Một đêm này, Đỗ Hành cũng không ngủ ngon, lúc nửa đêm anh cảm thấy nhiệt độ của Tô Diệp trong ngực mình chẳng những không giảm xuống ngược lại có khuynh hướng cao lên, liền đứng lên tìm tìm trong ngăn kéo, thật may là có hộp cấp cứu dự phòng, bên trong có thuốc hạ sốt dùng hằng ngày, liền rót nước sôi để nguội đút cho Tô Diệp uống.
Tô Diệp nửa mê nửa tỉnh, mở mắt mờ mịt nhìn Đỗ Hành, đóng chặt lại môi hiện đầy vết hôn chính là không chịu há miệng. Đứa bé ăn sung mặc sướng từ nhỏ, khó tránh khỏi có chút tính tình nhỏ, mà một trong những tính tình nhỏ của Tô Diệp chính là không thích uống thuốc.
Đỗ Hành nhìn dáng vẻ Tô Diệp đáng thương bĩu môi, vừa buồn cười vừa tức giận, trong lòng lại tự trách tối hôm qua thật sự không nên bởi vì mình khó chịu trong lòng liền lăn qua lăn lại như vậy, vì vậy mạnh mẽ đỡ cô dậy, dụ dỗ cô uống thuốc đi.
Uống thuốc rồi, Đỗ Hành đắp chăn cho cô xong, lại nằm xuống ôm lần nữa, sờ nhiệt độ của cô bình thường, lúc này mới dám ngủ.
Đến lúc rạng sáng ngày hôm sau khi, Đỗ Hành tỉnh lại thì theo bản năng động tác đầu tiên chính là Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương đi thử nhiệt độ của Tô Diệp một chút, tay vừa mới đụng phải cái trán của Tô Diệp, chân mày Đỗ Hành liền nhíu lại.
Sao trán lại bắt đầu nóng lên rồi hả?
Ở dưới tình huống Đỗ Hành không kinh động đến Tô Diệp, đầu tiên là gọi hai cú điện thoại, sau đó mới cẩn thận mặc quần áo rời giường. Động tác của anh tuy nhẹ, Tô Diệp vẫn tỉnh, Tô Diệp nằm nghiêng ở chỗ đó, mắt to vô hồn mờ mịt nhìn Đỗ Hành, môi hồng trơn bóng lúc trước thì hôm nay bắt đầu khô nứt rồi.
Lúc này Đỗ Hành đã mặc quần áo tử tế rồi, thấy Tô Diệp tỉnh lại, liền cầm quần áo của Tô Diệp lên giúp cô mặc. Tô Diệp giùng giằng, muốn tự mặc, Đỗ Hành cũng đành phải mặc kệ cô.
Tô Diệp vừa mặc quần áo, Đỗ Hành vừa giải thích: "Em lên cơn sốt rồi, bây giờ chúng ta trở về nhà đi, anh đã gọi điện thoại cho bác sĩ Mạc mời anh ta đến trong nhà một chuyến."
Tô Diệp gật đầu như có như không một cái , hơn nữa hai tay tự mặc áo khoác cho mình. Chỉ là bởi vì cô sốt cao, hai tay không có sức lực, chụp vào hồi lâu lại chỉ xuyên qua một tay áo. Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương Đỗ Hành bên cạnh nhìn thấy, đưa tay giúp cô mặc vào. Lúc này Tô Diệp cũng không từ chối, dứt khoát đứng ở chỗ đó ngoan ngoãn để Đỗ Hành giúp mình mặc.
Chỉ chốc lát sau, hai người cùng nhau xuống lầu, lúc bắt đầu Đỗ Hành đỡ Tô Diệp, sau đó rốt cuộc là Đỗ Hành yêu thương cô, dứt khoát ôm ngang lên đi vào thang máy. Tô Diệp không còn hơi sức hừ hừ mấy tiếng kháng nghị, chỉ có điều sau đó thấy thời gian còn sớm nên trong thang máy cũng không còn mấy người, lúc này mới thôi.
Đi xuống bên dưới lầu, cách cửa tòa nhà không xa đã dừng một chiếc Audi A8. Khi tài xế thấy Đỗ Hành ôm Tô Diệp đi ra, vội vàng xuống xe giúp một tay mở cửa phía sau ra. Đỗ Hành nửa khom người cẩn thận đặt ngang Tô Diệp ở bên trong xe, anh đang muốn buông ra sau đó đến ghế lái phụ ngồi, ai biết dọc theo đường đi Tô Diệp nắm chặt cánh tay anh. Đỗ Hành nhẹ nhàng tách ra, Tô Diệp mờ mịt nhưng vẫn nắm chặt không buông, Đỗ Hành không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là cũng tiến vào. Chỗ ngồi vốn rộng rãi bị Tô Diệp chiếm đi phần lớn, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục như Đỗ Hành, hôm nay lại chỉ có thể vùi ở một góc rồi.
Tài xế thấy thế, thật sự nhìn không được, chỉ là chuyện của ông chủ nên anh cũng không tiện nói gì, huống hồ bình thường Đỗ Hành cưng chiều Tô Diệp thì mọi người đều quá rõ ràng.
Xe từ từ khởi động, Đỗ Hành đau lòng chăm chú nhìn bảo bối bên cạnh, đưa tay sờ sờ cái trán của cô lần nữa. Đúng lúc này, Đỗ Hành cảm thấy ngoài cửa xe có một ánh mắt, anh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy chỗ vườn hoa cách cửa ký túc xá không xa, có một người con trai hẳn là học sinh của trường này, đang kinh ngạc nhìn qua đây. Hẳn là cậu ta không thấy được trong xe, nhưng mà cậu ta vẫn ngạc nhiên nhìn chằm chằm bên này.
Đỗ Hành nhớ thường ngày Tô Diệp đều không thích mình lái xe tới lân cận trường học, trong lòng suy nghĩ xem ra Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương lần này đưa tới sự chú ý của những học sinh khác, anh nhìn chân mày Tô Diệp nhăn nhẹ , âm thầm nghĩ, trở về có phải Tô Diệp lại muốn tỏ vẻ kháng nghị hay không hả?
=== ======
Đây là lúc rạng sáng chủ nhật, xe trên đường cũng không nhiều, ở dưới sự thúc giục của Đỗ Hành tài xế liền tăng nhanh, đặc biệt là sau khi lê đường cao tốc lại càng chạy như bay, rất nhanh bọn họ đã đến nhà. Lúc này trán Tô Diệp vẫn nóng như cũ, cô đã mơ mơ màng màng đi ngủ, trong mơ cô nhíu chặt đầu mày đẹp lại.
Vừa mới đến nhà, bà Trần liền chạy ra, bà đau lòng cho Tô Diệp, trực tiếp tiến lên ân cần hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy? Nghiêm trọng không? Vậy sao lại bị bệnh đây?"
Đỗ Hành vừa ôm Tô Diệp ra từ chỗ ngồi cuối, vừa trầm giọng hỏi: "Bác sĩ Mạc đã tới chưa?"
Bà Trần vội vàng gật đầu: "Đến đến, đang chờ trong phòng khách đấy."
Đỗ Hành gật đầu, trực tiếp phân phó: "Được, mời anh ta lên lầu trước thôi."
Đỗ Hành ôm Tô Diệp vào phòng khách, chỉ thấy bác sĩ Mạc đang ngồi ở trên ghế sa lon cầm điện thoại di động chơi, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương còn một trợ lý ngồi bên cạnh. Bác sĩ Mạc thấy Đỗ Hành ôm Tô Diệp đi vào, dĩ nhiên có chút không ngờ: "Còn rất nghiêm trọng, cô ấy làm sao vậy?"
Sắc mặc Đỗ Hành nhìn không tốt: "Sốt lên, anh lập tức kiểm tra cho cô ấy đi."
Đỗ Hành ôm Tô Diệp đi thẳng lên lầu, bác sĩ Mạc cũng vội vàng ôm hộp thuốc của mình mang theo trợ lí đi theo, lên trên lầu, Đỗ Hành đặt Tô Diệp xuống, bác sĩ Mạc không dám lười biếng, bắt đầu kiểm tra cho Tô Diệp.
Lúc bác sĩ Mạc kiểm tra, Đỗ Hành vẫn nhìn chằm chằm ở bên cạnh, khi bác sĩ Mạc cởi cổ áo trước ngực cho Tô Diệp muốn nghe nhịp tim thì trong con mắt của Đỗ Hành rõ ràng hiện lên không vui.
Bác sĩ Mạc lập tức cảm thấy cái ót lạnh lẽo, anh cũng hiểu Đỗ Hành, quay đầu cười nói đối với Đỗ Hành: "Nếu không anh qua đây giúp tôi."
Trên mặt Đỗ Hành biến thành màu đen, giọng nói vô cùng không kiên nhẫn: "Nhanh lên một chút!"
Bác sĩ Mạc cười ha ha, tiếp tục thái độ nghiêm chỉnh kiểm tra cho Tô Diệp.
Rất nhanh, bác sĩ Mạc kiểm tra xong rồi, để ống nghe bệnh xuống, cầm lấy đơn thuốc giao cho trợ lí, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương sau khi trợ lí nhận lấy liền đi xuống lầu lấy thuốc rồi.
Đỗ Hành cau mày nhìn chằm chằm Tô Diệp tái nhợt trên giường, dùng giọng nói khàn khàn hỏi bác sĩ Mạc: "Cô ấy như thế nào?"
Bác sĩ Mạc liền vuốt tay: "Không có gì quan trọng, chỉ là có chút chứng viêm, sốt lên, tôi đã kê đơn thuốc, lát nữa lại truyền mấy bình nước biển sẽ không có chuyện gì hết."
Trong lòng Đỗ Hành vốn cũng nghĩ như vậy, bây giờ bác sĩ Mạc xác nhận, cuối cùng anh cũng yên tâm, liền gật đầu.
Một ngày này Đỗ Hành luôn chăm sóc Tô Diệp, Tô Diệp lúc tỉnh lúc ngủ, khi ngủ giống như đứa bé, lúc tỉnh càng giống như đứa bé, muốn này muốn nọ, lôi kéo vạt áo của Đỗ Hành không buông. Đỗ Hành nhìn Tô Diệp yếu ớt, liền nhớ tới Tô Diệp lúc mười ba tuổi chợt mất đi cha mẹ kia.
Anh thở dài, vuốt ve tóc mái Tô Diệp đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Anh lại cảm thấy, ở bên cạnh anh vẫn luôn là Tô Diệp nhỏ bé mơ màng bất lực, đời này anh vĩnh viễn sẽ không buông ra chính là Tô Diệp kia.
=== ========
Lúc đến giữa trưa, lúc này Đỗ Hành mới nhớ tới chuyện Kim tiên sinh và con gái từ nước Mĩ, vội vàng đến một căn phòng khác gọi điện thoại cho đối phương, nói xin lỗi, nói tình huống của bên này. Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương An Ny nghe nói Tô Diệp bị bệnh, đòi muốn đi qua nhìn cô, chỉ là bị Kim tiên sinh ngăn lại, nói về sau có nhiều thời gian. Đỗ Hành biết Kim tiên sinh là sợ quấy rầy đến Tô Diệp dưỡng bệnh, cảm kích trong bụng, đã nói về sau nhất định mang theo Tô Diệp đi nước Mĩ tìm An Ny chơi, lúc này An Ny mới vui vẻ trở lại.
Đỗ Hành gọi điện thoại xong, mình xuống lầu tùy tiện ăn chút gì, lúc này bà Trần nấu cháo trắng, anh liền bưng lên, muốn nhìn một chút, nếu như Tô Diệp tỉnh liền đút cô ăn chút.
Vào phòng, thế nhưng Tô Diệp đã tỉnh, đang mở mắt to nhìn trần nhà, ngược lại tinh thần không tệ.
Tô Diệp nghe được tiếng cửa mở, lập tức chuyển qua nhìn sang, cô nhìn thấy Đỗ Hành, hơn nữa trong tay còn bưng khay, liền ủy khuất nói: "Em không thích uống thuốc."
Đỗ Hành nhìn con dáng vẻ trẻ con của cô, nở nụ cười, ngồi vào bên cạnh dịu dàng an ủi: "Đây không phải là cho em uống thuốc, Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương đây là cháo loãng mà bà Trần nấu cho em, thích hợp cho em ăn nhất."
Tô Diệp gật đầu, bất đắc dĩ lại ngoan ngoãn chép miệng: "Được rồi."
Đỗ Hành đỡ Tô Diệp ngồi dậy trước, sau đó bưng cháo loãng lên bắt đầu cầm muỗng đút cho cô, bắt đầu Tô Diệp còn ăn vài muỗng của anh, sau đó lại ngậm chặt miệng không ăn.
Đỗ Hành nhíu mày: "Sao vậy?"
Tô Diệp nhăn cái mũi nhỏ nói: "Em không muốn để cho anh đút, em muốn tự mình ăn."
Tay Đỗ Hành cầm cái muỗng dừng một chút, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng dụ dỗ: "Em bị bệnh."
Tô Diệp kháng nghị: "Em đã gần khỏe rồi."
Đỗ Hành không biết làm sao, đành phải đặt chén vào trong tay cô để cho cô tự ăn..., mà chính anh còn ở một bên nhìn.
Thật ra thì lúc này Tô Diệp đã hạ sốt Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương, tinh thần thật sự đã khá nhiều, tự mình ăn cháo xong rồi.
Hai người ngồi không có việc gì, liền bắt đầu nói tới nói lui, Đỗ Hành suy nghĩ, đề nghị nói: "Tô Diệp, về sau đừng ở trường học nữa, dọn về đây đi."
Tô Diệp vốn đang cúi đầu chơi ngón tay Đỗ Hành, nghe nói như thế lập tức ngẩng đầu lên: "Tại sao à? Em ở trường học rất tốt mà."
Đỗ Hành suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Hiện tại bên ngoài loại người gì cũng có, anh sợ bọn họ dạy hư em."
Tô Diệp không hiểu quan sát Đỗ Hành, rất lâu sau đó mới hỏi: "Lời này của anh là có ý gì? Anh chỉ là ai?"
Đỗ Hành cảm thấy xa lạ đối với giọng điệu chất vấn mình của Tô Diệp như vậy, nhưng mà anh chỉ nhíu mày nói: "Gần đây có phải em thường xuyên qua lại cùng mấy nữ sinh hay không?"
Tô Diệp nghe thế, tâm tư buông lỏng một nửa, chỉ là cô vẫn cắn môi bất mãn hỏi Đỗ Hành: "Anh nói là đám người Dương Kỳ Kỳ? Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương Làm sao anh biết họ sẽ dạy hư em?"
Đỗ Hành thấy Tô Diệp nói với mình như thế, càng tỏ ra bất mãn, sắc mặt cũng trầm xuống: "Anh dĩ nhiên biết."
Tô Diệp vừa nghe thế này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên giường: "Anh điều tra họ? Hay là nói anh theo dõi em?"
Đỗ Hành thấy vậy, dứt khoát thừa nhận: "Anh không yên lòng về em, cho nên để cho người ta tra xét."
Tô Diệp nhìn chằm chằm Đỗ Hành một lúc lâu, cuối cùng trong con mắt bắt đầu tràn đầy nước mắt: "Anh. . . . . . Anh...anh thật là quá đáng!"
Đỗ Hành đứng lên, ánh mắt thâm trầm: "Em có thể cho là anh quá đáng, chẳng qua anh đây đều là vì tốt cho em."Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn●tử●đinh●hương
Tô Diệp đem cứng rắn kìm nén nước mắt trong đôi mắt trở về, tức giận tố cáo với Đỗ Hành: "Em không cần anh đối tốt với em như vậy, em không cho anh điều tra bạn bè của em!"
Đỗ Hành hừ lạnh một tiếng: "Em thật là không hiểu chuyện, em cho rằng thế giới bên ngoài cứ đơn thuần như vậy sao? Nếu như mà anh để mặc cho em tiếp tục như bây giờ, ngày nào đó em bị người bán sợ rằng còn thay người nói tiền đâu!"
Tô Diệp dùng cái tay không có bị cắm truyền nước biển nắm lên một gối ôm bên cạnh, hung hăng đập về phía Đỗ Hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...