Khi đó Tô Diệp chúc mình hạnh phúc ở trong lòng, nhưng ba năm qua đi rồi, cô lại vẫn không biết cái gì là hạnh phúc. Đỗ Hành càng cưng chiều cô hơn, nhưng khoảng cách ở giữa hai người lại giống như càng ngày càng xa. Ba năm này, Đỗ Hành cẩn thận chặt chẽ, nhưng Tô Diệp giống vẫn đóng chặt lòng của mình.
Có lúc Đỗ Hành sẽ nhớ nhung Tô Diệp đã từng làm nũng phát cáu với mình, khi đó cô giống như một đứa bé bĩu môi, đáng yêu cỡ nào. Đỗ Hành cũng nghĩ tới rốt cuộc bởi vì sao dẫn đến hai người xa cách, nhưng trừ chuyện xảy ra đêm đó ở nhà lớn của nhà họ Đỗ, giống như cũng không có cái khác nữa.
Khi Đỗ Hành suy tư vấn đề của anh và Tô Diệp thì luôn bởi vì quá mức chuyên chú mà quên mất chuyện xung quanh. Tình huống như thế đã từng xảy ra ở lúc họp, đã từng xảy ra khi nói chuyện trời đất với bạn bè, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương tất cả mọi người cảm thấy Đỗ tổng có tâm sự, nhưng rốt cuộc anh thì sao, không ai biết. Ở trong mắt người khác, anh có cô vợ có thân phận có gia thế, trên đời còn có ai xuân phong đắc ý hơn anh đây?
Dĩ nhiên, mọi người nhắc Đỗ Hành, có người bạn nói đùa: thật ra thì anh còn thiếu một vật, chính là đời sau.
Người Trung Quốc, truyền thống quan niệm cũ vẫn luôn tồn tại, làm người đàn ông cần một đứa bé nối dõi tông đường, cho dù là con gái cũng không việc gì. Tài sản to như vậy nếu như không người nối nghiệp, để lại cho người sau thì luôn tiếc nuối.
Đỗ Hành nhớ tới cái này, nhíu chặt chân mày lần nữa. Tuy nói bây giờ tình cảm của anh vàTô Diệp xa cách, nhưng chuyện phòng the vẫn có. Không thường xuyên, ba ngày bốn bữa cũng sẽ ở cùng nhau. DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương Bây giờ Tô Diệp cũng 22 tuổi rồi, làm mẹ thì có chút sớm, nhưng số tuổi cũng đủ rồi. Nhưng tại sao bọn họ vẫn cố gắng lại chưa từng có tin tức? Hàng năm anh và Tô Diệp cũng sẽ làm kiểm tra thân thể toàn diện định kỳ, chưa từng phát hiện qua khác thường gì.
Đối với chuyện đứa bé, thật ra thì Đỗ Hành còn có một lòng riêng, đó chính là tình cảm của anh và Tô Diệp. Mấy năm này hai người càng chạy càng xa cách, mặc cho anh làm mọi cách cố gắng cũng không thấy hiệu quả, anh nghĩ nếu như hai người có thể có một đứa bé, thúc đẩy tình cảm phát triển nhiều luôn có lợi.
Ngay khi Đỗ Hành suy tư chuyện lớn của cuộc đời thì Tô Diệp cũng đang chạy giữa trường học và công ty. Năm nay cô học năm thứ tư đại học, sẽ phải lập tức tốt nghiệp. Kể từ khivào năm ba đại học, ở dưới sự giúp đỡ của Đỗ Hành cô bắt đầu tham gia vào một số hoạt động của công ty, lúc bắt đầu cũng không thuận lợi, sau đó lại theo cố gắng của cô, ngược lại thuận buồm xuôi gió.
Việc học của năm ba đại học còn nặng hơn, cô vừa bận công việc vừa bận học tập, mệt mỏi đến mức ngủ say sưa ngon lành. Năm tư hoàn toàn không có lớp gì, bộ phận bạn học cũng bắt đầu tìm chỗ thực tập ở bên ngoài, cô liền rõ ràng thường xuyên ở công ty.
Làm vợ Đỗ Hành, ngược lại Tô Diệp chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề tình cảm của hai người. Cô đã từng mong đợi lấy được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc cầm tới tay xem ra lại yếu ớt như thế. Ba năm sau Tô Diệp bắt đầu nhìn kỹ lại mình, cô nhạy cảm thậm chí xót xa mà phát hiện, có lẽ đã từng có một số thời điểm như vậy, thật ra cô đối với Đỗ Hành ngoại trừ lệ thuộc vào và tình thân bên ngoài thì còn có tình cảm. Chỉ tiếc, thực tế thì bẩn thỉu như thế, lòng của cô lại là yếu ớt như vậy.
Có đôi khi cô nhìn mình trong gương, nhìn mình yếu ớt ưu nhã bên trong đó. Ở trong mắt người ngoài, Tô Diệp, vợ Đỗ Hành chính là như vậy chứ?
Nhưng chính cô biết không phải, DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương nội tâm của cô mãnh liệt và cực đoan, hoặc là nói bá đạo hơn bề ngoài của cô.
Cô muốn, phải hoàn toàn có được, không trộn lẫn một chút tạp chất.
Cô đang xử lý bưu phẩm đâu vào đấy, lúc này một cú điện thoại thông qua thư ký đến, là Dương Kỳ Kỳ. Tô Diệp cười nhận lấy, vừa thành thạo đảo qua từng bưu phẩm một, vừa nói chuyện phiếm với Dương Kỳ Kỳ.
Một màn kịch ở trường đã sớm qua đi, đám bạn học nữ lại tốt với cô lần nữa. Dù sao thời gian trôi qua, người trưởng thành, cũng sắp tốt nghiệp, người cũng cần phải lớn rồi. Con người thành thục bắt đầu bôn ba vì tương lai của mình, đi làm bên ngoài một thời gian, mồ hôi hôi thối bao quanh lấy người, trở lại phát hiện một số bạn học người ta dễ dàng đi đơn vị tốt. Vì vậy rất nhiều người mơ hồ hiểu được đến cái gì, có tìm quan hệ đi cửa sau, liên lạc tình cảm lôi kéo tình cảm cũng có.
Đại học P vốn là đại học tốt nhất. Tuy nói tốt, nhưng trong mắt mọi người nhìn chằm chằm đều là những công ty đơn vị tốt đứng đầu trong ngoài nước. Đầu năm nay lên đại học cái gì, đơn giản chính là tương lai. Huống hồ tất cả mọi người sẽ vụng trộm so sức lực, trong khoa sẽ có bảng thống kê, gọi là bảng bố trí công việc sau khi tốt nghiệp. Ai đi nơi nào, mọi người vừa xem hiểu ngay, nếu như người khác đều được đối xử tốt lại đến công ty thanh nhàn, còn mình đến công ty nhỏ không có danh tiếng gì, thật mất mặt!
Dưới tình huống này, tự nhiên có người đưa ánh mắt bỏ vào trên người Tô Diệp, bắt đầu làm quen với Tô Diệp. Tô Diệp thật sự cũng không cự người ngoài ngàn dặm, hễ là bạn học tìm giúp một tay, bên trong phạm vi năng lực cũng đều giúp.
Mấy năm này Dương Kỳ Kỳ và Tô Diệp vẫn có liên lạc, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, nhưng căn bản sẽ không cùng nhau đi dạo phố nữa. Hai người cách nhau quá nhiều, ai chấp nhận ai cũng sẽ cảm thấy lúng túng. Tô Diệp ngược lại rất vui lòng tiếp tục kết bạn với Dương Kỳ Kỳ, quan hệ của hai người cũng tốt, nhưng cũng không còn cảm giác ban đầu nữa.
Tô Diệp và Dương Kỳ Kỳ chào hỏi qua, nói đùa một hồi, Tô Diệp rất nhanh đợi được Dương Kỳ Kỳ nói chuyện vào trọng điểm.
"Thạch Lỗi. . . . . . Cậu còn nhớ rõ không?" Dương Kỳ Kỳ thử thăm dò.
Tay Tô Diệp nắm con chuột không tự chủ căng thẳng, chỉ có điều cô khôi phục thái độ bình thường rất nhanh, ung dung cười nói: "Nhớ, không phải anh ấy đi thành phố CD rồi sao?"
Dương Kỳ Kỳ gật đầu: "Không sai không sai, khi đó tự mình đã mở một công ty, hiện tại phát triển rất tốt. Mấy ngày trước mình gặp phải anh ấy, bọn họ muốn dời công ty đến thành phố B."
Tô Diệp cười: "Anh ấy quả nhiên làm tốt lắm, vậy thì thật sự muốn chúc mừng anh ấy."
Dương Kỳ Kỳ vội vàng phụ họa, còn nói tình trạng gần đây của Thạch Lỗi. Thì ra là ban đầu Thạch Lỗi đi CD, Đổng Thiến thiếu chút nữa cũng muốn tạm nghỉ học đi theo, dĩ nhiên Thạch Lỗi kiên quyết từ chối, mà sự kiện kinh động đến chủ nhiệm trong khoa cùng với gia đình Đổng Thiến, cuối cùng Đổng Thiến đồng ý ở lại tiếp tục đi học, nhưng kế hoạch của cô ấy là một khi tốt nghiệp lập tức đi thành phố CD.
Sau khi Thạch Lỗi đi CD, đổi số điện thoại di động, Đổng Thiến liền mất đi phương thức liên lạc với anh. Chỉ có điều cô ấy cũng không nóng nảy, nén sức lực cố gắng đi học, tốt nghiệp xong thì tính toán chạy thẳng tới CD tìm công việc. Hôm nay cô đăng lý lịch sơ lược ở trên mạng và bắt đầu phỏng vấn, đã quyết định vào một công ty vừa ở CD.
Tô Diệp nghe vậy, "A" một tiếng: "Mình ngược lại cũng chưa nghe nói qua, nhưng mà bây giờ không phải rất tốt sao, rốt cuộc tốt nghiệp, có thể ở cùng một chỗ."
Giọng của Dương Kỳ Kỳ ở bên kia thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Làm sao biết chứ? Đổng Thiến đã ký hợp đồng muốn đi CD rồi, nhưng Thạch Lỗi người ta đột nhiên muốn về thành phố B rồi, đây không phải là trời xui đất khiến sao? Mình nghe nói nếu như Đổng Thiến vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường tiền!"
Tô Diệp nhíu mày, suy nghĩ một chút đây cũng là vấn đề, liền thuận miệng mà hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"
Bên kia Dương Kỳ Kỳ nhún vai một cái: "Mình cũng không biết, chẳng qua mình thấy bây giờ Thạch Lỗi không tệ, nói không chừng đã sớm có bạn gái ở CD, dù sao CD này cũng là vùng sản xuất ra mỹ nữ trong veo như nước."
Tô Diệp yên lặng, tưởng tượng xem bạn gái của Thạch Lỗi nên như thế nào.
Bên kia Dương Kỳ Kỳ than thở một phen, sau đó rốt cuộc nói: "Mình và Mạnh Vũ Đình dạy dỗ Thạch Lỗi một trận, Thạch Lỗi cũng không còn tức giận, ngược lại hẹn bọn mình cùng nhau tụ họp, cậu cảm thấy như thế nào?"
Tô Diệp gật đầu: "Tốt vô cùng, vậy thì tụ họp thôi."
Giọng nói của Dương Kỳ Kỳ ở bên kia trở nên không lo lắng: "Nhưng người ta còn muốn mời cậu nữa."
Tô Diệp nghe sửng sốt: "Mời mình?"
Dương Kỳ Kỳ vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, người ta cố ý nói rồi, mấy năm không thấy, không biết cậu có khỏe không, nói hi vọng mọi người cùng nhau họp gặp, dĩ nhiên bao gồm cậu."
Tay Tô Diệp nắm con chuột thật chặt lần nữa, cô đang do dự có muốn từ chối hay không.
Nhưng Dương Kỳ Kỳ không cho cô cơ hội từ chối: "Cậu nhất định phải tới, nếu không mình rất mất mặt đấy!"
=== =======
Tối hôm đó về đến nhà, Tô Diệp vừa mới vào phòng khách liền phát hiện không khí không đúng. Quét mắt một cái, cô rất nhanh tìm được vấn đề quan trọng —— Đỗ Hành.
Sắc mặt của Đỗ Hành âm trầm phải giống như sắc trời trước bão táp, anh ngồi ở chỗ đó mặt không chút thay đổi, khiến cho áp suất cả phòng khách cũng thấp.
Tô Diệp nhíu mày, bình tĩnh ngồi xuống, sau đó phân phó người làm cho mình một ly nước ngô đặc.
Đỗ Hành nhìn cũng không nhìn Tô Diệp, trầm giọng ra lệnh nói: "Theo anh lên lầu!" Nói xong anh chợt đứng dậy, kéo cổ tay mảnh khảnh của Tô Diệp đi lên lầu.
Tô Diệp bât ngờ không phòng bị, cổ tay bị anh lôi kéo thấy đau, nước ngô trên bàn cũng vẩy trên mặt đất, làm bẩn thảm trắng như tuyết.
Tô Diệp bị kéo nhếch nhác, cô cau mày hạ thấp giọng nói: "Anh làm đau em!"
Đỗ Hành nghe nói như thế, rốt cuộc buông lỏng tay của cô, trầm mặt cúi đầu nhìn cổ tay. Nhìn sang cô thì quả nhiên phát hiện bây giờ trên cổ tay trắng nõn như bạch ngọc của cô có vệt dây màu đỏ, nhìn thấy mà ghê.
Ánh mắt tức giận của Đỗ Hành thoáng qua một tia áy náy và đau lòng gần như không cách nào phân biệt, nhưng mà anh quay đầu đi, rất nhanh cắn răng nói: "Em theo anh lên đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...