Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng


Cao Hy Hy thức dậy vào buổi sáng sớm, chợt thấy toàn thân ê ẩm như vừa đi đánh nhau về.

Thế nhưng, kỳ lạ là lần này cơn đau nhức trên người cô còn mang theo chút khoan khoái khó tả.
Cao Hy Hy nhìn ra cửa sổ, ánh nắng mặt trời khá gắt, có lẽ cũng không còn sớm.

Cô ngồi dậy, ưỡn vai thư giãn gân cốt một chút.

Bất chợt, tấm chăn trên người tụt xuống, Cao Hy Hy bỗng thấy… hơi mát mát.
Cao Hy Hy hốt hoảng cúi đầu nhìn xuống, cảm giác này… giống hệt như cảm giác buổi sáng ngay sau ngày cô mất đi lần đầu tiên với Tiêu Sinh.

Không phải chứ?
Cao Hy Hy nuốt nước bọt, thầm chửi rủa chính mình, quả nhiên quần áo không mặc.

Cô nhìn quanh phòng, không có bóng người nào cả, không lẽ cô đoán sai rồi sao? Nếu không có người thứ hai, vậy có thể đêm qua cô quá say, nên đã tự thuê một phòng nghỉ.

Suy nghĩ này khiến Cao Hy Hy vững dạ hơn một chút, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi mỉm cười, chuẩn bị vào nhà tắm gột rửa sạch sẽ trước khi đi làm.

Đúng lúc này, trong nhà tắm lại truyền đến tiếng nước rào rào.
Cao Hy Hy đứng hình, toàn thân như hóa đá, hai mắt mở to!
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Lần này toi thật rồi! Mình… mình đã ngủ với ai vậy?”
Cao Hy Hy không thể ngờ được bản thân mình lại phóng túng đến mức này.

Cô chau mày ủ dột, không sợ kẻ bên trong kia là trai bao, chỉ sợ là gặp… người quen.
“Lạy trời, Tiêu Sinh hay Phương Dật gì đều không được! Cầu trời đó chỉ là một thằng nhóc trai bao!”
Cao Hy Hy lầm bầm, sau đó vội để lại một ít tiền trên bàn, rồi mặc vội quần áo, rón rén bước ra cửa.
“Hy Hy, em định đi đâu vậy?”
“Chết cha! Giọng nói này quen quá!” Cao Hy Hy muốn đập đầu vào tường cho rồi! Cô nhắm chặt mắt lại, không dám tin vào sự thật.
Cô, lại qua đêm với Tiêu Sinh!
Cao Hy Hy tức giận quay ngoắt người lại, chỉ tay vào mặt Tiêu Sinh.
“Tiêu Sinh, lại là anh, ai cho phép anh?”
“Em cho chứ ai cho?” Tiêu Sinh chớp mắt, ngạc nhiên nói.

“Đêm qua em khóc lóc, rồi ôm anh chặt cứng, không cho anh về, cứ cọ cọ vào người anh, câu dẫn anh.

Không phải em muốn chuyện này sao?”
Cao Hy Hy tức muốn xì khói lỗ tai, điên tiết nhưng không biết trút giận lên đâu, chỉ đành giậm chân bịch bịch rồi mắng mỏ Tiêu Sinh.
“Anh thừa nước đục thả câu! Đồ tồi! Đồ biến thái! Đêm qua anh có mang bao hay không?”
Tiêu Sinh chớp mắt, hình như chuyện này khá quan trọng! Thế nhưng hôm qua hứng khởi như vậy, hắn làm sao còn tâm trí nghĩ đến chuyện mang bao? Vả lại, đối với Cao Hy Hy, Tiêu Sinh không bao giờ muốn mang bao!
“Anh… anh quên rồi?” Cao Hy Hy nắm bả vai Tiêu Sinh lắc lắc, cay cú vô cùng.

“Trời ơi, đồ… đồ vô trách nhiệm!”
Tiêu Sinh kinh ngạc, mặt ngây thơ hỏi Cao Hy Hy:

“Sao lại mắng anh vô trách nhiệm? Nếu em muốn, ngày mai anh đặt lễ, chúng ta làm đám cưới liền.”
Cao Hy Hy tức đến không muốn nói thêm lời nào nữa, cô trừng mắt nhìn Tiêu Sinh, lớn tiếng quát:
“Im cho tôi! Nếu có người thứ hai biết chuyện này, tôi giết anh!”
Tiêu Sinh hoảng hốt, Cao Hy Hy giận thật rồi! Không phải đêm qua cô nhu mì, nhỏ nhẹ, dịu dàng lại vô cùng nhạy cảm đó sao? Sao bây giờ thỏ lại hóa thành hổ rồi?
Cao Hy Hy không thèm nói thêm lời nào nữa, lập tức rời khỏi quán bar.

Lúc đi xuống bãi đậu xe, Cao Hy Hy còn trông thấy Tiêu Sinh hớt hải chạy theo cô.
“Phiền chết đi được!”
Cao Hy Hy ngồi trong xe taxi, bối rối đến vò đầu bức tai.

Theo cô nhớ, hôm nay không phải ngày giữa chu kỳ, khả năng đậu thai… chắc là rất thấp.
Mười giờ sáng, Cao Hy Hy mới đến Công ty, vừa vào Phòng Tổng giám đốc đã nhìn thấy bản mặt đáng ghét của Tiêu Sinh.

Cô liếc xéo hắn, rồi xông vào phòng.

Lúc này, không ngờ bên trong còn có ông Tiêu và bà Tiêu.
“Hy Hy, ôi chao lâu quá không gặp cháu rồi!” Bà Tiêu chạy đến ôm Cao Hy Hy, khiến cô sượng trân người.
“Cháu… cháu chào hai bác ạ.” Cao Hy Hy lắp bắp chào hỏi, không quên né tránh ánh mắt của Tiêu Sinh.

Tiêu Sinh ngồi xuống đối diện mẹ mình, ôn tồn nói:
“Hôm qua con và Hy Hy đi chơi về muộn, sáng nay mới trễ nải như vậy.”
Cao Hy Hy lập tức trợn tròn mắt.

Tiêu Sinh ăn nói kiều gì vậy? Ai đi chơi thâu đêm với hắn chứ? Thật muốn nhào tới cắn cho hắn mấy phát!
Bà Tiêu mở to mắt, hết nhìn Cao Hy Hy rồi lại nhìn Tiêu Sinh, sau đó cười tủm tỉm mà gật đầu.

Bà nắm tay Cao Hy Hy, nói nhỏ:
“Hy Hy à, cuối tuần bác làm một bữa tiệc nhỏ mừng sinh nhật bà ngoại Tiêu Sinh, cháu đến chung vui nhé!”
Cao Hy Hy mỉm cười gượng gạo, định từ chối thì Tiêu Sinh đã vội lên tiếng:
“Được mẹ ạ, hôm đó con sẽ đưa Hy Hy đến.”
Cao Hy Hy đảo mắt một vòng, rốt cuộc chịu không nổi, ở dưới gầm bàn lặng lẽ giẫm lên chân Tiêu Sinh.
“Á, Hy Hy, đau anh! Hôm qua lao lực vì em như vậy còn chưa đủ?” Tiêu Sinh la lên, tiện thể chọc ghẹo Cao Hy Hy.
Cao Hy Hy đầu bốc khói, còn ông Tiêu, bà Tiêu thì lập tức đứng hình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui