“Tiêu Sinh, em nghe nói Lạc Gia Hân đã quay về rồi.”
Cao Hy Hy bưng dĩa trái cây vào phòng làm việc của Tiêu Sinh, nhưng chỉ e dè đứng trước cửa mà không dám đi vào.
Tiêu Sinh ghét nhất là cô xuất hiện ở không gian riêng tư của hắn.
“Đúng vậy! Gia Hân đã về nước.
Thì sao?”
Tiêu Sinh ngồi xoay lưng về phía Cao Hy Hy, lạnh nhạt buông lời.
Cao Hy Hy mím chặt môi, nhìn bóng lưng lạnh lẽo của người đàn ông trước mặt mình, lòng dâng lên một nỗi tủi hờn khó tả.
“Vậy… anh định thế nào?”
Cao Hy Hy cố bước thêm một bước, tiến lại gần Tiêu Sinh.
Nào ngờ, hắn bất chợt xoay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự chán ghét.
“Vị trí của cô hiện tại vốn dĩ là của cô ấy.
Cô nói xem, tôi sẽ làm thế nào?”
Ánh mắt của Tiêu Sinh mang theo vài phần thách thức, hắn nhìn chòng chọc vào Cao Hy Hy như muốn trút hết căm phẫn lên cô.
Năm đó, nếu không phải vì cha mẹ hắn ép buộc hắn phải cưới cô, người sánh đôi cùng hắn bây giờ là Lạc Gia Hân mới đúng.
Không biết Cao Hy Hy và nhà họ Cao kia đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến cha mẹ hắn một mực tin tưởng, ép hắn phải cưới cô cho bằng được.
Tiêu Sinh vốn dĩ không muốn nghe theo lời cha mẹ, nhưng bà Tiêu một hai đòi sống đòi chết, hắn không thể làm ngơ trước sự kích động của người mẹ vốn có bệnh tim của mình.
Bất lực nhìn Lạc Gia Hân ra đi trong nước mắt, Tiêu Sinh đổ mọi tội lỗi lên đầu Cao Hy Hy.
“Bao nhiêu năm qua cô đã sống sung sướng với danh nghĩa là Tiêu thiếu phu nhân rồi, bây giờ cô và nhà họ Cao kiếm đủ rồi chứ? Gia Hân đã quay về, ân nghĩa nhà họ Cao đối với nhà họ Tiêu tôi cũng đã trả đủ.
Tôi không còn muốn nhìn thấy mặt cô nữa.”
Tiêu Sinh rời khỏi ghế, không thèm liếc nhìn Cao Hy Hy, mà đi thẳng ra cửa.
Dường như không thể nhất thời buông bỏ tình cảm của bản thân, Cao Hy Hy đặt đĩa trái cây lên bàn, rồi chạy theo Tiêu Sinh, từ phía sau ôm chặt lấy hắn.
“Tiêu Sinh, anh đừng như vậy có được không? Chúng ta đã là vợ chồng suốt ba năm qua, em đối với gia đình anh cũng trọn đạo con dâu, anh không thể chỉ vì Lạc Gia Hân mà ruồng bỏ em được!”
“Vợ chồng? Cô cảm thấy có nực cười không?” Tiêu Sinh gỡ đôi bàn tay đang níu chặt lấy mình, nhìn Cao Hy Hy bằng đôi mắt khinh bỉ rồi nhếch miệng cười.
“Ba năm qua tôi chưa từng động vào cô, cũng không thèm nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét của cô, cô nói ra hai chữ “vợ chồng” này mà không thấy ngượng miệng sao?”
“Nhưng chúng ta đã kết hôn, em cũng đã rất cố gắng làm một người vợ tốt!” Cao Hy Hy run rẩy, nước mắt chực trào ra khỏi vành mắt đỏ hoe.
“Ba năm qua em không bao giờ đòi hỏi anh bất cứ chuyện gì, chăm sóc anh từng bữa ăn giấc ngủ, chịu đựng tính khí của anh.
Không lẽ em không đủ tốt sao?”
“Cô không những không đủ tốt mà còn vô cùng đáng ghét!” Tiêu Sinh gằn từng chữ, càng lúc càng cảm thấy Cao Hy Hy phiền phức.
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi nhà họ Tiêu?”
“Em không cần tiền!” Dường như không chịu nổi cơn đau nhức từ trong lồng ngực, Cao Hy Hy hét lên.
“Em cần anh vì em yêu anh! Anh nói đi, em có gì không sánh được với Lạc Gia Hân chứ? Cô ta đã bỏ rơi anh, chạy theo người đàn ông khác, anh không nhớ sao?”
Tiêu Sinh ghét nhất chính là sự cố chấp của Cao Hy Hy, lúc này cô lại dám xúc phạm người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất.
Hắn tức giận giơ tay định tát Cao Hy Hy, nhưng nghĩ đến cô dù sao cũng là phái yếu, hắn liền tức giận thu tay lại, rồi chỉ vào mặt cô mà cảnh cáo:
“Cao Hy Hy, tôi nói cho cô biết, cô không có điểm gì có thể so được với Gia Hân.
Cô xấu xí, hèn nhát, nhỏ mọn và đầy toan tính, cho nên đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể níu kéo tôi!”
Cao Hy Hy bất lực đến bật khóc, cô chỉ còn biết ôm ngực mình mà thở hổn hển, vừa đau khổ lại vừa tiếc nuối như sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Thấy Cao Hy Hy không còn làm loạn, Tiêu Sinh đắc ý nghĩ rằng cô đã đồng ý chuyện ly hôn.
Cha mẹ hắn luôn ép buộc hắn phải chung sống với cô, nếu cô chủ động ly hôn thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn gấp bội.
Nghĩ ngợi thiệt hơn, Tiêu Sinh nghiêm chỉnh ngồi vào bàn, chìa một tấm thẻ mới cứng ra trước mặt Cao Hy Hy rồi lạnh lùng nói:
“Tôi cho cô mười tỷ, ngay lập tức cút khỏi nhà họ Tiêu! Nói với cha mẹ tôi là chính cô muốn ly hôn.”
Cao Hy Hy nhìn chăm chăm tấm thẻ trên bàn, đôi mắt đang ngập tràn đau đớn và tủi hờn bỗng chốc chỉ còn lại khoảng không ráo hoảnh.
Cô run rẩy đưa tay cầm lấy chiếc thẻ rồi siết chặt lấy nó, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên vô cùng kỳ quái.
Một lát sau, cô ngước đôi mắt trong veo nhìn Tiêu Sinh, ngây ngô hỏi lại hắn:
“Mười… mười tỷ?”
“Đúng vậy!” Tiêu Sinh cảm thấy kế hoạch của mình sắp thành công, cả người thư thái, không còn để ý đến Cao Hy Hy.
“Thấy tiền liền sáng mắt ra chứ gì? Cầm lấy rồi biến đi!”
Cao Hy Hy không tin nổi vào tai và mắt mình, hơi thở càng lúc càng nặng nhọc.
Suy nghĩ một hồi, cô đáp:
“Được, nếu anh đã tuyệt tình như vậy, em cũng chẳng còn gì để níu kéo.
Chúc anh hạnh phúc…”
“Thôi đừng văn vở!” Tiêu Sinh ngắt lời Cao Hy Hy.
“Tôi liên hệ với luật sư rồi, thủ tục ly hôn sẽ tiến hành nhanh thôi!”
“Thật không?” Cao Hy Hy chớp mắt hỏi.
“Không lẽ cô nghĩ tôi còn muốn kéo dài cuộc hôn nhân này?” Tiêu Sinh tức giận, trừng mắt nhìn Cao Hy Hy, khiến cô sợ hãi lùi về sau mấy bước, tay nắm chặt chiếc thẻ, ôm vào ngực.
“Được, vậy em không níu kéo nữa.
Dù sao anh cũng không yêu em.
Hẹn gặp anh ở Tòa án!”
Cao Hy Hy thở hắt ra một hơi, sau đó nhanh chóng đi về phòng mình.
Vừa đi, cô vừa siết lấy tấm thẻ trên tay, khuôn mặt ngập tràn đau khổ ban nãy bỗng chốc biến mất, thay vào đó là sự thỏa mãn và sung sướng đến nỗi khó kìm nén.
Vừa bước vào phòng, Cao Hy Hy lập tức đóng sầm cửa lại, nhảy lên giường lăn lộn một hồi, rồi trùm chăn mà cười ha hả.
Cô ngắm nghía chiếc thẻ mãi không chán, rồi nhanh tay gọi điện cho bạn thân Đỗ Tú Lệ.
“Lệ Lệ, thành công rồi! Mười tỷ trao tay, tự do vẫy gọi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...