Nhật Ký Uy-li-am

Ngày yyy tháng zzz năm xxx

Nhật ký Uy-li-am à.. Ha! Cái tên khá đáng yêu đấy!

Hít hà.. Cậu đang thở dài đó nhóc con.

Không biết sao nữa.. Được rồi, nhật ký Uy-li-am này! Tôi là Tuấn, cậu của nhóc Quân.

Tôi và chị mình cũng là mẹ Quân đã mấy năm không gặp nhau rồi. Nói chung là chuyện gia đình, chị ấy từng là tiểu thư con nhà danh giá, không ngờ có thể bỏ lại tất cả để đi theo bố Quân đến thị trấn quê mùa lạc hậu này. Đột nhiên vào buổi tối tôi đang đi về khách sạn sau buổi đàm phán mệt mỏi với đối tác, tôi nhận được một cuộc gọi kỳ lạ của chị mình. Cuộc gọi duy nhất đó không kéo dài quá lâu, đầu phía bên người gọi thì hầu hết là tiếng nhiễu sóng, tôi chỉ nhớ mỗi một điều chị bảo là phải đưa nhóc Quân đi ngay lập tức. Đoán rằng đã có chuyện chẳng lành xảy ra, tôi liền đặt vé về ngay trong đêm rồi đến nhà liền lái xe đi luôn.

Nhớ lúc đến thị trấn này đường xá thì trống vắng, nhà cửa thì heo hút, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Thật ra lần này mới là lần thứ hai tôi đến vùng này. Trời giông gió lốc, cây cỏ bên đường đung đưa theo từng đợt gió lớn như bầu trời có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà chị lại gấp gáp thế, gọi cũng không được. Mặc dù đã thông báo cho người nhà nhưng có vẻ không ai muốn quan tâm chuyện này thì phải, tôi không nhận thêm được cuộc gọi hỏi han ra sao.


"Kia rồi!"

Căn nhà hai tầng có cây ngũ gia bì đứng gọn bên phải trước cổng, tôi thấy nhóc Quân chơi đập bóng ở đó. Dù tôi đã xuống xe nhưng nhóc vẫn làm ngơ đập quả bóng hăng say. Hừm, dù không nhớ cậu nó là ai thì cũng phải ngước lên nhìn chút chứ nhỉ? Tôi nhăn mày khó hiểu, đánh tiếng gọi Quân, lúc này nó mới ngẩng đầu lên chào cậu nó. Tôi xoa đầu Quân muốn dắt cháu vào nhà, định cầm quả bóng hộ cháu nhưng nhóc con nhất quyết không chịu đưa. Tôi không thèm hơn thua với trẻ em bèn xách luôn cả người nhóc con lên. Có chút ngạc nhiên, tôi nhận thấy hình như quả bóng kia hơi nặng.

||||| Truyện đề cử: Chú! Xin Ký Đơn! |||||

Bỏ sau đầu mấy việc khác đã, trước tiên tôi muốn gặp bố mẹ nhóc nói chuyện. Quân nói bố mẹ nó đi vắng mất rồi và hai người sẽ không về trong mấy ngày đâu.

"Vậy à.."

Tôi đoán rằng lý do mình được gọi đến là để trông cháu. Không hợp lý lắm.. Nghỉ ngơi chút, tôi đã phải lái xe trong nhiều giờ liền rồi mà. Thôi thì đã đến rồi thì ở đây chơi luôn. Nhóc Quân ở nhà một mình thế này chắc cũng ngoan ngoãn, vậy trước dọn đồ đã, cũng may vừa bay về rồi lái xe đi nên hành lý vẫn để ở cốp xe.


Tôi bảo Quân làm một hướng dẫn viên nhỏ, dẫn mình đi thăm quan ngôi nhà. Nhóc con cũng nhiệt tình giới thiệu từng căn phòng một: Tầng một có phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh, cạnh phòng vệ sinh có tầng hầm đi xuống nhà kho; tầng hai có phòng nhóc con, phòng bố mẹ và phòng cho khách. Khi tôi bảo muốn ngủ cùng phòng với nhóc con thì không ngờ nó nằng nặc từ chối, phản ứng kịch liệt. Nhưng mà không phải cái kiểu ăn vạ nằm xuống giãy nảy lên, Quân cúi gằm mặt xuống lừ tôi, chất giọng non nớt của trẻ con bị nó gằn xuống. Đây là đang đe dọa tôi ư? Tính ra thì đã lâu lắm rồi không gặp nó, bình thường họ hàng gặp nhau cũng chỉ có ngày lễ, mà Tết tôi cũng lỡ dịp gặp cháu mình. Có lẽ cu cậu đề phòng là chuyện bình thường nên tôi đành chấp thuận để đồ vào phòng cho khách.

Ăn tối xong, tám giờ cu cậu đem phiếu bài tập ra phòng khách ngồi làm, tôi thấy cuối cùng nó cũng giống trẻ con rồi. Tôi bảo Quân bỏ đi vì đang nghỉ mà, nhưng nhóc con một mực bảo tôi giúp nó làm bài, tôi đành vậy. Đến tối đi ngủ, thấy nhóc Quân thở đều ngủ trong phòng, tôi cũng mệt mỏi, buồn ngủ díp mắt nên liền về phòng.

Bịch! Bịch!.. Tiếng bóng đập xuống đất ở ngoài sân. Tôi cau mày mơ màng tỉnh dậy, nghĩ đứa nào điên vậy, tầm này vẫn chơi bóng đập bóng cho được. Tôi chùm chăn lên, lúc sắp thiếp đi thì lại có tiếng đập bóng đó. Lần này tôi mơ màng nhận ra hình như có người đập bóng trong nhà.

Đuỳnh! Tiếng bóng đập vào cửa đến bất ngờ. Tôi choàng người dậy liền bật ngay công tắc đèn ở đầu giường. Vậy mà nhóc Quân lại đang ló cái mặt nó ngay mép giường chỗ tôi vừa nằm, tôi phải trợn mắt lên.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi bình tĩnh lại hỏi.


"Cháu sợ ngủ một mình." Quân trả lời.

Vì cu cậu bảo muốn ngủ với cậu mình nên tôi cho nhóc nằm vào trong rồi tắt đèn đi. Cả đêm đó tôi không tài nào ngủ được nữa.

Trời sáng, tôi nhẹ nhàng rời giường, đi khẽ để cho Quân ngủ. Tôi không xuống tầng đánh răng rửa mặt mà đi sang phòng nhóc con, có điều gì đó thôi thúc đi lục soát phòng thằng bé. Từ lúc đến đây đã có một cảm giác bất an vô cớ rồi, và rồi trong tủ quần áo của nhóc Quân tôi tìm thấy một cuốn nhật ký bé bé. Chữ nhóc con vừa to vừa xiêu vẹo viết vài trang mới hết, mấy trang đầu nhóc bảo mình muốn có em, còn nằng nặc đòi bố mẹ đẻ em cho mình nữa. Tôi đọc mà phải mỉm cười. Nhóc Quân ngốc nghếch như thể viết hết mọi thứ vào nhật ký này vậy, nào là mẹ không cho ăn đường, nào là bố của bạn là siêu nhân. Nhưng những trang ở cuối lập tức khiến tôi cứng miệng lại, đặc biệt là trang được viết gần đây trên giấy đỏ một chữ "Đã chết!".

Cửa phòng bất ngờ bị mở tung ra, tôi nhanh tay đút cuốn nhật ký vào túi, nhóc Quân đứng ở cửa nhìn tôi. Tôi hắng giọng chút rồi hỏi nhóc Quân bố mẹ có để lại cho nhóc thời gian biểu gì không, vậy mà nhóc con thật sự lấy ra thời gian biểu. Thấy tôi ra khỏi phòng nó, nhóc con liền chạy xuống tầng xem ti vi.

Định thần lại thì nhận ra đã đến trưa từ lúc nào, bụng tôi sủi ục cái, tôi đi vào bếp nấu cơm trưa. Ăn xong nhóc Quân lại ra xem ti vi, tôi cũng mặc kệ nó vào phòng tắm đánh răng rửa mặt đã. Vừa mới súc miệng xong thì đèn phòng tắm nhấp nháy như muốn tắt, tôi vừa mở cửa ra cho có ánh sáng thì thấy mặt gương có vết nứt. Kì lạ là ảnh tôi trong gương hình như đang cười thì phải. Rồi càng lúc càng có nhiều vết nứt xuất hiện trên mặt gương chỗ mặt tôi. Tôi có cảm giác đau rát, đưa tay sờ mặt, lòng bàn tay tôi thế mà có máu. Chân run run, tôi không thể di chuyển được nhưng mà "tôi" trong gương như đang tiến về phía tôi. Và rồi "tôi" đập tay vào gương, mặt kính nứt ra nhiều hơn. Tôi nhanh tay đấm choang phát, tấm gương vỡ vụn, may là cái thứ kia không có đi ra được. Tôi thở phào ổn định lại cơ thể.

Âm thanh đổ vỡ như vậy mà nhóc Quân không có chạy đến xem. Tôi đưa mắt nhìn nó thì thấy nhóc con đang lừ mình, nháy mắt cái đã thấy nó như vẫn đang tập trung xem ti vi. Dù sao thì tôi cần phải xử lý vết thương trước đã. Trong lúc tìm đồ y tế tôi vô tình thấy được cuốn nhật ký của một đứa tên là Minh Anh. Lấy giấy lau qua vết máu, tôi liền đọc nó, mấy trang đầu vẫn vô cùng bình thường, đến giữa trang mới thấy được có thay đổi. Đứa này là chuyển nhà đến đây, theo ghi chép thì xung quanh có hàng xóm rất nhiệt tình được gọi là anh Hòa. Mẹ đứa này thuê anh Hòa trang trí nhà cửa giúp, có điều anh này hơi vụng về thì phải, dán giấy dán tường hay bị ngược, bố trí đồ đạc cũng dễ bị lộn nên bị người mẹ phàn nàn suốt. Ồ! Có một ngày Quân tìm đứa này kể về những chuyện thằng bé đã trải qua, vì thế nó ngờ ngợ chuyện gì đó. Nó để ý thấy mẹ nó bỗng nhiên hay tránh nhìn vào gương hay những đồ vật phản chiếu hình ảnh, ban đầu nó thấy thật nực cười, giờ thì nó thấy.. khá thú vị? Đứa này biết có thứ gì đó đáng sợ ở đây mà mọi người vẫn chưa rõ. Đến đây thì cuốn nhật ký kết thúc.

Tôi định đi dọn mảnh kính thì nhận ra các đồ vật trong nhà hầu hết đều nhẵn bóng có ảnh phản chiếu, điều này làm da đầu tôi tê rần. Nhưng mà điều làm tôi thấy sợ hơn là vết máu chỗ gương vỡ đã không còn. Nhóc Quân còn đang liếm môi, tôi không có nhìn nhầm, lần này thì kì cục thật rồi. Tôi bảo Quân đi ngủ trưa, theo thời gian biểu cũng đang giờ ngủ rồi mà, với lại dường như có sức mạnh kì lạ khiến tôi cũng buồn ngủ. Đi vào phòng nhưng tôi cố chống lại cơn buồn ngủ, có bóng người đứng trước cửa phòng đập bóng. Cái bóng đó không phải nhóc Quân thì còn ai nữa, cửa bị mở khẽ ra rồi quả bóng lăn vào. Tôi toát mồ hôi lạnh, tỉnh cả ngủ, bước ra kiểm tra thì thấy Quân nó vẫn nằm bình trong phòng, chân còn gác lên gối.


Khi chiều tối tôi mới xuống tầng thì thấy Quân nó đứng trước mặt kính nhẵn bóng phản chiếu gần như cả căn phòng, nó chỉ đứng đó mà nhìn chằm chằm. Rõ ràng thằng bé không có quay lưng lại nhưng tôi có cảm giác nó đang nhìn mình gắt gao. Đến tối đêm tôi hạ quyết tâm trói chặt thằng bé lên giường, còn mình chạy xuống nhà kho trốn. Còn đang luống cuống suy nghĩ tính bước tiếp thì có thứ gì đó đập cửa rất mạnh, lực lớn đến nỗi mấy đồ chặn cửa phải rung theo. Cánh cửa mở ra, Quân nó ngó đầu vào, vậy mà quả bóng từ đâu bay tới đập thẳng vào đầu nó rất mạnh. Tôi liền lẹ tay xách cả người nó lên chạy ra chỗ ti vi. Trên màn hình ti vi là những cánh tay be bét máu đang cào loạn xạ, không chút do dự tôi ném thẳng nó vào đó mặc cho nó quẫy đạp dữ dội, những cánh tay kia lôi nó vào rồi một màn sương đen phủ kín màn hình.

Nhìn quả bóng nằm gọn trong góc, tôi nhặt nó lên, có chút băn khoăn cũng có chút buồn khó nói. Cuối cùng thì nó là một quả bóng bình thường đã cũ sờn. Tôi cũng nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi rời đi, có lẽ là lần cuối nhìn lại chỗ này, căn nhà hai tầng với cây ngũ gia bì đứng gọn bên trái trước cổng. Trời nắng vàng nhiều mây, cây cỏ bên đường xanh mướt đứng yên không gợn gió như thể là phản chiếu qua nền trời cao vút.

Postscript:

Nếu ai có nhặt được quyển nhật ký này mà tôi không có ở bên, vậy tôi xin người đó hãy đem nó đi cùng và giữ gìn nó cẩn thận.

Wish you the best of luck!

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui