Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà

"Bé cưng muốn chào đời, sao có thể ngăn lại được" – BY Triệu Thiên Cảnh

Người sắp được làm bố có lo lắng cũng vô dụng, bé cưng muốn ra hay không ra, cũng không thể ở bên ngoài gọi là được, Triệu Thiên Cảnh chán chường, nhưng sắc mặt lại không thể hiện ra điều gì.

Nguyễn Thần thì tỏ ra không sao cả, tiếp tục vui chơi thư giãn, dưỡng thân mình thật tốt, giữ tinh thần và sức khỏe, chờ đến lúc muốn sinh sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Qua ngày sinh dự tính được hai tuần, một người thì lo lắng không nói thành lời, một người thì vui vẻ thoải mái, ngay cả Lý Khiết Nhi đến thăm Nguyễn Thần cũng bắt đầu thấy lo lắng.

"Đứa nhỏ này nhà em ở trong bụng mẹ chơi vui vẻ, còn không muốn ra ngoài sao?"

Lý Khiết Nhi chỉ cần nhìn thấy cái bụng to đùng của Nguyễn Thần là đã sợ mất hồn mất vía, làm khó cho Triệu Thiên Cảnh ở cạnh cô ấy mấy tháng trời, chắc chắn là nóng lòng không chịu được.

Nguyễn Thần nhún vai: "Cục cưng không muốn ra ngoài, em cũng không có cách nào khác."

Cô ngoài trừ ăn ngon ngủ tốt, cũng chỉ có thể nhìn Triệu Thiên Cảnh đi vòng quanh mình không rời.

Lý Khiết Nhi hâm mộ nhìn thật lâu, lại cúi đầu nhìn cái bụng còn chưa lộ rõ của mình. Nguyễn Thần đúng là người có phúc, có được một người chồng tốt biết quan tâm và chăm sóc mình, bố mẹ chồng hòa ái dễ gần không gây phiền phức, đối xử với cô ấy cũng rất tốt.

Nghĩ đến bố mẹ lão Cung suốt ngày nhìn chằm chằm vào bụng mình, Lý Khiết Nhi bắt đầu cảm thấy phiền não.

"Em nói xem hai đứa nhỏ nhà em là trai hay gái?"

Nguyễn Thần lại cau mày: "Em thích con gái, ngoan ngoãn lại biết vâng lời. Nhưng cũng mong là con trai, giống như bố của nó. Nhưng mà cái này cũng không phải là việc em có thể quyết định, suy nghĩ làm gì chứ."

Lý Khiết Nhi khẽ thở dài: "Em nói cũng đúng, đây không phải là việc mà chị hay em có thể quyết định, sao bọn họ lại không rõ chứ?"

Nguyễn Thần nhìn bộ dạng của cô ấy, liền biết trong nhà lão Cung làm cho Lý Khiết Nhi chịu không ít áp lực.

Lấy thân phận là con trai độc nhất của lão Cung, nhà họ Cung xem ra là trọng nam khinh nữ, nhất định muốn Lý Khiết Nhi vừa vất vả mang thai sinh được một thằng nhóc trắng trẻo mập mạp.

Nhưng mà con gái mang nhiễm sắc thể XX, con trai mang nhiễm sắc thể XY, việc quyết định giới tính di truyền này là do người đàn ông, đáng tiếc là nhà nào bố mẹ chồng trọng nam khinh nữ, chỉ biết đem tất cả oán hận và bất mãn trút lên người làm vợ.

Này, con trai nhà các người không bằng nhà người ta, lại còn có thể trách ai?

Nguyễn Thần đồng tình vỗ vỗ vai Lý Khiết Nhi: "Đừng suy nghĩ nhiều, tâm trạng của chị không tốt sẽ ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng. Khiến cho mình vui vẻ một chút, dù sao cũng là chuyện không thể quyết định được, chi bằng thả lỏng bản thân, dù sao thì lão Cung không phải là người bảo thủ, không phải là con trai thì không được."

Lão Cung quả thực đã thẳng thắn nói chuyện với Lý Khiết Nhi, anh ta không quan trọng chuyện sinh con trai hay con gái. Về phần bố mẹ của mình, đến lúc đó anh ta sẽ tự giải quyết ổn thỏa, để Lý Khiết Nhi không cần phải quá lo lắng.


Lý Khiết Nhi biết đây là lão Cung quan tâm đến cô, nhưng sau này nếu là sinh con gái, bố mẹ chồng không vui, lão Cung mắc kẹt ở giữa, cô cũng thấy đau lòng.

Cách giải quyết duy nhất là có thể lần đầu tiên mang thai sinh ra được một thằng nhóc mập mạp. Nếu có thể giống như Nguyễn Thần vậy, một lần được hai đứa lại càng tốt.

Nguyễn Thần liếc mắt nhìn cô, thấy Lý Khiết Nhi buồn rầu nhíu mày, dáng vẻ tâm sự nặng nề, liền biết cô ấy còn chưa buông chuyện này ra.

Bất kể là người mạnh mẽ đến nhường nào, vừa mang thai đã bị áp lực lớn như vậy, ai cũng không thể vui vẻ nổi.

Dù thế nào thì đây cũng là chuyện nhà của lão Cung, Nguyễn Thần ngoại trừ im lặng an ủi Lý Khiết Nhi ra, cũng không thể nào nhúng tay vào.

Cũng may lão Cung không để ý đến những chuyện này, con gái hay con trai đều là con của lão, không có gì khác biệt. Nếu không Lý Khiết Nhi những ngày này, sợ là càng thêm khổ sở.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thần không khỏi cảm thấy may mắn là mình gả cho Triệu Thiên Cảnh, còn có bố mẹ chồng tốt như Ngô Vận và Triệu Thanh.

Tối hôm đó Nguyễn Thần nhất thời tham ăn, đề nghị muốn đi ra ngoài dạo mát cho tiêu cơm.

Triệu Thiên Cảnh do dự, tuy rằng bụng Nguyễn Thần không có động tĩnh gì, nhưng đi ra ngoài cũng không được tốt cho lắm.

Nguyễn Thần dính lấy anh, vừa làm nũng vừa nhẹ giọng dụ dỗ Triệu Thiên Cảnh, anh không chịu nổi liền qua loa gật đầu một cái, ngay lập tức liền thấy hối hận.

Nhưng mà khả năng làm nũng của Nguyễn Thần ngày một tăng, không biết có phải là do anh quá cưng chiều cô mà thành.

Thế nhưng đối tượng mà cô làm nũng lại chính là bản thân Triệu Thiên Cảnh, vì thế trong lòng anh vô cùng cam tâm tình nguyện.

Gọi điện thoại báo cho Ngô Vận xong, hai người không dám đi xa mà chọn một công viên nhỏ cách bệnh viện không xa để tản bộ.

Trời vừa mới tối, mặt trời lặn dần về phía tây, ánh sáng màu vàng cam rực rỡ mang đến cảm giác ấm áp.

Nguyễn Thần một tay đưa lên đỡ lấy bụng, một tay nắm lấy tay Triệu Thiên Cảnh, vẻ mặt vui vẻ rạng ngời.

Từ lúc vào bệnh viện, bọn họ cũng không đi ra ngoài.

Mỗi ngày chỉ từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bên ngoài, hoặc là ở trong sân bệnh viện đi dạo, nên vô cùng buồn chán.

Buổi tối Triệu Thiên Cảnh lại không thể ở cùng cô, Nguyễn Thần đọc sách lại bị nói hại mắt, xem ti vi thì sợ phóng xạ, càng không nói đến máy tính và điện thoại di động, giải trí mỗi ngày chỉ có thể nghe nhạc, nói chuyện cùng với người khác, thỉnh thoảng mới có người đến thăm, cảm thấy cuộc sống ngột ngạt có phần không chịu nổi.

Ngày hôm nay rốt cuộc cũng có thể được đi ra ngoài, hít thở một chút không khí trong lành, Nguyễn Thần càng thêm vui vẻ thoải mái.


Triệu Thiên Cảnh vừa nhìn là đã biết cô nhịn đã lâu, vừa cẩn thận quan sát xung quanh, vừa đỡ Nguyễn Thần sợ người đi đường va trúng.

"Phía trước có một nhà hàng nhỏ, chúng mình lại đấy ngồi một lúc nhé." Nguyễn Thần chỉ vào phía trước mặt, nhà hàng xây bên hồ nước, bên cạnh là vườn trúc, cửa sổ thủy tinh sát đất, ngồi ở đấy guống như là được biển trúc vây quanh, cảm giác rất thoải mái.

Triệu Thiên Cảnh sợ cô đi bộ mệt, lập tức nghe lời.

Hai người bước vào, muốn tìm một góc yên tĩnh để ngồi xuống.

Cảm giác giống y như Nguyễn Thần nghĩ đến, hương trúc thơm ngát từ cửa sổ bay vào, mang đến cảm giác tươi mát sảng khoái, cả người khô nóng dường như cũng lập tức tan biến.

Triệu Thiên Cảnh gọi hai ly chocolate nóng, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Nguyễn Thần thỏa mãn uống hết, thỉnh thoảng lại say sưa ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, nghĩ chờ sau khi sinh bé cưng, có thể đưa cô đến đây nhiều một chút.

Luôn cảm thấy thời gian hai người ở bên nhau còn chưa đủ, bé cưng lại đột nhiên xuất hiện, sau đó bọn họ tay chân vụng về lần đầu tiên nhận chức làm bố mẹ, sau này mới tập dần thành thói quen.

Bây giờ chờ sinh bé cưng ra, thời gian hai người ở cạnh nhau xem chừng lại còn ít hơn.

Triệu Thiên Cảnh đột nhiên cảm thấy trong lòng rất mâu thuẫn, đầu tiên là rất thích bé cưng của anh và Nguyễn Thần, nhưng sau đó lại cảm thấy nếu như vậy thế giới riêng của hai người sẽ bị bớt đi rất nhiều, không thể cảm thấy tiếc nuối.

Nguyễn Thần bỗng nhiên nhíu mày, ôm bụng nói: "Thiên Cảnh, bụng em khó chịu."

Triệu Thiên Cảnh ngẩn người một chút, trái lại không hốt hoảng giống như trước đó.

Anh nhìn hai ly nước, uống cũng không còn nhiều lắm, không lẽ Nguyễn Thần ăn nhiều quá nên bị đau bụng?

Phụ nữ mang thai lại không thể tùy tiện uống thuốc, Triệu Thiên Cảnh phiền não đứng dậy dựa sát lại gần hỏi: "Em có muốn đi toilet không?"

Nguyễn Thần nhẹ nhàng gật đầu, anh hỏi thăm vị trí toilet, lại nhờ nhận viên phục vụ đứng ở cửa hỗ trợ.

Nhân viên phục vụ liếc nhìn Nguyễn Thần đang mang bầu, thấy vẻ mặt cô đau đớn, sắc mặt lại trắng bệch, vội vàng gật đầu, đứng ở cửa nhã nhặn ngăn những khách hàng nữ khác, giải thích qua loa xong để cho mọi người vào sau.

Không ít khách hàng nhìn thấy Nguyễn Thần và Triệu Thiên Cảnh vào toilet nữ, vẻ mặt cũng căng thẳng.

Bụng lớn như vậy, có lẽ là sắp sinh, không phải là muốn sinh ở chỗ này chứ?

Nhân viên phục vụ cũng lo lắng, nhìn tình hình ở trong nhà vệ sinh, nếu người phụ nữ mang thai muốn sinh con ở trong này, ngày hôm nay bọn họ cũng không thể làm việc được.


Triệu Thiên Cảnh chờ ở bên cửa, Nguyễn Thần vào không lâu liền đi ra, ôm lấy bụng sắc mặt còn khó coi hơn.

Anh đỡ lấy Nguyễn Thần, vội vàng hỏi: "Vẫn đau lắm sao? Anh nhờ phục vụ gọi taxi, ngay lập tức quay về bệnh viện."

Lúc này ăn bị đau bụng, đều tự trách mình tùy tiện vào nhà hàng nhỏ như vậy, không chú ý đến tình hình vệ sinh – Triệu Thiên Cảnh buồn phiền muốn chết.

Nguyễn Thần vốn cũng nghĩ mình ăn nhiều bị đau bụng, dù sao trước đây cũng từng bị qua một lần. Nhưng bây giờ bụng càng lúc càng đau, lại có cảm giác muốn rơi xuống.

Mắc dù là lần đầu tiên mang thai, nhưng thiên tính làm mẹ khiến cô hiểu rõ, đây là chuyện lớn...

"... Thiên Cảnh, bé cưng hình như muốn ra rồi." Cô kéo tay áo Triệu Thiên Cảnh, yếu ớt nói.

Triệu Thiên Cảnh ngẩn ra, lập tức đỡ cô đi ra ngoài toilet, còn không quên nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, có anh đây. Xe taxi ở bên ngoài rồi, chúng ta lập tức quay về bệnh viện."

Nhân viên phục vụ đã nhanh chóng gọi xe taxi, tự mình đưa hai người lên xe, lúc này người trong nhà hàng mới thở dài nhẹ nhõm.

Chỉ cần nhìn thấy phụ nữ có thai lớn bụng đã sợ rồi, huống hồ còn sắp sinh...

Lái xe nhìn bụng Nguyễn Thần, lại bị Triệu Thiên Cảnh thúc giục, nhấn chân ga lao về phía trước, hân không thể thêm cánh vào xe taxi bay ngay đến bệnh viện.

Hai người đi mất hai mươi phút, xe taxi lại chỉ mất năm phút đưa họ về bệnh viện.

Ở trên xe Triệu Thiên Cảnh đã gọi cho bác sĩ Lý, vừa xuống xe thì đã có bác sĩ và hộ lý nhanh chóng đẩy Nguyễn Thần vào phòng sinh.

"Hai người đi dạo mát, lại có thể làm con rơi ra ngoài, thật sự là..."

Triệu Thiên Cảnh cũng bực bội, thử nói xem hơn nửa tháng Nguyễn Thần mỗi ngày đều ở trong bệnh viện, cục cưng không chịu ra ngoài, vừa ra khỏi bệnh viện nửa tiếng, lại có thể náo loạn đòi ra!

Chờ bọn nhóc này sinh ra, Triệu Thiên Cảnh nhất định phải vỗ mông hai đứa!

Ai bảo các con không chịu ra ngoài, ai bảo các con hành hạ bà xã của bố!

Bác sĩ vội vàng ra ngoài, muốn Triệu Thiên Cảnh ký tên.

Triệu Thiên Cảnh vốn lòng dạ không yên, nghe thấy Nguyễn Thần trong phòng sinh đau đớn kêu lên, càng thêm lo lắng sợ hãi.

Lúc này phải ký tên gì đó, ngẩn người một lúc còn không đọc được một chữ, hoảng sợ cầm bút run rẩy không biết ký vào đâu.

Y tá ở làm việc ở phòng sinh đã hơn hai năm, gặp qua người sắp làm bố không phải một nghìn thì cũng đến một vạn, cũng biết bọn họ căng thẳng, cười cười chỉ vào phía dưới bên phải: "Triệu tiên sinh, xin ký tên của anh vào chỗ này."

"A, được!" Đầu óc luôn thông minh của Triệu Thiên Cảnh ngừng hoạt động, máy móc ký tên dựa theo hướng dẫn của y tá.


Ký xong mới phát hiện là sai, anh lại quá căng thẳng, ký thành tên Nguyễn Thần.

Y tá cũng phát hiện ra, thái độ có phần lúng túng, Triệu Thiên Cảnh lập tức ký lại một lần nữa.

Nhưng mà vừa viết xong chữ Triệu, anh lại khổ sở cau mày, quay sang hỏi y tá: "Cái đó... chữ "Thiên" thì viết như thế nào?"

Ngô Vận ở bên cạnh nhìn không nổi, Triệu Thiên Cảnh quá căng thẳng, thậm chí cả tên mình viết hơn hai mươi năm cũng quên mất!

Y tá "xì" cười một tiếng, còn nói cho Triệu Thiên Cảnh viết như thế nào, anh mới buồn bực ký xong, đi đi lại lại trước cửa phòng sinh, thỉnh thoảng còn nhìn vào trong – sao vẫn chưa sinh xong?

Ngô Vận kéo anh lại ngồi trên băng ghế, bất đắc dĩ nói: "Không nhanh như vậy đậy, con trước tiên ngồi yên một chỗ đã."

"Con lo lắm, không thể vào trong sao?" Triệu Thiên Cảnh gãi đầu, bắt anh ngồi chỗ này chờ tin, rất dày vò người khác, còn không bằng đi đi lại lại.

Thật ra người chồng mặc vào đồ khử trùng chuyên dụng là có thể đi vào, nhưng Ngô Vận nghĩ đến tên Triệu Thiên Cảnh còn ký sai, thì đi vào cũng không thể giúp được gì.

Còn không đợi đến lúc bà khuyên Triệu Thiên Cảnh, đã nghe thấy bác sĩ Lý đi ra ngoài.

Triệu Thiên Cảnh bước tới muốn hỏi tình hình của Nguyễn Thần, bác sĩ Lý nhỏ giọng thì thầm với Ngô Vận vài câu, Ngô Vận vội vàng khử trùng sau đó nhanh chóng đi theo vào.

Lẽ nào tình trạng của Nguyễn Thần không tốt, nên ngay cả Ngô Vận cũng phải gọi vào!

Triệu Thiên Cảnh càng nghĩ càng thấy lo, lại càng muốn đi vào trong.

Lúc lão Cung khẩn cấp chạy đến, đã thấy boss lớn luôn bình tĩnh khôn khéo tóc tai bù xù quần áo xốc xếch, hai mắt sưng hồng, sợ đến mức lão phải lùi lại hai bước, lại bị Lý Khiết Nhi đẩy qua.

Anh ta không biết an ủi người khác, lại vừa mới được làm bố, ậm ừ hồi lâu mới nói: "... Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng."

Chỉ có hai câu này, Triệu Thiên Cảnh đã từ từ tỉnh táo trở lại.

Lại đợi thêm gần hai giờ đồng hồ, anh lo lắng đến mức sắc mặt trắng bệch, bác sĩ Lý và Ngô Vận mới đi ra ngoài.

Bà thấy Triệu Thiên Cảnh giống như là muốn vọt tới trước mặt mình, buồn cười gật đầu: "Đứa nhỏ khỏe lắm, là hai thằng nhóc mập mạp."

Lão Cung hưng phấn huýt sáo, vỗ mạnh lên vai Triệu Thiên Cảnh: "Giỏi thật, một lần sinh được hai đứa, thật không tệ!"

"Nguyễn Thần thế nào?" Triệu Thiên Cảnh vừa nghe nói mẹ con bình an, trái tim treo trên cao cuối cùng cũng hạ xuống.

"Hơi khó sinh, vừa sinh xong nên còn yếu, tinh thần vẫn tốt, một lúc nữa là có thể ra ngoài được rồi." Bác sĩ Lý vừa dứt lời, có y tá trong phòng sinh đi ra, vội vàng nói.

"Bác sĩ, bệnh nhân lại đau bụng, hình như bên trong còn có một đứa nữa."

Y tá vừa nói xong, bác sĩ Lý sửng sốt, Triệu Thiên Cảnh ngây người, lão Cung và Lý Khiết Nhi sợ hãi không nói thành lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui