Tiêu Sinh đưa Cao Hy Hy trở về nhà, Phương Dật vẫn bám theo phía sau.
Ban nãy, Lạc Gia Hân muốn đi cùng anh ta, nhưng đã bị anh ta thẳng thừng đuổi.
Lạc Gia Hân không cam tâm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao Cao Hy Hy bây giờ cũng đã làm mất lòng Phương Dật, không sớm thì muộn cô cũng sẽ thê thảm.
Tiêu Sinh định sẽ đưa Cao Hy Hy lên tận nhà, sau đó mới rời đi, không ngờ bọn họ vừa đến hành lang thì đã trông thấy bóng dáng của Phương Dật.
Phương Dật tiến lại gần Cao Hy Hy, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, rồi lại nhìn sang Tiêu Sinh.
“Phương… Phương Dật? Sao anh lại ở đây?” Cao Hy Hy chớp chớp mắt, có chút lo lắng nhìn Phương Dật rồi hỏi.
“Nhà của người yêu tôi, vì sao tôi không thể đến? Hay em đang làm gì khuất tất sau lưng tôi nên em lo sợ?”
Cao Hy Hy tròn mắt nhìn Phương Dật, đột nhiên cảm thấy khó hiểu.
Vì sao Phương Dật lại tỏ ra tức giận như vậy, trong khi chính anh ta mới là người vừa dây dưa với Lạc Gia Hân.
“Khuất tất? Em làm gì mà khuất tất?”
Phương Dật nhíu mày nhìn thái độ ngoan cố của Cao Hy Hy, sau đó liếc nhìn Tiêu Sinh với ánh mắt chứa đầy ghen tuông và phẫn nộ.
Anh ta bước đến gần Tiêu Sinh, gằn giọng nói:
“Thứ gì đã cũ thì không nên giữ lại, vì không ai tắm hai lần trên một dòng sông.
Đúng không, Tiêu tổng? Cao Hy Hy hiện tại là bạn gái của tôi, anh biết điều thì nên tránh xa một chút!”
Nói rồi, Phương Dật tiếp tục quay sang nhìn Cao Hy Hy rồi tiếp lời:
“Em nên nhớ, em là bạn gái của anh, những chuyện khác không bàn tới, nhưng đi ăn tối với một người đàn ông khác, còn về muộn như thế này là chuyện mà anh không chấp nhận được.
Ngày mai là cuối tuần, anh sẽ đến đón em, chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
Nói rồi, Phương Dật hướng mắt về phía Tiêu Sinh, ra hiệu cho hắn rời khỏi nhà Cao Hy Hy.
Cao Hy Hy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy Tiêu Sinh và Phương Dật đều dùng ánh mắt như sát thủ mà nhìn nhau, như thể có thâm thù đại hận.
Phương Dật và Tiêu Sinh cùng nhau rời khỏi nhà Cao Hy Hy, không ai nói với ai lời nào.
Ra đến bãi đỗ xe, Phương Dật liền bước đến trước mặt Tiêu Sinh, hất hàm nói với hắn:
“Tiêu tổng, anh có biết cái gì gọi là có không giữ, mất đừng tìm không? Anh đã ly hôn với Cao Hy Hy, bây giờ lại muốn quay lại với cô ấy, tán tỉnh cô ấy.
Da mặt anh thực sự dày!”
Tiêu Sinh nhíu mày nhìn Phương Dật, ban nãy hắn đã thầm đoán được, Phương Dật đã biết quá khứ của Cao Hy Hy.
Theo dự đoán của Tiêu Sinh, Phương Dật không dễ chấp nhận chuyện cô từng kết hôn, lại phát sinh quan hệ với hắn.
“Đúng, là tôi không tốt với Hy Hy, để em ấy phải uất ức mà rời đi.
Hy Hy không có lỗi, nếu anh không chấp nhận được quá khứ của em ấy, thì tự động rời đi đi!”
Tiêu Sinh đáp lời Phương Dật, sau đó cúi người ngồi vào ô tô, lái thẳng ra khỏi bãi đỗ xe.
Phương Dật siết chặt nắm đấm, tức giận nhưng không thể trút giận lên Cao Hy Hy.
Tiêu Sinh và Phương Dật rời đi, Cao Hy Hy liền ngồi ngốc một chỗ, suy nghĩ về những lời Phương Dật vừa nói.
Đúng là cô có một bí mật chưa nói với anh ta, nhưng cô hoàn toàn không có ý định giấu giếm.
Thời đại này, một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi đã từng kết hôn, từng có một đời chồng là chuyện rất bình thường.
Thế nhưng, điều mà Cao Hy Hy suy nghĩ chính là, vì sao Phương Dật lại biết được chuyện đó? Quan hệ giữa cô và Tiêu Sinh đến cả nhân viên cấp cao ở Công ty còn không biết được, Phương Dật lấy tin tức đó từ đâu? Chỉ có một người duy nhất biết được mối quan hệ giữa cô và Tiêu Sinh, và người này trùng hợp lại vừa câu dẫn Phương Dật cách đây không lâu.
Cao Hy Hy tức đến nghiến răng, xem ra cô ta không phá cô thì không ăn ngon ngủ yên!
Sáng hôm sau, theo lịch hẹn, Phương Dật đến đón Cao Hy Hy.
Cô cũng đã chuẩn bị tinh thần gặp và nói chuyện rõ ràng với anh ta.
Phương Dật đưa Cao Hy Hy đến một quán ăn thường hay đến, chờ Cao Hy Hy ăn xong rồi mới bắt đầu nói chuyện.
“Hy Hy, em có chuyện gì giấu anh không?”
Cao Hy Hy chớp mắt nhìn Phương Dật, cô từng nghĩ sẽ giấu anh ta sao? Không hề!
“Em không giấu anh, là em chưa nói với anh.
Có những chuyện không thể nói ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Em chẳng gây nên lỗi lầm gì đáng xấu hổ, vì sao em phải giấu anh?”
“Vậy bây giờ em nói được chưa?” Phương Dật hỏi.
Cao Hy Hy gật đầu, hít sâu một hơi rồi nói:
“Trước khi em nói ra toàn bộ sự thật, anh nói cho em biết, hôm qua là ai đã dẫn dắt anh theo dõi em và Tiêu Sinh?”
Phương Dật nhếch miệng cười, anh ta biết Cao Hy Hy và Lạc Gia Hân không ưa nhau, nhưng đến mức như vậy thì chỉ có thể là vì Tiêu Sinh mà thôi!
“Lạc Gia Hân.” Phương Dật cũng không có tình nghĩa gì với Lạc Gia Hân, đương nhiên cũng không cần phải che giấu giúp cô ta.
“Đúng như em nghĩ.” Cao Hy Hy lầm bầm, trong lòng rất bức bối, khó chịu.
“Anh biết hết mọi chuyện rồi, bây giờ anh chỉ muốn xem xem em thành thật đến đâu mà thôi!”
Phương Dật khuất ly cà phê nóng hổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cao Hy Hy, hệt như cảnh sát đang tra khảo tội phạm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...