Chiều hôm đó, Tiêu Sinh nghe một cú điện thoại rồi rời khỏi phòng làm việc.
Cao Hy Hy ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cũng chỉ nói vài lời tạm biệt qua loa rồi vội vã rời đi.
Cao Hy Hy có chút ngạc nhiên, nhưng bụng thầm nghĩ Tiêu Sinh một ngày bận rộn trăm công nghìn việc, hắn rời khỏi công ty lúc này cũng không có gì lạ.
Tối đó, Cao Hy Hy trở về biệt thự Hoàng Gia.
Tiêu Sinh vẫn chưa trở về, Cao Hy Hy lấy làm lạ, nhưng quyết định không hỏi tới.
“Dù sao cũng chẳng là gì của nhau, mình đang lo sợ chuyện gì chứ?” Cao Hy Hy đứng dưới vòi sen, đăm chiêu suy nghĩ.
Cũng không thể phủ nhận, Cao Hy Hy đang tưởng tượng Tiêu Sinh hẹn hò với một cô nàng nóng bỏng nào đó, hoặc đã chạy đến chỗ LGH.
Nghĩ như vậy, Cao Hy Hy chợt thấy vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, đến tận giờ cơm tối, Tiêu Sinh cũng không về.
Cao Hy Hy đứng ngồi không yên, trong đầu nghĩ ra đủ loại tình huống, cô lại không dám gọi điện thoại cho hắn.
Dù sao thì cô cũng không muốn thể hiện sự quan tâm của mình dành cho hắn.
Gọi điện lúc này, cô có khác gì một người vợ lặng lẽ chờ chồng về?
Cao Hy Hy ăn uống không ngon miệng nên đã lên phòng nghỉ ngơi.
Nằm được một lúc thì điện thoại của cô vang lên, Cao Hy Hy nhanh chóng chồm tới bắt máy.
“Thưa cô, cô có phải là Cao Hy Hy vợ của anh Tiêu Sinh không?”
Cao Hy Hy có chút ngỡ ngàng vì giọng nói kia hoàn toàn xa lạ, hơn nữa cô đã không còn là vợ của Tiêu Sinh.
Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, Cao Hy Hy vẫn gật đầu xác nhận:
“Đúng vậy, anh là ai?”
“Chúng tôi là cảnh sát giao thông, chồng của cô bị tai nạn, đang trên đường đến bệnh viện K để cấp cứu.
Cô có thể…”
Nghe đến đây, tai Cao Hy Hy bỗng lùng bùng đi, cô không còn nghe thấy những điều sau đó nữa, trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại lời nói của anh cảnh sát ban nãy.
Tiêu Sinh gặp tai nạn và đang phải cấp cứu ở bệnh viện K…
Tiêu Sinh gặp tai nạn…
Tiêu Sinh đang cấp cứu ở bệnh viện K…
Cao Hy Hy sửng sốt, thảng thốt không nói nên lời.
Cô thừ người ra một lúc thật lâu, sau đó mới giật mình, vội vã lao xuống giường thay quần áo rồi bắt xe đến bệnh viện.
Cao Hy Hy chưa bao giờ cảm thấy con đường đi đến bệnh viện ca lại xa như vậy.
Từng giây từng phút trôi qua đối với cô đều áp lực đến ngạt thở.
Cô sợ hãi nghĩ đến khoảnh khắc Tiêu Sinh không còn trên cõi đời này nữa, hoặc là hắn vĩnh viễn không thể trở lại như xưa.
Nghĩ đến đó, trái tim trong lồng ngực của Cao Hy Hy như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn và xót xa vô cùng.
Cao Hy Hy cố xua đi những suy nghĩ tiêu cực trong đầu mình, nhưng cơ thể cô không tự chủ được mà run lên từng hồi, vành mắt cũng nóng lên.
“Tiêu Sinh, anh nhất định phải bình an, nhất định phải bình an!”
Cao Hy Hy vừa nói vừa bật khóc từ lúc nào không biết.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước bệnh viện K, Cao Hy Hy thanh toán tiền rồi vội vã chạy vào bên trong.
Cao Hy Hy vừa chạy vừa dáo dác nhìn quanh, xung quanh cô, y tá, bác sĩ đều hối hả chuẩn bị cấp cứu.
Cao Hy Hy đi vào khu vực cấp cứu, xác định xung quanh không có bóng dáng của Tiêu Sinh, liền chạy đến níu lấy một nữ điều dưỡng đang đi lại gần đó.
“Thưa cô, cho tôi hỏi, có bệnh nhân nào tên Tiêu Sinh, nam giới, khoảng ba mươi tuổi, bị tai nạn giao thông cấp cứu ở đây không?”
Cô điều dưỡng chăm chú nhìn Cao Hy Hy, khuôn mặt mộc không chút phấn son, tóc rối xù lên, hai mắt sưng đỏ, chân cũng chỉ mang tạm một đôi dép.
Cô thở dài, kiểm tra giấy tờ trên tay mình một lúc rồi nói:
“Bệnh nhân không qua khỏi, đã chuyển đi rồi.”
Cao Hy Hy sững sờ, bàng hoàng, cô chớp chớp mắt mấy cái, khuôn mặt như bị thôi miên, không có chút cảm xúc nào.
Mãi một lúc sau, Cao Hy Hy mới lấy lại được chút tỉnh táo, cô hỏi lại:
“Cô… nói sao cơ ạ? Tiêu Sinh… anh ấy… chết rồi?”
Cô điều dưỡng thở dài một tiếng, vỗ vai Cao Hy Hy rồi nói:
“Chị có phải người nhà của anh ấy không? Nếu đúng như vậy, mời chị đi theo tôi để làm thủ tục.”
Cao Hy Hy nhíu mày, chân như chôn dưới đất, cả người rã rời không chút sức lực.
Cô hít thở một cách khó khăn, cảm giác trái tim mình như ngừng đập.
Cao Hy Hy đột nhiên cảm thấy trống rỗng, từng cử động đều chậm chạp, ngưng trệ.
Tiêu Sinh chết rồi.
Cao Hy Hy vô thức đi theo cô điều dưỡng, bước chân nặng như chì, khuôn mặt vô hồn, thảng thốt đến mức không thể bật thốt ra âm thanh nào.
Trong đầu Cao Hy Hy lúc này chỉ có duy nhất một điều tồn tại.
Tiêu Sinh chết rồi.
Mới sáng nay, cô còn nhìn thấy hắn.
Mới hôm qua, hắn còn nói yêu cô.
Mới cách đây mấy ngày, hắn còn muốn ngủ với cô, trêu chọc cô, ôm cô suốt một đêm.
Hắn còn nói muốn cùng cô làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới.
Hắn còn hứa sẽ che chở cho cô đến hết cuộc đời.
Cô điều dưỡng đưa Cao Hy Hy đến phòng nhận xác nạn nhân đã chết.
Cho đến khi nhìn thấy cơ thể người đàn ông nằm trên bàn với tấm vải trắng phủ kín đầu, Cao Hy Hy mới chợt choàng tỉnh khỏi cơn mê.
Cô ngã quỵ bên cạnh thân xác lạnh lẽo kia, gào khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...