Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Mấy hôm sau, Phổ Sát vẫn như mọi ngày, đánh cờ một mình. Rồi sau đó, hắn thong thả đi dạo, quay về bờ hồ làm một giấc. Còn chưa đi được mấy bước, đã thấy Giáng Vân hùng hùng hổ hổ đi về hướng bắc.
Hắn không khỏi nở nụ cười, nhảy lên một cái, chặn trước mặt Giạc Vân.
“A, chủ nhân? Không phải người đang ngủ sao?” Giáng Vân nhìn thấy hắn, sợ hãi nói.
“Ai…” Phổ Sát thở dài, nói, “Ngươi là vật cưỡi của ta, mà ngay cả chuyện ta làm việc hay nghỉ ngơi cũng không biết hay sao? Ai…”
Giáng Vân nghe xong, liền nói: “Chủ nhân…. À, hôm nay trời trong nắng ấm, ta muốn ra ngoài một lát. Người cũng đừng phí thời gian nữa, mau ngủ đi!”
Nàng nói xong, co cẳng muốn chạy.
Phổ Sát đảo người, vẫn chắn trước mặt nàng, hắn cười nói: “Đúng lúc, ta cũng muốn đi ra ngoài một chút. Nhắc mới nói, ba trăm năm qua ngươi chưa lần nào làm nghĩa vụ của vật cưỡi nhỉ, không bằng hôm nay chở ta đi tuần Tây Hải một vòng được không?”
Giáng Vân giậm chân, “Chủ nhân! Trước kia mỗi ngày ta đều ngồi cạnh người đợi mệnh, là tự người không cưỡi thôi. Ngày nào người cũng chỉ chơi cờ, ngắm cảnh, ngủ, thì cần gì đến vật cưỡi? Hôm nay ta còn có việc, nếu người muốn cưỡi, thì mai hẵng nói!”
Nàng nói xong, hóa thành hình thú, chồm qua đầu Phổ Sát, bước lên mây như bậc thang, loáng cái đã không thấy bóng dáng.
Phổ Sát vẻ mặt bất đắc dĩ, nói nhỏ: “Chậc, tu luyện chưa lâu, mà ăn nói đã dần sắc bén vậy rồi.”
Hắn nhìn phía Giáng Vân vừa đi, ngàn dặm về phía bắc, là Tụ Quật, với tốc độ của Thiên Khuyển, chốc lát sẽ đến nơi. E là chỉ một lúc nữa thôi, là Quảng Chiêu lại sai đồng tử đến tìm hắn. Bị quấy nhiễu như vậy, cũng may mà Quảng Chiêu có tính nhẫn nại, chịu được đến hôm nay. Hắn nở nụ cười, đi về phía Tụ Quật.
Đột nhiên, trong lòng hắn rung động, cảm giác có chuyện chẳng lành. Chỉ trong chớp mắt, trên Phượng Lân, vạn vật im lìm. Trời vốn đang quang đãng, phút chốc trở nên tối tăm như ban đêm. Sát khí điên cuồng lao tới khí thế nghiêng trời lệch đất, che nhật nguyệt, ngăn gió lay, tan mây khói, phá trăm vật. Xung quanh hắn như bị một cỗ lực vô hình khống chế, chỉ trong chốc lát nhưng không sao cử động được.
Hắn hít sâu một hơi, rồi tập trung phá tan sự áp bách kia. Hắn cau mày, nhấc tay, chiếc vòng trên cổ tay hóa thành kim luân, trên thân vân triện chói mắt, lửa bùng lên sáng rực, rọi sáng cả một phương.

Phổ Sát không nói một lời, phóng người lên, bay khỏi đảo.
….
Bên ngoài Phượng Lân Châu, Nhược Thủy mênh mông. Lông hồng không thể nổi, cỏ lau cũng phải chìm. Xung quanh tầng tầng sát khí, làm cho nước biển đông lại như mực, tĩnh lặng quỷ dị.
Luồng sát khí vô tận ấy vừa cắn nuốt đất trời, trong bóng tối, đột nhiên hiện lên một vầng kim quang. Kim quang bay sát mặt nước, xoay tròn lao đến. Mặt nước trong như gương, kim quang phản chiếu lại chói mắt, xua tan không gian ảm đạm. Chỉ trong chốc lát kim quang đó quay lại, đứng yên bên cạnh một người, trông vô cùng thuần phục.
Phổ Sát đưa tay, vỗ nhẹ lên Kim Luân bên cạnh, đầu ngón tay quấn theo một ngọn lửa, nhẹ nhàng bắn về phía mặt nước. Trong chớp mắt, mặt nước rẽ ra, hóa thành cơn sóng cuồn cuộn ngất trời. Ngọn lửa kia tựa như đom đóm tắt lịm trong làn nước.
Phổ Sát khẽ cau mày nhìn, chỉ thấy con sóng lớn như rồng, lao thẳng về phía hắn. Kim quang bên cạnh hắn lập tức lớn lên gấp mấy lần, giống như một tấm lá chắn che trước người hắn. Sóng lớn bị kim luân cản, xô về bốn phía, tan ra như mưa rào. Nước mưa tóe lên thành cả ngàn đóa hoa sóng, xua tan u ám xung quanh. Khí thế kia dời sông lấp biển, thanh âm kia, đinh tai nhức óc. Đáy biển vạn năm nay vẫn thăm thẳm buốt lạnh bị khuấy động, khiến lòng người kinh hãi.
Phổ Sát thấy thế, mỉm cười, ôm quyền hành lễ: “Tiểu tiên không biết Long Vương đại giá, đã đắc tội.”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy nước biển hơi yên lại, mấy cột nước vút lên cao, vây lấy một thiếu niên vừa bước từ biển ra.
Thiếu niên kia cùng lắm chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mái tóc đen dài qua đầu gối, trên người không mặc quần áo, chỉ phủ một lớp lân giáp. Cổ đeo chuỗi ngọc xà cừ, giữa có điểm một viên minh châu, sắc màu lung linh. Thiếu niên môi hồng răng trắng, tuấn mỹ phi phàm, ánh mắt sáng như sao trong đêm tối. Hắn mang chút tà quái, cười nói: “Hừ, nếu là phụ vương đến, ngươi đã không còn mạng nói chuyện rồi.”
Phổ Sát kính cẩn nói: “Không biết các hạ là…?”
Thiếu niên kia khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ khinh thường, “Tiểu vương đứng hàng thứ hai, ngươi không nhìn ra cũng chẳng lạ.” Hắn đánh giá Phổ Sát một hồi, nói, “Huyễn hõa kim luân… Ngươi chính là Phổ Sát tiên quân ở Phượng Lân Châu?”
Phổ Sát cười đáp: “Đúng là tiểu tiên.”
Thiếu niên kia cười phá lên, “Tiểu vương còn đang nghĩ, trong Tây Hải này còn có kẻ nào mà to gan đến vậy, dám cản đường của tiểu vương. Thì ra là Phổ Sát tiên quân giết yêu mà đắc đạo, thật thú vị!”

Khi hắn nói chuyện, trong biển vang lên tiếng cười, giống như vọng lại. Phổ Sát cúi đầu, chỉ thấy dưới mặt biển, ngàn vạn thủy tộc đã sớm tụ tập, ý cười dữ tợn, đáng sợ tột cùng.
“Ca ca chớ nhiều lời với hắn!” Trong biển đột nhiên truyền đến một giọng nói non nớt. Chỉ thấy một cái đuôi lớn quẫy nước lên, làm bọt nước bắn lên cả ngàn trượng, tung ra bốn phía. Bóng cá dưới làn sóng như ẩn như hiện, không thể nhìn ra. Thanh âm kia tiếp tục lên tiếng, “Dám cản đường của chúng ta, cần quái gì biết hắn là tiên nào, cứ dạy cho hắn một bài học đi!”
Thiếu niên nhướng mày cười, đưa tay nghịch viên minh châu trên cổ. Châu quang rạng rỡ, rọi lên khuôn mặt âm tình bất định của hắn. Hắn mở miệng, nói: “Phổ Sát, biết điều thì tránh đường cho ta! Đừng có làm Tiểu Vương mất hứng đến Trung Thổ chơi đùa!”
Hắn vừa nói xong, ngàn vạn thủy tộc dưới nước liền cười điên cuồng.
Phổ Sát im lặng một lát, rồi nói: “Nhị vị thái tử vẫn nên về cho.”
Thiếu niên nghe vậy liền tỏ ra không vui: “Láo xược!”
Phổ Sát cười nói: “Nhị thái tử bớt giận. Nhị thái tử nắm giữ cả Tây Hải rộng lớn, cần gì phải để ý đến trung thổ.”
Ý cười của thiếu niên hoàn toàn biến mất, hai mắt dần dâng lên sát khí lạnh như băng. “Người phàm tham tài tham lợi, để đoạt được ly châu trong miệng Long tộc ta, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Tiểu vương hôm nay không phải đi gây sự, mà là báo thù! Muốn Tiểu Vương không đi trung thổ, hừ, sao ngươi không bảo cái đám phàm nhân đó đừng đến Tây Hải?!”
Phổ Sát bình tĩnh đáp: “Người phàm vô tri, bị danh lợi mê hoặc, bị oán hận ràng buộc. Nhị thái tử thân tiên quý thể, cần gì phải nhiễu loạn thái bình, tạo cái sát nghiệt vô nghĩa…”
Hắn còn chưa nói xong, tiếng nói trẻ con trong biển kia lại vang lên, “Ta khinh! Dựa vào cái gì mà người giết ta thì gọi là vô tri, còn ta giết người lại là nghiệp chướng? Ông trời vì sao thiên vị người phàm như vậy?! Ta không phục! Ta không phục! Ta không phục!”
Thiếu niên trên biển trấn an: “Đệ đệ đừng tức giận, tiên nhân này là phàm nhân đắc đạo, nhuốm đầy tục khí, nói cái giọng đó cũng chẳng lạ.” Hắn nói xong, biển bên dưới dần dần bình tĩnh lại. Hắn ngước mắt, nhìn Phổ Sát nói: “Ngươi đạo hạnh đến đâu mà dám ở trước mặt tiểu vương nói xằng chuyện thiên đạo? Thế gian vạn vật, cá lớn nuốt cá bé, kẻ thắng chính là đạo! Trăm thú rồng mạnh làm vua, đó chính là thiên đạo!”
Thiếu niên kia lạnh lùng cười, tiếp tục nói: “Phổ Sát ơi Phổ Sát, Tiểu Vương hôm nay cùng ngàn vạn thủy tộc đến trung thổ, khí thế rung động đất trời, tất cả tiên gia đều không lên tiếng, ngươi có biết vì sao không?” Hắn không đợi Phổ Sát hỏi, liền tỏ ra kiêu ngạo, tự đáp, “Bởi vì cho dù Tiểu Vương có giết phàm nhân, tạo sát nghiệt, thì cũng vì nhân gian phải gánh kiếp nạn này!”
Phổ Sát trầm mặc.

Chim ưng bắt thỏ, hổ báo vồ dê, là giết, nhưng không phải nghiệt. Bản tính trời sinh, đều là tự nhiên. Thuận theo tự nhiên, chính là đạo. Thương xót, chỉ phàm nhân mới có, còn nghiệp chướng, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục. Đấy mới là nghịch thiên, mới là vi phạm thiên đạo….
“Xem ra, ngươi đã hiểu ý của Tiểu Vương.” Thiếu niên kia thấy Phổ Sát chậm chạp không có phản ứng gì, lời đầy kiêu ngạo, nói: “Nếu hiểu, còn chưa tránh ra!”
Phổ Sát lại cười nhẹ, nói với thiếu niên kia: “Vừa rồi nhị thái tử nói, tiểu tiên là thân phàm đắc đạo, nhuốm đầy tục khí, không hiểu được thiên đạo của thái tử.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Hôm nay nếu nhị thái tử muốn đi qua Phượng Lân Châu, thứ cho tiểu tiên không thể nghe theo….”
Thiếu niên nghe xong, tức giận cắn răng nói: “Hay cho Phổ Sát Tiên Quân, Tiểu Vương hôm nay cố ý đi qua Phượng Lân Châu, để xem ngươi làm gì?!”
Phổ Sát nói: “Nói kẻ thắng là đạo, vậy nếu thái tử có thể thắng ta, ta liền tin nhân gian phải chịu kiếp nạn này, nhường đường cho người, còn tự hủy nguyên thần, tuyệt không nói hai lời!”
Thiếu niên cười lớn tiếng, “Chỉ là một tiểu tiên, mà dám khẩu xuất cuồng ngôn! Tiểu Vương sẽ theo nguyện vọng của ngươi, cho ngươi nguyên thần câu diệt!” Trong lúc hắn nói chuyện, tay vung mạnh lên, hơi nước ngưng tụ thành những ngọn nhũ băng, đánh thẳng về phía Phổ Sát.
Phổ Sát xoay người tránh đi, Kim Luân lượn vòng, bảo vệ bên người hắn. Hắn ổn định thân hình, quát: “Kim Luân, hiện hình!”
Kim Luân bên cạnh tuân mệnh, một tách làm hai, giống như hai cái cánh, chia ra trái phải bên người Phổ Sát. Ngọn lửa trên thân Luân càng mạnh, ngàn vạn ngọn lửa nuốt vào phun ra, cứ như ngấp nghe con mồi dưới nước, khó nén vẻ nôn nóng, giống như muốn thiêu hủy tất cả. Mấy tên thủy tộc giành trước, vội vàng lao khỏi mặt nước tấn công, vừa mới thò đầu ra đã bị lưỡi lửa kia cuốn lấy, nháy mắt hóa thành tro.
Trong biển, tiếng nói non nớt kia hô lên: “Tiên Quân gì mà có sát khí nặng như vậy, có khác gì yêu ma đâu?”
Trên biển, thiếu niên kia lại cười, “Bây giờ Tiểu Vương đã biết tại sao ngươi gọi là ‘Phổ Sát’. Hành động của ngươi hôm nay, đã sớm mất thân phận Tiên Quân…. Ta nghĩ, ngươi nên xưng là ‘Ma’ mới đúng!”
Phổ Sát nở nụ cười, lơ đễnh. Nếu thương xót là ma đạo, đối với hắn mà nói, chẳng lẽ lại không mạnh hơn tiên đạo cả vạn lần sao?
Thiếu niên thấy Phổ Sát chẳng chút dao động, thần sắc trầm xuống, hai tay hợp lại, trong miệng thầm niệm, chỉ thấy chuỗi ngọc trên cổ hắn sáng lên, tiếp đó dài ra, vòng qua cánh tay, quấn đến bên hông, dài quá mắt cá chân, cuối cùng nhúng vào làn nước biển.
Thiếu niên buông hai cánh tay, lòng bàn tay mở ra, trong phút chốc, ánh sáng trên chuỗi ngọc xà cừ trở nên chói mắt, chiếu sáng cả một vùng biển, vật ở dưới nước có thể nhìn rõ từng thứ một.
Phổ Sát chỉ thấy dưới biển đầy dãy thủy tộc hung hãn, tôm cua cá rắn, khắp nơi đều thấy. Còn có một con Ngư Long dài đến trăm trượng, đang lẳng lặng lượn dưới chân thiếu niên kia.
Thiếu niên chỉ một ngón tay, vô số viên ngọc xà cừ phá nước bay lên, mang theo hàng trăm thủy tộc, binh tôm tướng cua, cá mập giao xà, đều cầm binh khí, vô cùng hung hãn.

Phổ Sát cầm lấy nửa mảnh Kim Luân bên tay phải, nhún người bay lên, vung mạnh một cái.
Ngọn lửa như chiếc roi, quấn lấy một đạo kim quang, lao vào trong đám thủy tộc. Khoảnh khắc, tiếng kêu la nổi lên bốn phía, máu tươi tung tóe. Mạt lửa bay múa, vừa yêu dã vừa điên cuồng.
Ngư Long to lớn kia đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, lộn một vòng trên không. Ngư Long rơi xuống biển, tạo thành một con sóng lớn, dập tắt mạt lửa đầy trời kia. Trong tiếng sóng hỗn loạn vang lên tiếng hô lớn: “Ca ca, lôi hắn xuống nước!”
Thiếu niên cười lạnh, vài viên ngọc xà cừ lao khỏi mặt biển, mỗi viên đều kéo theo một cột nước biển, hóa thành xiềng xích, linh hoạt như rắn, nhanh chóng quấn về phía Phổ Sát.
Phổ Sát vội vàng lùi lại, một nửa khác của Kim Luân bên cạnh lượn vòng, đỡ lấy công kích. Ngọn lửa trên thân Luân chạm vào nước biển, mang theo tiếng rền rĩ “tê tê”, tỏa ra khói trắng. Cột nước bị chém đứt chỉ nháy mắt tụ lại lần nữa, tiếp tục tấn công Phổ Sát.
“Hừ, dùng Huyễn Hỏa Kim Luân chống lại Nhược Thủy của Tây Hải, đúng thật là châu chấu đá xe!” Thiếu niên tỏ vẻ càn rỡ, ngữ khí vô cùng kiêu ngạo, “Muốn thắng ta, tìm Lôi Thần thiên quân đến đi!”
Trong lúc thiếu niên nói chuyện, một cột nước đã quấn lên chân trái của Phổ Sát. Thủy tộc giữ chặt cột nước đó, ra sức kéo Phổ Sát xuống. Phổ Sát ổn định thân hình, hết sức bay lên, đấu sức với vạn tên thủy tộc.
Lúc này, Ngư Long trong biển kia lại nhảy lên, lao về phía Phổ Sát. Sóng biển Ngư Long dâng lên ngập trời, che tầm mắt, khi Ngư Long rơi vào nước, là lúc sóng lặng, chỉ thấy Huyễn Hỏa Kim Luân của Phổ Sát tụ lại làm một, ngọn lửa trên thân Luân mỏng manh cực kỳ. Kim Luân che phía trước Phổ Sát, hơi phát ra tiếng kêu. Mới vừa rồi, một đòn của Ngư Long hung mãnh vô cùng, tuy có Kim Luân ngăn cản, nhưng cánh tay phải của Phổ Sát vẫn chịu một vết thương.
Máu tươi chậm rãi chảy xuống đầu ngón tay, sau khi lưỡng lự như không muốn rời xa, thì rơi xuống biển. Chỉ chớp mắt khi giọt máu đỏ tươi tan vào nước, trong biển đột nhiên xuất hiện biến hóa quỷ dị.
Vài tên thủy tộc dữ tợn dính máu tươi kia, bắt đầu hóa ra hình người. Tiếng hét kinh ngạc xuyên thấu mặt biển, liên tiếp nổi lên.
Trên biển, thiếu niên kia nhìn thấy cảnh này, cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Nhưng sau một lát, hắn liền hiểu ra.
“Phàm thân đắc đạo, huyết nhục bên trong đều chứa đạo hạnh…” Thiếu niên nở nụ cười, cất cao giọng nói, “Các con! Muốn có nhân thân, thì tha hồ ăn đi!”
…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận