"Chuyện ngoài ý muốn có ở khắp mọi nơi, mà chuyện bất ngờ cũng vậy" – BY Triệu Thiên Cảnh
Lúc Ngô Vận bị bác sĩ Lý gọi vào, Nguyễn Thần đã vỡ ối.
Cẩn thận quan sát một chút, đầu thai nhi đầu tiên đã xoay về phía dưới chuẩn bị ra ngoài, bà đứng một bên vừa hướng dẫn Nguyễn Thần dùng sức thở sâu, vừa dùng mắt ra hiệu cho bác sĩ Lý.
Đứa nhỏ đầu tiên ra ngoài rất thuận lợi, nhưng mà đứa nhỏ thứ hai lại xoay mông ra trước.
Nếu là bình thường bác sĩ Lý sẽ khuyên Nguyễn Thần sinh mổ, nhưng Nguyễn Thần lại cương quyết sinh thường, hơn nữa còn có Ngô Vận ở đây, cô liền cứ như vậy sinh đứa nhỏ thứ hai, có Ngô Vận cùng ở đây cũng sẽ an toàn hơn một chút.
Đứa nhỏ thứ hai cũng không chịu thua kém, không lâu sau bác sĩ Lý tìm được chân của đứa bé, đưa nó từ trong sản đạo ra ngoài.
Bà thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt Nguyễn Thần trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, cơ thể suy yếu nhưng tinh thần xem như là không tệ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, chỉ hận không thể lập tức ôm chúng nó vào lòng.
Y tá nhanh chóng tắm rửa qua cho hai đứa nhỏ, chuẩn bị ôm ra ngoài.
Một y tá có kinh nghiệm ở lại chăm sóc cho Nguyễn Thần, bác sĩ Lý đi ra ngoài trước báo tin vui, dù sao nhìn bộ dạng Triệu Thiên Cảnh, chắc chắn là ở ngoài kia sốt ruột muốn chết.
Ai ngờ bà vừa mới đi ra ngoài, Nguyễn Thần đang mơ màng vẫn cảm thấy đau bụng.
Lúc đầu Nguyễn Thần còn nghĩ là vừa mới sinh con xong, ở phía dưới đau cũng là điều bình thường. Nhưng mà càng lúc càng đau, cô nhịn không được mà kêu to.
Y tá nhìn thấy không thích hợp, Ngô Vận lập tức lại gần kiểm tra, sắc mặt lập tức thay đổi.
Không nghĩ rằng trong bụng Nguyễn Thần lại còn một nhóc nữa, hơn nữa lại là khó sinh.
Cổ tử cung không mở nữa, hơn nữa nhịp tim của đứa nhỏ thứ ba so với hai đứa trước cũng yếu hơn, bây giờ lại đang giảm, đứa nhỏ này đang trong tình trạng nguy hiểm.
Bác sĩ Lý nghe y tá nói vậy, sửng sốt trong chốc lát rồi vội vàng đi vào.
Triệu Thiên Cảnh kéo lấy cô y tá, nôn nóng đến mức đỏ cả mắt: "Không phải nói là sinh đôi sao, sao bây giờ lại thành sinh ba?"
Anh nghĩ đến đứa nhỏ thứ ba đang gặp nguy hiểm, có lẽ Nguyễn Thần cũng không chịu nổi, trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ hận không thể chạy ngay vào phòng sinh.
Cánh tay của y tá bị Triệu Thiên Cảnh túm đến phát đau, bất đắc dĩ nói: "Tạm thời còn chưa biết nguyên nhân, nhưng đứa nhỏ thứ ba nhịp tim rất yếu, so với hai bé trước thì yếu hơn nhiều lắm, bây giờ nhịp tim còn lúc có lúc không, siêu âm không phát hiện ra cũng có thể là vì thế."
Cô y tá cũng chỉ suy đoán như vậy, ở bệnh viện lâu như vậy chưa từng nghe nói có trường hợp sinh đôi lại đột nhiên biến thành sinh ba.
Không chỉ đem bác sĩ dọa cho xanh mặt, ngay cả nữ hộ sinh cũng thấy bất ngờ.
Bây giờ quan trọng nhất là sinh đứa nhỏ này ra an toàn, y tá đoán xem ra là bác sĩ sẽ chỉ định phẫu thuật, dù thế nào thì trường hợp của đứa bé so với hai anh của mình lại càng thêm nguy hiểm.
Y tá tránh khỏi cánh tay của Triệu Thiên Cảnh, rồi đi vào phòng sinh hỗ trợ.
Lý Khiết Nhi cũng nóng ruột, cau mày, miệng lại giả vờ thoải mái nói: "Triệu tiên sinh, anh cũng đừng sốt ruột, này xem chừng cũng là chuyện tốt."
Lão Cung và Triệu Thiên Cảnh ngẩn người, quay đầu cùng nhìn về phía cô, có phần không hiểu những gì Lý Khiết Nhi nói.
Cô cười cười, chỉ vào bên trong nói: "Tiểu Nguyễn chỉ đau một lần, rồi sinh ba, tốt hơn người khác nhiều."
"Nói cũng đúng, đau chỉ một lần mà được ba, đúng là quá hời rồi!". Lão Cung thấy Lý Khiết Nhi nháy mắt, lập tức hùa theo.
Triệu Thiên Cảnh biết hai người đang cố gắng an ủi mình, miễn cưỡng nhếch miệng, trong lòng cũng đang âm thầm tự thuyết phục bản thân: Nguyễn Thần chỉ cần chịu đau đớn một lần, miễn là lần này an toàn vượt qua, sau này không còn phải lo lắng nữa.
Anh im lặng lẩm nhẩm vài lần, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, nói cảm ơn với hai người kia.
Hai đứa biến thành ba đứa, thôi cứ xem như bọn nhỏ đang cho mình một niềm vui bất ngờ đi, mặc dù theo như Triệu Thiên Cảnh, là hoảng hốt bất ngờ nhiều hơn vui mừng hoan hỉ.
Y tá đi ra đi vào lấy thuốc, Triệu Thiên Cảnh không dám đi lên quấy rầy các cô ấy, trong lòng nôn nóng, sờ túi cũng không có thuốc lá, đang nghĩ có nên ra ngoài mua một bao hay không.
Lão Cung nhìn bộ dạng của anh liền biết anh muốn làm gì, chỉ tay về phía cửa.
Triệu Thiên Cảnh nhìn theo hướng lão vừa chỉ, thôi được rồi, bệnh viện cấm hút thuốc lá, tự mình phải nhịn một chút vậy.
Ba người không nói nữa, im lặng đứng trước cửa phòng sinh.
Ở phòng sinh bên cạnh cũng có phụ nữ có thai đang sinh, hình như cũng là lúc hai vợ chồng đi ra ngoài thì bị sinh non nên đưa đến.
Ông bố mặc âu phục kia cà vạt bị xô lệch, tóc tai rối bù, sắc mặt so với phụ nữ có thai còn tái nhợt hơn, đi đi lại lại nôn nóng muốn chết, còn túm lấy y tá oán hận.
"Không phải nói là ba tuần sau mới đến ngày sinh dự tính sao, sao đột nhiên bảo muốn sinh là sinh chứ?"
Y tá kiểm tra qua, liền biết phụ nữ có thai bị mệt nhọc quá độ, nên mới sinh non, cũng không biết người đàn ông này dày vò vợ mình kiểu gì, lại có thể làm cho phụ nữ có thai mệt nhọc mà sinh non.
Cô y tá trong lòng nghĩ vậy, nhưng không tiện nói ra: "Tôi làm sao biết được... Tiên sinh, anh nhường chỗ một chút, đừng chặn đường chúng tôi."
Lão Cung nhìn người nọ tuổi tác cũng xấp xỉ Triệu Thiên Cảnh, so với anh còn xui xẻo hơn nhiều, chỉ là than phiền người kia làm cho mọi người khó chịu.
"Này, lần đầu tiên tôi nghe thấy có người sắp làm bố còn sợ con mình ra ngoài sớm."
Lý Khiết Nhi hừ lạnh một tiếng: "Nhìn người phụ nữ đang mang bầu kia là biết không được chăm sóc tốt, sắc mặt kém như vậy, vừa gầy gò lại vàng vọt, nào đâu giống Tiểu Nguyễn được chăm sóc cẩn thận?"
Triệu Thiên Cảnh cũng cau mày, ấn tượng của anh đối với người đàn ông kia rất tệ, lại không mở miệng nói câu nào.
Chờ lúc y tá đi ra để cho người đàn ông kia ký tên, anh ta thế mà lại ký tên rất nhanh chóng, lại còn hỏi thêm mấy vấn đề, ví dụ như lúc nào thì đứa nhỏ mới sinh, anh ta còn phải đến công ty họp, ông chủ chỉ cho phép nghỉ mấy tiếng...
Y tá lúc này cũng lười nhìn, xoay người bỏ đi, không muốn lại tiếp tục nhiều lời với loại đàn ông này nữa.
Lý Khiết Nhi nhìn thấy vậy vẻ mặt không hờn không giận, bà xã còn đang đau đớn sinh con, ông chồng thì chỉ lo công việc, đúng thật là đồ không có lương tâm!
Lão Cung thấy sắc mặt cô không tốt, vội vàng ôm Lý Khiết Nhi dỗ dành.
Đùa à, bên trong "đại nhân" này còn có một "tiểu nhân", chọc giận "tiểu nhân" coi như thôi, chọc giận Lý Khiết Nhi thì biết làm thế nào?
Người đàn ông ở ngoài phòng sinh đi tới đi lui, nhìn thấy chắc cũng gần đến giờ, đứa nhỏ vẫn chưa được sinh ra, liền muốn đi vào.
Tất nhiên là bị bác sĩ y tá ngăn lại, nhưng người đàn ông kia lại không chịu bỏ qua, tranh cãi ầm ĩ.
Cuối cùng đành phải để cho anh ta mặc đồ tiêu độc đi vào...
Khóe miệng Lý Khiết Nhi giật giật, tên đàn ông này thực sự không thể chấp nhận được rồi, phàn nàn thì cũng coi như là xong đi, bây giờ lại làm trò ầm ĩ, chỗ này là bệnh viện chứ không phải là cái chợ!
Lão Cung ở bên cạnh cũng không vui, thật vất vả dỗ dành tốt "đại nhân", bây giờ lại bị ồn ào làm cho hỏng bét.
Hai người vừa ở trong lòng thầm khinh bỉ tên đàn ông kia, vừa ngồi trên ghế đợi tin tức của Nguyễn Thần, sát vách truyền đến tiếng khóc "Oa" trong trẻo của đứa nhỏ, rốt cuộc thì cũng đã sinh rồi.
Ai ngờ kế tiếp đó lại "rầm" một cái, không chờ y tá bác sĩ đi ra ngoài báo tin mừng cho người nhà của người đàn ông kia, đã thấy y tá gọi hai người bảo vệ, sắc mặt kì quái chỉ huy hai người kia.
Tiếp theo đó, dứt khoát đi vào nắm lấy người đàn ông kia xách ra ngoài.
Một người đàn bà có vẻ khá đứng tuổi vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa khóc òa lên, đứng tại chỗ vành mắt hồng hồng: "Con của mẹ, chuyện gì thế này!"
Nhìn thấy bà cô kia chuẩn bị xông lên liều mạng với các y bác sĩ, mấy người thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh liền kéo lại.
Bác sĩ trên mặt tỏ vẻ không có chuyện gì, giải thích hiểu nhầm: "Không có chuyện gì đâu, vị tiên sinh này thấy máu thì bị choáng, đột nhiên ngất xỉu, chờ lát nữa là tỉnh."
Người đàn ông kia lo nhìn xung quanh không may bị ngã, thiếu chút nữa va trúng nữ hộ sinh vừa ôm đứa nhỏ mới được sinh ra, bác sĩ nghĩ lại thấy bất lực, nhanh chóng gọi bảo vệ đem vị kia ra ngoài.
Lý Khiết Nhi nghiêng đầu qua chỗ khác, hai vai run lên, dùng sức nhịn cười.
Lão Cung không kìm được tức khắc cười to hai tiếng "ha ha", thấy vẻ mặt người nhà tên đàn ông đấy ngượng ngùng, chỉ hận không thể đào hố chôn mình, lại càng cười to hơn...
Mọi người xung quanh vừa cười vừa dùng ánh mắt chế nhạo nhìn người kia, xem ra chỉ cần một lúc, người này sẽ nổi danh khắp bệnh viện...
Triệu Thiên Cảnh vốn đang căng thẳng, cũng bị người kia chọc cười...
Thật ra sợ máu cũng không có chuyện gì, đây là phản ứng sinh lý không phải ai cũng khống chế được.
Nhưng mà thai phụ sắp sinh còn chưa ngất, mà ông chồng đi vào cùng đã ngất xỉu, lại còn bị người ta xách ra ngoài, vậy làm sao có thể cảm thấy hân hoan vui mừng được!
Trò đùa vừa hạ màn, Nguyễn Thần rốt cuộc cũng mổ sinh xong đứa nhỏ thứ ba.
Bác sĩ Lý tươi cười đi ra ngoài, báo tin mừng cho Triệu Thiên Cảnh: "Là con trai nhé, hai cân tám lạng, cơ thể so với hai anh trai thì yếu hơn, cần chăm sóc trong lồng kính một thời gian để quan sát, Tiểu Nguyễn lợi hại lắm, một lúc sinh ba thằng nhóc!"
Triệu Thiên Cảnh nở nụ cười, chỉ cần mẹ con bình an, nhưng thứ khác đều không quan trọng.
Nhưng mà ba đứa con trai, xem ra về nhà phải nghĩ thêm một cái tên nữa rồi...
Thật ra đứa nhỏ thứ ba này sinh ra có chút nguy hiểm, may có Ngô Vận là bác sĩ phụ khoa có kinh nghiệm ở đây, nếu không chỉ có bác sĩ Lý thì đúng là không dám đảm bảo bé cưng không xảy ra vấn đề.
Lão Cung và Lý Khiết Nhi vội vàng chúc mừng Triệu Thiên Cảnh, hai người đi nhìn mấy đứa bé, còn Triệu Thiên Cảnh thì chờ Nguyễn Thần ra ngoài.
Nhìn sắc mặt cô trắng bệch, lúc đi ra vẫn còn tỉnh táo, lại nhìn mình cười, Triệu Thiên Cảnh yên lòng, cầm lấy bàn tay cô cúi đầu hôn lên đó một cái.
Ngô Vận lau mồ hôi đi ra, liền nhìn thấy một cảnh ấm áp như thế.
Bác sĩ Lý than nhẹ: "Hai đứa tình cảm thật tốt, sau này còn có ba đứa nhỏ, lại sắp sửa náo nhiệt rồi."
"Đúng vậy," Ngô Vận nghĩ đến sinh đôi trở thành sinh ba, náo loạn một hồi, không khỏi nhíu mày. Cũng may đứa nhỏ thứ ba may mắn, nhanh chóng phát hiện ra, nếu không thể phát hiện bào thai trong bụng, như thế thật khiến người ta đau lòng...
Nguyễn Thần quá mệt mỏi, không nghĩ rằng sinh con lại mệt như vậy.
Nhưng lại nghĩ đến cô một lần sinh ba, cảm thấy bản thân có một loại kiêu ngạo không nói thành lời.
Là sinh ba đấy, tỉ lệ nhỏ như vậy, cô lại có thể may mắn trúng được!
Ngủ một hồi lâu mới tỉnh lại, Nguyễn Thần mở mắt ra liền thấy Triệu Thiên Cảnh ở bên giường lẳng lặng nhìn mình, không khỏi đỏ mặt.
"Anh nhìn gì thế, vừa mới sinh con xong xấu lắm..."
"Ai bảo thế, em lúc nào cũng đẹp." Triệu Thiên Cảnh rót nước đút cho cô một chút, tự nhiên trả lời.
Lão Cung vừa muốn bước vào phòng bệnh, chân còn lơ lửng trong không khí chưa hạ xuống, da gà trên tay nổi rần rật. Đây là ông chủ lúc nào cũng trầm mặc ít nói của lão sao? Lẽ nào đây chỉ là cái vỏ còn bên trong đổi người khác rồi, lại có thể nói ngon dỗ ngọt...
Lý Khiết Nhi nhanh chóng lặng lẽ kéo lão đi, để hai vợ chồng được ở với nhau.
Lúc quay đầu lại còn lạnh lùng lườm lão Cung một cái, trong lòng cô cực kỳ buồn bực.
Ngay cả Triệu Thiên Cảnh còn có thể như vậy, thuận miệng là có thể dỗ ngọt vợ, vừa tự nhiên lại vừa chân thành, người nghe không cảm thấy giả tạo.
Lúc nào thì miệng lão Cung mới có thể có khả năng như vậy?
Lão Cung vò đầu, trong nháy mắt cảm thấy mình bị tụt hạng so với Triệu Thiên Cảnh không hiểu phong tình, nhất thời bốc khói...
Nguyễn Thần đương nhiên đối với những lời dỗ ngon dỗ ngọt của Triệu Thiên Cảnh đã thành thói quen, nhưng mà nghe thấy vậy trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái, quả nhiên là cô đã bị chiều hư, hư vinh trong lòng thẳng tiến về phía trước...
"Cục cưng đâu rồi?"
Triệu Thiên Cảnh cười: "Bố mẹ đang bế rồi, nhóc út đang nằm trong lồng kính."
Vừa nghe thấy đứa nhỏ thứ ba nằm trong lồng kính, trong lòng Nguyễn Thần thấp thỏm bất an: "Con có khỏe không? Mẹ và bác sĩ Lý nói thế nào?"
"Không sao," Triệu Thiên Cảnh nắm tay cô, nhỏ giọng an ủi Nguyễn Thần: "Dinh dưỡng bị hai nhóc anh cướp mất, cơ thể có chút yếu, lại ở trong bụng mẹ một hồi lâu mới phát hiện ra, tương đối yếu, trước tiên phải nằm trong lồng kính để bác sĩ quan sát."
Nguyễn Thần gật đầu, cầm lấy tay anh bĩu môi nói: "Không phải nói là sinh đôi sao, thế nào lại thành sinh ba... Lúc em sinh hai đứa xong, còn thấy đau bụng, nếu không thì không thể phát hiện ra được."
Cô nghĩ đến đây lại thấy sợ, nếu như bọn họ không kịp thời phát hiện, đứa nhỏ thứ ba vẫn nằm trong bụng mình, đến lúc đó thiếu không khí, nó cũng không sống nổi...
Nguyễn Thần rùng mình, vô cùng may mắn là bé út tuy hơi yếu ớt một chút, nhưng cũng rất kiên cường, sau cùng thuận lợi sinh mổ chào đời.
Triệu Thiên Cảnh cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô, biết Nguyễn Thần đang sợ hãi, anh sao lại không phải nếm trải qua?
Nếu đứa nhỏ thứ ba cứ như thế mà mất đi, trong lòng hai người sẽ tồn tại một bóng ma, sao có thể yên lòng được?
May mắn là, ba đứa nhỏ không có chuyện gì...
"Bé cưng giống ai?" Nguyễn Thần được Triệu Thiên Cảnh động viên rốt cuộc cũng khá hơn, lúc này mới yên lặng dời trọng tâm sang chuyện khác.
Cô biết mình lo lắng, Triệu Thiên Cảnh cũng vậy, còn ở ngoài phòng sinh khổ sở nôn nóng.
Dù thế nào mọi việc cũng đã qua, bọn nhỏ đã bình an, Nguyễn Thần cũng không muốn lại tiếp tục đề tài này.
Triệu Thiên Cảnh suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: "Da dẻ vừa hồng hồng lại nhăn nheo, anh nghĩ là không giống ai cả."
Nguyễn Thần nghiêng đầu, cô cũng quên mất bé cưng vừa mới sinh ra còn chưa phát triển, tất nhiên là xấu...
Thôi được rồi, cô đang hỏi một vấn đề rất ngốc nghếch.
Nhưng mà, Triệu Thiên Cảnh tại sao lại trả lời mình với vẻ mặt nghiêm túc như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...