Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng


Suốt mấy ngày qua, Tiêu Sinh và Cao Hy Hy đều không chuyện trò với nhau, dù đang ngồi cùng một phòng làm việc.

Cao Hy Hy không quá để tâm đến Tiêu Sinh, nhưng hắn thì muốn dõi theo cô, ánh mắt nhìn cô rất khác biệt.

Người duy nhất để ý đến chuyện này lại là La Sơn.
Tiêu Sinh thực sự cảm thấy đau đầu và buồn bực.

Cao Hy Hy từ chối gói quà của hắn, nhưng khi Kỷ Hàm tặng cô thỏi son, cô lại không ngần ngại mà nhận lấy, còn khen màu son đẹp.

Cao Hy Hy ở trước mặt hắn thì chưa bao giờ tỏ vẻ nhún nhường, dịu dàng và bẽn lẽn, thế nhưng đối với Phương Dật mới chỉ gặp một lần thì cô đã thích.

Tiêu Sinh không lý giải nổi cảm xúc hiện tại của mình, chỉ cảm thấy hắn đối với Cao Hy Hy đột nhiên có cảm giác rất khác lạ.

Cao Hy Hy như trở thành một con người khác, hoàn toàn khác với Cao Hy Hy mà hắn từng biết đến và chung sống suốt ba năm.

Duy chỉ có một điều mà Tiêu Sinh dám khẳng định, Cao Hy Hy lúc này mới thực sự là Cao Hy Hy.


Kể từ lúc hai người bọn họ ly hôn, cô đã trở lại là con người thật của mình.

Dạo này, Cao Hy Hy thực sự rất bận, cô luôn cảm thấy công việc của mình mỗi lúc một dày, chất chồng chất đống.

Tất nhiên, ngày nào cô cũng phải tăng ca.

Đây cũng không phải chuyện khiến Cao Hy Hy bức xúc nhất.

Điều khiến cô bực mình và căng thẳng lại là… Tiêu Sinh luôn ngồi ở đó, chăm chú làm công việc của hắn, như thể hắn không quan tâm đến cô, phớt lờ mọi thứ xung quanh, nhưng chỉ cần Cao Hy Hy sắp xong việc, hắn liền giao thêm cho cô một việc khác.
Cho nên, mấy hôm nay, ngày nào Cao Hy Hy cũng về nhà vào lúc tối muộn, khoảng mười, mười một giờ đêm, cô buộc phải đi nhờ xe của Tiêu Sinh.

Cao Hy Hy vô cùng bất mãn, đến La Sơn ba đầu sáu tay còn không bận rộn bằng cô!
Thế nhưng, dù Tiêu Sinh có bày trò ép buộc Cao Hy Hy tăng ca cùng với hắn, thì cô vẫn có ngày nghỉ của mình.

Chủ nhật, Cao Hy Hy ngủ đến tận chín giờ sáng, không để ý tiếng chuông điện thoại đang reo liên hồi.
Bất chợt, ngoài cửa truyền đến âm thanh “ting ting”.

Cao Hy Hy giật mình tỉnh giấc, có chút bực bội, làu bàu vài câu rồi đi về phía cửa.
“Mới sáng sớm, ai lại đến làm phiền người khác như vậy!”
Dù bất mãn, Cao Hy Hy vẫn phải mở cửa đón khách.

Vừa nhìn thấy người đứng bên ngoài, Cao Hy Hy đã trợn tròn mắt, kinh ngạc đến há hốc mồm rồi đóng sập cửa lại.
“Thôi chết, Phương tổng, sao anh ta biết nơi này để mà đến chứ?”
Cao Hy Hy không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh.
Một lát sau, Cao Hy Hy bước ra với khuôn mặt đã có chút phấn son, mái tóc cũng đã buộc gọn gàng và bộ quần áo trên người cũng được thay mới.

Phương Dật mang đến một bó hoa hồng rất lớn, vẫn là bộ dạng lịch lãm và đường hoàng đó, anh ta nở một nụ cười ấm áp, nói với Cao Hy Hy:
“Chào buổi sáng, Hy Hy.


Tôi đường đột đến đây, hi vọng em không cảm thấy khó xử.”
Thật ra Cao Hy Hy có chút khó xử, nhưng đứng trước Phương Dật, cô lại không thể tỏ thái độ tiêu cực của bản thân.

Quan trọng là Phương Dật đẹp trai đến lóa mắt, lại còn cầm trên tay một bó hoa hồng, phụ nữ ai chẳng thích!
“Anh vào nhà đi ạ.” Cao Hy Hy đứng nép sang một bên, mời Phương Dật vào nhà.
Phương Dật đi thẳng vào phòng khách, liếc một vòng đã nhận ra Cao Hy Hy thường ngày sống một mình, đến nỗi dép đi trong nhà cũng chỉ có một đôi, ly uống nước trên bàn cũng chỉ có một cái.
“Tôi mời em đi ăn, được không?”
Phương Dật đã nhìn thấy ánh mắt long lanh và có chút ngượng ngùng của Cao Hy Hy, nên anh cũng không vòng vo thêm nữa, trực tiếp “tấn công” cô.

Cao Hy Hy hơi sửng sốt, nhưng lời mời quá hấp dẫn đến từ một người đàn ông quá quyến rũ, ai mà từ chối cho được!
Kết quả là, bữa trưa hôm đó, Phương Dật thành công đưa Cao Hy Hy đến một nhà hàng sang trọng.

Mặc dù món ăn của nhà hàng này không vừa khẩu vị của Cao Hy Hy cho lắm, Cao Hy Hy cũng đã từng trải nghiệm ở nhiều nhà hàng xa xỉ, nhưng việc ngồi đối diện Phương Dật thực sự khiến cô cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ.
Phương Dật thực sự là một người đàn ông tinh tế và tâm lý.

Anh ta không hề đòi hỏi bất cứ điều gì quá đáng hay đưa ra đề nghị táo bạo nào sau buổi hẹn.

“Hy Hy, hi vọng lần sau có thể tiếp tục hẹn em.”
Trước khi Cao Hy Hy bước xuống xe, Phương Dật nhìn cô chăm chú một hồi rồi ngỏ ý.

Cao Hy Hy bẽn lẽn vén tóc, trái tim trong lồng ngực không ngừng nhảy nhót.

“Công việc của em khá bận, cũng chưa biết khi nào nữa ạ…”
“Tôi sẽ thường xuyên gọi cho em.”
Lời nói chắc nịch này khiến Cao Hy Hy ngây ngất như ở trên mây, cô gật đầu lia lịa, sau đó luyến tiếc mà tạm biệt Phương Dật.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi |||||
Về đến nhà, đột nhiên Cao Hy Hy phát hiện ra phía trước cửa phòng có một túi thức ăn còn nóng hổi, bên trong đầy ắp những món ăn mà cô thích.
Cao Hy Hy cảm thấy có chút bất ngờ, cô thầm nghĩ:
“Người biết nhà mình, lại còn biết sở thích ăn uống của mình cũng chỉ có Kỷ Hàm mà thôi.

Thằng nhóc này!”
Cao Hy Hy nhoẻn miệng cười, cầm túi thức ăn thơm phức vào nhà, sau đó bày lên bàn ăn, vừa xem phim lại vừa nhâm nhi.

Ban nãy, vì giữ hình tượng với Phương Dật, cô không ăn được bao nhiêu, bụng vẫn đói meo sau một ngày hẹn hò.

Thức ăn của Kỷ Hàm đến thật đúng lúc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui