“Tiêu Sinh, đồ khốn kiếp, vì sao anh lại thất hứa với tôi?”
Cao Hy Hy vừa nói vừa ôm lấy thân thể lạnh ngắt nằm trên bàn, khóc đến nỗi nghẹt thở.
“Anh nói chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, còn nói sẽ chờ tôi mở lòng mình một lần nữa.
Anh còn hứa sẽ bù đắp ba năm tuổi xuân của tôi.
Giờ thì sao? Sao anh lại thất hứa với tôi?”
Càng nói, trái tim trong lồng ngực Cao Hy Hy càng đau như bị ai cào xé.
Cao Hy Hy vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng Tiêu Sinh đã vĩnh viễn rời xa cô.
Cao Hy Hy gục mặt xuống bàn, khóc nấc lên, cả cơ thể lẫn tâm trí cô đều mệt nhoài đến mức có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, từ sau lưng Cao Hy Hy truyền đến tiếng khóc thê lương.
Cao Hy Hy giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người bước vào bên trong căn phòng lạnh lẽo này gồm một bà già, một người phụ nữ và hai đứa trẻ.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bốn người bọn họ đã ôm lấy xác chết kia mà gào khóc thảm thiết.
“Trời ơi, con ơi, sao lại ra nông nỗi này hở con?”
“Chồng ơi, anh đi như vậy, em biết phải làm sao? Còn mẹ già, còn hai con nhỏ… Anh ơi…”
“Bố ơi, bố tỉnh dậy đi bố…”
Cao Hy Hy sững sờ, vô tình bị đẩy sang một bên.
Một nhà bốn người bọn họ khóc lóc thê lương không kém gì cô ban nãy.
Cao Hy Hy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, định hỏi người điều dưỡng thì đã bị người phụ nữ trẻ xô một cái.
“Cô là ai? Cô là con hồ ly tinh thường xuyên dan díu với chồng tôi, đúng không? Con đàn bà không biết xấu hổ này.
Tôi cho cô biết tay!”
Cao Hy Hy còn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ kia đã lao vào đánh cô.
Cao Hy Hy chỉ biết ôm đầu té nhào xuống đất, cô quá đỗi sửng sốt và bàng hoàng, đến cơ thể cũng chậm chạp đi.
Rất may, cô điều dưỡng đã kịp gọi bảo vệ đến, tách hai người phụ nữ ra.
“Chuyện gì thế này? Đây là nhà xác chứ không phải chỗ để đánh ghen!”
Người bảo vệ tức giận trừng mắt nhìn Cao Hy Hy và người phụ nữ kia.
Cao Hy Hy lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, cô chạy về phía cô điều dưỡng hỏi lại lần nữa.
“Thưa cô, người đang nằm ở đây… có thật là Tiêu Sinh không?”
Cô điều dưỡng thở dài một hơi, lại lật xấp tài liệu rồi nói:
“Đúng vậy! Tiêu Sinh, ba mươi lăm tuổi, là tài xế xe tải, vừa bị tai nạn qua đời cách đây hơn một tiếng!”
Cao Hy Hy cảm thấy chuyện này nhất định là nhầm lẫn rồi.
Cô lao về phía xác chết đang nằm bất động, mặc dù người phụ nữ trẻ và bà già kia không ngừng ngăn cản cô.
Cao Hy Hy cố chấp hất tay bọn họ, đích thân tháo tấm vải trắng đang che phủ trên mặt người đàn ông.
Lúc này, cô mới nhận ra, khuôn mặt kia hoàn toàn xa lạ.
“Cô nhìn đủ chưa? Mau cút đi!”
Người phụ nữ trẻ gào lên, xô ngã Cao Hy Hy một lần nữa.
Cao Hy Hy ngước nhìn cô điều dưỡng, mặc kệ cơ thể đang chịu đau đớn, chỉ quan tâm duy nhất một điều.
“Cô kiểm tra xem, trong phòng cấp cứu có còn ai tên Tiêu Sinh nữa hay không?”
Cô điều dưỡng cảm thấy có chút bất mãn.
Một ngày cô ta bận trăm công nghìn việc, Cao Hy Hy đã bắt cô ta phải kiểm tra đi kiểm tra lại ba lần rồi.
Cao Hy Hy giận dữ lật xấp hồ sơ, rốt cuộc cũng phát hiện ra ở bên kia tờ giấy còn ghi thêm một cái tên nữa.
Đúng thật là Tiêu Sinh.
Cao Hy Hy không kiên nhẫn, cô lập tức chạy ra khỏi nhà xác, dáo dác nhìn quanh rồi chạy về khu cấp cứu.
Cao Hy Hy vừa đi vừa nhìn, cố tình xem xem có bóng dáng nào quen thuộc đang ở gần đây không.
Cao Hy Hy không biết Tiêu Sinh đã được đưa đi đâu, phòng cấp cứu lại không có hắn ở đó.
Chỉ duy nhất một điều khiến Cao Hy Hy vững tin vạn phần, đó là Tiêu Sinh vẫn còn sống.
Đi mãi một hồi, bệnh viện rộng lớn giống hệt như một ma trận, khiến Cao Hy Hy mệt nhoài mà ngồi thụp xuống đất.
Cô hít thở không thông, không biết là vì quá mệt, hay vì cảm xúc quá mức xáo trộn và mãnh liệt ban nãy đã rút cạn sức lực của cô.
Cao Hy Hy ôm đầu, cố lấy lại bình tĩnh.
Đột nhiên, bên cạnh Cao Hy Hy, một bóng người cao lớn xuất hiện, còn dùng bàn tay ấm áp vỗ vỗ vai cô.
Cao Hy Hy sửng sốt ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông trong bộ quần áo bệnh viện, mặt có vài vết thương phải băng gạc, tay cũng đang bó bột.
“Tiêu… Tiêu Sinh…”
Tiêu Sinh có chút ngạc nhiên khi thấy Cao Hy Hy xuất hiện ở đây, càng ngạc nhiên hơn nữa là bộ dạng của cô lúc này trông thật thảm thương.
Hắn đỡ cô đứng dậy, đột nhiên Cao Hy Hy lại òa khóc rồi đấm vào ngực hắn.
“Tiêu Sinh khốn kiếp, dọa chết tôi rồi! Tôi còn tưởng anh đã chết, tôi còn đến nhà xác để nhận xác anh.
Anh là đồ khốn!”
Tiêu Sinh sững sờ, không ngờ bản thân chỉ vừa ngất đi một chút, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Hắn ôm lấy Cao Hy Hy, mặc cho cô khóc lóc trong lòng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...