Nửa đêm, Cao Hy Hy đang chìm vào giấc ngủ sâu bỗng dưng phát hiện bên cạnh mình có hơi ấm con người và tiếng thở đều đều.
Cao Hy Hy giật thót, định xoay người cho tên lạ mặt này một cú đạp thì cơ thể lại rơi vào một cái ôm.
“Hy Hy ngoan, ngủ đi! Anh không làm gì em đâu.”
Cao Hy Hy trợn tròn mắt, miệng muốn chửi thề.
Tiêu Sinh chui vào đây từ lúc nào vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao căn biệt thự này cũng là của hắn, hắn muốn vào phòng nào đều có thể nào phòng nấy.
Cao Hy Hy bực mình đẩy Tiêu Sinh ngã khỏi giường.
Hắn ngơ ngác ngồi dưới đất, chớp mắt mấy cái nhìn cô.
Cao Hy Hy bật đèn ngủ, kéo chăn trùm kín người, rồi trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo:
“Tiêu Sinh, nếu anh còn mò lên đây, tôi sẽ dùng dao đâm chết anh!”
“Em sao có thể đối xử với ân nhân của em như vậy?” Tiêu Sinh mếu máo.
“Anh cưu mang em, giúp em rửa oan ức, ít nhất em cũng phải lấy thân báo đáp chứ!”
Tiêu Sinh quả nhiên trơ trẽn, Cao Hy Hy nghiến răng, giận đến xì khói lỗ tai.
“Anh nói chuyện có thể điềm đạm lịch sự chút được không? Cái gì mà ít nhất tôi phải lấy thân báo đáp? Tôi còn chưa đòi anh bồi thường…”
Nói đến đây, Cao Hy Hy bỗng im bặt, rồi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.
Cô thẹn thùng trùm chăn kín đầu, nằm xuống giường, không thèm đôi co với Tiêu Sinh.
Tiêu Sinh nhếch miệng cười, hí hửng nhảy lên giường, còn đưa tay ôm chặt Cao Hy Hy, mặc cho cô vùng vẫy, giãy giụa.
“Anh tưởng em không để tâm chuyện hôm đó.
Thì đúng là… anh đã cướp đi lần đầu của em.
Vậy chi bằng để anh bồi thường cho em nửa đời còn lại của anh, thân thể này cũng mặc em chà đạp, được không?”
Tiêu Sinh vừa nói vừa cọ cọ thân mình vào Cao Hy Hy.
Cao Hy Hy buồn nôn trước những lời sến rện cộng với giọng điệu làm nũng nửa mùa của Tiêu Sinh, nghe ghê chết đi được! Cô vùng vằng đẩy hắn ra:
“Ai nói anh là tôi cần bồi thường chuyện đó.
Tiêu Sinh, anh biến ngay cho tôi!”
Thấy Cao Hy Hy phản ứng như vậy, Tiêu Sinh cũng không hề giận, hắn chỉ nhếch miệng cười, hờ hững đáp:
“Nếu em không cần bồi thường, vậy cũng được.
Nhưng có chuyện này anh cần phải chứng minh cho bản thân.”
Cao Hy Hy có dự cảm không tốt lắm, nhưng vẫn tò mò hỏi lại:
“Chuyện gì?”
“Hình như lúc trước em từng nói với hai cô bạn thân của em, rằng anh chỉ được có hai phút.
Vậy hôm nay anh phải chứng minh cho em thấy, là hai phút hay hai tiếng đồng hồ.”
Tiêu Sinh vừa nói vừa nhổm người đè lên cơ thể mềm mại của Cao Hy Hy.
Cao Hy Hy phát hoảng, liên tục giãy giụa, miệng mắng người không ngớt.
“Tiêu Sinh anh là đồ khốn! Cút xuống nhanh!”
“Chà, Hy Hy thật đầy đặn nha!” Tiêu Sinh cười xấu xa, bàn tay vừa vô tình chạm phải hai quả đào căng mọng trước ngực Cao Hy Hy.
Kỳ thực Tiêu Sinh không cố ý, hắn chỉ muốn chọc ghẹo cô một chút mà thôi, nào ngờ trong lúc giằng co, hắn lại chạm phải thứ kia, khiến cơ thể của chính mình bốc hỏa.
Tiêu Sinh ban đầu không có ý định sẽ cùng Cao Hy Hy làm chuyện đó, dù sao cô cũng chưa sẵn sàng, thế nhưng bây giờ hắn lại…
Cao Hy Hy bị sờ trúng ngực, điên cuồng quẫy đạp dưới thân Tiêu Sinh, đột nhiên cô phát hiện ra, có thứ gì đó cứng rắn cứ chọc vào đùi mình.
Cao Hy Hy tức đến đỏ mặt, nghiến răng mắng:
“Tiêu Sinh, đồ ngựa đực giống!”
“Em đang mắng sếp mình đấy!” Tiêu Sinh cười, dự định dùng quy chế trừ lương để dọa Cao Hy Hy.
“Đằng nào thì lương tháng của tôi cũng không bao giờ được nhận đủ, cho nên hôm nay tôi phải chửi cho đã!” Cao Hy Hy một mực đẩy Tiêu Sinh, buông một câu, sau đó luôn miệng mắng chửi.
“Tiêu Sinh, anh là đồ khốn nạn, dê xồm, vô liêm sỉ!”
Tiêu Sinh bị mắng nhưng chỉ cười hì hì, ôm chặt Cao Hy Hy vào lòng rồi hôn lên mặt, lên trán cô.
Cao Hy Hy mặc dù mắng Tiêu Sinh, nhưng trong lòng cũng không thực sự giận dỗi, lại thấy Tiêu Sinh không tính toán với mình, nên chỉ mắng một lúc rồi lại thôi.
Tối hôm đó, Tiêu Sinh thành công ôm Cao Hy Hy trong tay, ngủ đến tận sáng.
Nửa đêm, hắn chịu đựng cảm giác dục hỏa bốc ngùn ngụt, nhưng vì Cao Hy Hy không muốn, hắn cũng chỉ đành lén lút vào nhà vệ sinh tự xử lý mà thôi.
Sáng hôm sau, khi Cao Hy Hy thức dậy, Tiêu Sinh đã rời khỏi nhà từ lúc nào.
Cô nằm dài trên giường, nghĩ đến chuyện đêm qua, đột nhiên lại nở một nụ cười.
Hôm nay Cao Hy Hy vẫn phải đi làm, nên cô không dám ngủ nướng, đành lăn qua lăn lại mấy vòng, vận động gân cốt rồi xuống bếp.
Phòng bếp của biệt thự Hoàng Gia thực sự rất lớn, còn có mấy đầu bếp thay nhau chế biến món ăn.
Cao Hy Hy thở dài, lắc đầu, chỉ là một bữa ăn thôi, giới thượng lưu có thể phô trương đến mức này hay sao?
“Cô chủ, cậu chủ dặn chúng tôi chuẩn bị thức ăn cho cô, đã để ở trên bàn ăn ngoài sân vườn rồi ạ.”
Cao Hy Hy tròn mắt nhìn đám người làm.
Cô chủ? Cô không nghe lầm đấy chứ? Sao cô lại trở thành cô chủ của nơi này được? Nhất định là Tiêu Sinh lại ăn nói bậy bạ cái gì rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...