . . . Không chịu nổi. . . . . ." Âm thanh của cô phá thành mảnh nhỏ, bởi vì vẫn bị đội lên trên đụng mà mang theo âm rung, cô bất lực siết cánh tay Đỗ Hành, gãi lồng ngực Đỗ Hành.
Rốt cục Đỗ Hành cũng ngừng lại, anh lẳng lặng cảm nhận trong cơ thể Tô Diệp co rúc lại bao lấy và đè ép mình, đó là một khắc mất lqd hồn nhất trên đời. Hồi lâu sau, anh cắn răng, chợt rời khỏi thân thể của cô, sau đó lật Tô Diệp qua để cho cô quỳ sấp ở trên bàn và nhếch cặp mông tròn trịa lên. Ngay lập tức, một nơi thần bí trơn trượt đã bắt đầu sưng đỏ lộ ra trước mặt Đỗ Hành. Lửa trong mắt Đỗ Hành càng nóng bỏng hơn, anh bỗng nhiên dùng sức lần nữa, cả gốc nhập vào.
Thân thể Tô Diệp bị anh dùng sức buộc di chuyển tới phía trước vài phần, cô uất ức suy yếu gào khóc: "Đỗ Hành hư, anh không cần ra vẻ như vậy. . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...