Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng


Cao Hy Hy trừng mắt nhìn Tiêu Sinh, yêu cầu của hắn thực sự quá đáng!
“Đồ biến thái!” Cao Hy Hy không nhịn được mà chửi đổng một câu.
“Trừ lương!” Tiêu Sinh cũng không chịu thua kém, lập tức hung hăng liếc nhìn Cao Hy Hy.
Cao Hy Hy ngồi xuống bàn, bất mãn trùng trùng, bàn tay gõ phím máy tính dùng lực rất mạnh, như thể xem bàn phím kia là khuôn mặt đáng ghét của Tiêu Sinh.
Buổi trưa, Cao Hy Hy giận đến nỗi không muốn ăn bất cứ thứ gì.

Tiêu Sinh liếc nhìn dáng vẻ phụng phịu của cô, đột nhiên lại cười một mình.

Hắn lướt bàn phím máy tính, nhanh chóng đặt một suất cơm trưa, sau đó lại nhìn Cao Hy Hy mà tủm tỉm cười.
Cao Hy Hy không hề nhận ra biểu cảm có phần kỳ lạ của Tiêu Sinh, cô đang bực bội, tâm trạng vô cùng xấu.

Thế nhưng, mọi thứ tiêu cực dường như tan biến khi Cao Hy Hy nhận được một dòng tin nhắn của Phương Dật:
“Hy Hy, tôi đang ở một nhà hàng gần Công ty em, lát nữa tôi sẽ đến đón em đi ăn trưa.”

Cao Hy Hy mừng rỡ, đọc đi đọc lại tin nhắn, không ngờ bản thân cô vừa thích Phương Dật vừa anh cũng có dấu hiệu đáp lại.

Cao Hy Hy cao hứng nên cơ mặt lập tức giãn ra, khuôn miệng xinh xắn khẽ nhếch lên.

“Dạ được ạ, hơn mười hai giờ, em đợi Phương tổng ở bãi đỗ xe đối diện Công ty em ạ.”
Nghĩ đến bữa cơm trưa thân mật với người đàn ông lịch lãm và quyến rũ kia, Cao Hy Hy không nhịn được mà cười toe toét.
Tiêu Sinh nhận ra biểu cảm của cô có phần khác lạ, hắn biết tỏng thể nào Phương Dật cũng tìm cách hẹn Cao Hy Hy ra ngoài ăn trưa.

Sắc mặt Tiêu Sinh lập tức tối sầm lại.

Đúng lúc này, La Sơn lại mang vào phần thức ăn mà hắn đặt cho cô.

Tiêu Sinh nhếch miệng cười, dù chưa đến giờ nghỉ trưa, hắn vẫn mở hết các bọc thức ăn, để mùi thơm hấp dẫn kia phảng phất trong không khí.

Tiêu Sinh hít sâu một hơi, khoan khoái nói:
“Thật thơm ngon! Có ai đói bụng không nhỉ?”
Cao Hy Hy quả thực đã đói bụng, mùi thức ăn kia lại đúng khẩu vị của cô, khiến cô không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Đi ăn trưa với Phương Dật tuy vui, nhưng cô buộc phải giữ kẽ, nên chẳng ăn được bao nhiêu, chưa kể khẩu vị của hai người còn khác biệt.

Thế nhưng, nếu bây giờ mặt dày đến chỗ Tiêu Sinh xin ăn, rồi lại nguẩy mông đi ăn với Phương Dật, thì Cao Hy Hy không khác gì tra nữ lừa tiền của đàn ông!
“Sao? Có đói không?”
Tiêu Sinh nhìn thấy ánh mắt hau háu của Cao Hy Hy, liền đắc ý mà hỏi cô.

Cao Hy Hy bĩu môi, mắt không rời đồ ăn trên bàn, nhưng cô vẫn cứng miệng:

“Tôi có hẹn với Phương tổng, không thèm ăn mấy món dở ẹc của anh!”
Tiêu Sinh nhướng mày, khuôn mặt có chút sửng sốt.

Cao Hy Hy quả nhiên chẳng thèm giấu giếm hắn điều gì, nói dối một câu cũng không!
“Cô định hẹn hò với hắn thật đấy à?” Tiêu Sinh buột miệng hỏi.
“Thì sao? Trai đơn gái chiếc, tại sao lại không thể đến với nhau?”
Tiêu Sinh thở dài một hơi, nghe chính miệng Cao Hy Hy thừa nhận chuyện cô muốn hẹn hò cùng Phương Dật, hắn chợt cảm thấy cổ họng đắng chát.

Một cảm giác chua xót và buồn bã không thể diễn tả bằng lời dâng lên trong lòng Tiêu Sinh, giống như hắn vừa đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, và khó có thể tìm lại được.
“Cô quyết định chưa? Cô chỉ mới gặp anh ta vài lần, làm sao hiểu rõ về con người đó?” Tiêu Sinh hỏi Cao Hy Hy, hi vọng tìm thấy một câu trả lời khác.
“Rồi! Chắc chắn luôn! Tôi thích Phương Dật, thì sao? Không thích anh ấy, không lẽ thích anh?” Cao Hy Hy bĩu môi một cái rồi đáp, cô cũng tiện tay thu dọn đồ đạc, thoa một chút son môi, chuẩn bị đi gặp Phương Dật.
Từng lời của Cao Hy Hy như xát muối vào lòng Tiêu Sinh.

Hắn chợt nhận ra, khoảnh khắc Cao Hy Hy nói muốn ở bên cạnh Phương Dật có lẽ là khoảnh khắc khiến hắn đau lòng hơn cả khi Lạc Gia Hân quyết định ra nước ngoài du học.
Cao Hy Hy không để ý đến Tiêu Sinh, trong lòng cô chỉ nghĩ làm thế nào để có thể gây ấn tượng với Phương Dật.

Cô chải lại mái tóc và ngắm mình trong gương, cảm giác hân hoan như đang xua đi cơn đói cồn cào trong dạ dày.


Trước khi ra khỏi phòng làm việc, Cao Hy Hy còn vô tình lướt mắt nhìn qua Tiêu Sinh một chút.

Dường như trong mắt hắn chứa đầy thất vọng và buồn bã.

Cao Hy Hy không có nhiều thời gian để nhìn Tiêu Sinh, nhưng ngay khi cô quay lưng rời khỏi phòng, cô liền cảm thấy Tiêu Sinh đang nhìn theo mình.

Không hiểu vì sao tâm trạng đang tươi sáng của Cao Hy Hy lại có chút chùng xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang, Lạc Gia Hân trong bộ váy áo bó sát quyến rũ đang uốn éo bước đến, khuôn mặt đắc ý hướng đến căn phòng làm việc sang trọng sau lưng Cao Hy Hy.

“Hóa ra Tiêu Sinh có ý mời Lạc Gia Hân ăn trưa, vậy mà bày ra cái mặt đưa đám kia, đúng là đáng ghét!” Cao Hy Hy bĩu môi, nghĩ thầm trong bụng rồi bước vội về phía thang máy.
Bữa trưa hôm đó đối với cả Tiêu Sinh và Cao Hy Hy đều nhạt thếch, chẳng có chút tư vị gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui