Nhuận Sinh bị đẩy vào trong động, tuy trong lòng bất mãn nhưng qua một lát cũng không so đo nữa. Sau khi Trì Huyền và Huyễn Hòa đi vào, ba người bắt đầu đi vào sâu trong động.
Nhuận Sinh đi cuối cùng, Huyễn Hỏa đi giữa, bước chân chậm chạp, nghiêng ngả loạng choạng. Đi cái kiểu này nhìn thấy giống trẻ con mới tập đi. Nhuận Sinh biết nếu đi đến đỡ, đó là làm nhục hắn. Đi theo thế này mới là thượng sách.
Ba người càng đi vào trong, động càng tối, qua một lát còn không thấy rõ năm ngón tay. Tiếng nước trong động trong veo, bất chợt có giọt rơi xuống, thấm vào áo. Trên đất cũng trơn trượt, đi qua khó khăn. Huyễn Hỏa cùng Nhuận Sinh đều bước chầm chậm, dè dặt cẩn thận. Duy có Trì Huyền không hề để ý, vẫn bước đi như trước.
Nhuận Sinh phát hiện Trì Huyền đi xa, đành phải lên tiếng gọi hắn. “Đệ nói này Trì Huyền sư huynh, thỉnh thoảng huynh cũng chiếu cố hai đứa đệ một chút đi.”
Trì Huyền nghe vậy, liền quay lại.
Nhuận Sinh nghe thấy y quay lại, liền kéo Huyễn Hỏa, theo tiếng động đến bên cạnh y. Mang theo ý cười hỏi: “Sư huynh, huynh rất rành chỗ này sao?”
Trì Huyền nói: “Lần đầu tiên ta đến.”
“Không phải nói đệ tử nhập môn đều phải vào động thử luyện sao. Sư huynh từng là…” Nhuận Sinh nghĩ nghĩ, cũng không nói nốt câu sau.
Trì Huyền tự mình nói tiếp: “Lúc nhỏ ta được Hoa Dương quan chủ thu dưỡng, chưa làm lễ nhập môn, đương nhiên cũng không phải qua thử luyện.”
“Huynh chưa nhập môn?” Nhuận Sinh kinh ngạc, “Họ nói huynh là thủ tịch đệ tử của Hoa Dương quan.”
“Hiểu lầm thôi.” Trì Huyền trả lời.
Y vừa dứt lời, trước mắt mọi người đột nhiên sáng ngời. Huyệt động vừa rồi còn tối đen đột nhiên đan đầy điểm sáng lấm tấm. Có vậy mới trông rõ, tường đá lởm chởm, nơi đầm nước trong veo có ngàn vạn điểm sáng lộng lẫy, sóng nước nhuốm long lanh, đẹp đẽ tuyệt trần.
Nhuận Sinh còn chưa kịp tán thưởng. Chợt thấy hoa sen trong đầm nước trước mặt nở rộ, một bàn cờ từ từ hiện lên, lơ lửng trên mặt nước.
Trương Duy an vị phía bên kia đầm, nhìn ba người trước mắt cười. Phía sau hắn dây mây mọc thành một mảnh. Cây dây mây xanh biếc thích mắt, trên đó mọc vô số quả. Những quả này nhắc tới cũng lạ, quả nào quả nấy to cỡ trứng gà, trong suốt, lập lòe óng ánh. Nói vậy, đây chính là “Linh Châu” mà mấy vị cao công đã nhắc đến.
Nhuận Sinh ôm quyền hành lễ, thưa: “Trương cao công.”
Trương Duy hồi lễ, cười nói: “Xưa nay, tìm đường trong bóng tối nơi đây cũng là thử luyện trụ cột của đệ tử nhập môn. Các ngươi đi một đoạn vừa rồi cảm giác thế nào?”
Nhuận Sinh thấy Trì Huyền và Huyễn Hỏa không nói gì, đành tiếp tục đáp lời, “Đệ tử may mắn không phải qua cửa thứ nhất này. Mong rằng Trương cao công thủ hạ lưu tình.”
Trương Duy gật đầu, “Ta đã đáp ứng Đoạn cao công, đương nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi. Một quan định thắng thua. Các người hãy đấu với ta một ván cờ đi.” Hắn thoáng trông qua bàn cờ lơ lửng trên mặt nước, cười nói, “Để cả thì phiền quá, nửa bàn đi.” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng khua tay áo. Những ô vuông trên bàn cờ nhất thời liền mất đi một nửa. “Các ngươi đi trước.” Hắn nói xong, một hộp cờ đen liền xuất hiện trước mặt Nhuận Sinh.
Chơi cờ? Nhuận Sinh bất đắc dĩ nói với hai người kia: “Ta không biết.”
Huyễn Hỏa nghe vậy, hơi kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, hắn liền hiểu được, hắn lắc đầu mở miệng nói: “Đệ cũng chỉ biết chút xíu.”
“Có biết chơi cờ hay không không phải vấn đề…” Trì Huyền nhìn bàn cờ giữa đầm nước, nói.
Nhuận Sinh theo ánh mắt của y nhìn qua, bàn cờ trên mặt đầm, cách bờ phải hơn một trượng. Có muốn chơi cờ thì cũng phải chạm được đến bàn cờ mới được. Chậc, Trương cao công này miệng thì nói sẽ không làm khó bọn họ, mà ra đề cũng thật xảo quyệt. Đánh cờ trên nước, độ khó rõ ràng không như việc chỉ tìm đường trong bóng đêm, xem thế nào cũng không phải dùng để khảo nghiệm đệ tử nhập môn. Nghĩ tới đó, Nhuận Sinh vô cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Trì Huyền.
“Còn không hạ cờ sao?” Trương Duy cười nói, “Đến trưa thử luyện sẽ kết thúc, nếu không phân thắng bại, ta chỉ có thể mời chư vị rời khỏi Hoa Dương quan.”
Nhuận Sinh vò vò đầu, bỏ đi, vẫn là vào Càn Nguyên quan đi.
Lúc này, Trì Huyền cầm lấy hộp quân cờ, phi thân lên. Chỉ thấy chân y đạp nhẹ lên đóa sen, thân hình vô cùng linh động, nháy mắt liền đến trước bàn cờ. Y nâng tay hạ cờ, quân đen rơi xuống trên bàn cờ vang lên một tiếng dễ nghe.
Trương Duy vẫn ngồi bên bờ kìa như trước, hắn không trông thấy bàn cờ, nhưng thái độ dường như biết rõ. Ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng, một quân cờ trắng hạ xuống sát quân đen.
Trì Huyền hạ quân bên cạnh.
Trương Duy hạ đối diện, tiện đà cười nói: “Trì Huyền, ngươi chơi cờ với ta kiểu này, không thấy mệt sao? Về bên bờ kia nghỉ chút đi.” Hắn nói xong, ống tay áo gạt qua. Hoa sen trong đầm nháy mắt hóa thành mấy lá bùa, chìm vào trong nước.
Trì Huyền nương theo đà cuối, nhảy lên, đạp trên bàn cờ. Hạ một quân, tấn công.
Trương Duy thấy thế, cau mày, trong miệng niệm khẽ mấy câu. Đột nhiên, quanh thân hào quang như tấm lụa, đánh thẳng về phía Trì Huyền. Trì Huyền đành tránh đi, chân y vừa rời bàn cờ trong nháy mắt. Trương Duy liền thu tay lại, bàn cờ dâng lên cao mấy thước. Trì Huyền thấy vậy đành dùng hết sức lực mà đáp xuống bên bờ.
Nhuận Sinh vốn đã ngồi xuống đất, tỏ vẻ đứng ngoài xem. Giờ lại thấy Trì Huyền bị bức lui, hắn không khỏi cau mày đứng dậy. Hắn từng ở trên đại điện Hoa Dương quan nghe Trương cao công này nói qua là muốn thử xem cương khí hộ thân gì đó của Trì Huyền. Nhưng hôm nay thử luyện, rõ ràng là không muốn cận chiến với Trì Huyền. Làm khó kiểu này, thắng không cần đánh.
Huyễn Hỏa thấy Trì Huyền trở về, lập tức tiến lên, lấy hộp quân cờ đến.
“Để ta thử.” Hắn nói xong, liền bước lên một bước, thì thầm: “Bát phương phong tụ, cửu tiêu tốn sinh.” Hắn niệm xong, gió xoáy nổi lên bốn phía, vòng quanh người hắn. Huyễn Hỏa dưới chân điểm nhẹ, nương theo sức gió. Hắn nhảy đến phía trước bàn cờ. Nhìn nhìn ván cờ, hạ cờ, vây quân.
Trương Duy mỉm cười, nói: “Thì ra đều là mang nghệ nhập môn. Ta đây cũng không cần quá khách khí.” Hắn dứt lời, trong nháy mắt đột nhiên xuất hiện vô số bươm bướm, dồn dập tụ về phía Huyễn Hỏa.
Đàn bướm này tuy rằng không đả thương người, nhưng làm người ta hoa cả mắt, quấy nhiễu hành động. Huyễn Hỏa xua tay, gạt thế nào cũng không đuổi được lũ bướm, đừng nói nhìn, ngay cả ngó thấy bàn cờ cũng khó. Trong lòng hắn sinh giận, miệng niệm hỏa tráo chú. Lúc lửa sinh ra, vạn con bướm bốc cháy, biến thành tro tàn. Hắn đang âm thầm cao hứng, ngọn lửa lại chớp mắt tắt ngay. Hắn chỉ thấy sức lực cả người cứ như bị lửa thiêu rụi, thân thể bỗng chốc mất cân bằng, rơi xuống đầm nước phía dưới. Ngay lúc khẩn cấp này, Trì Huyền phi người lên đón lấy Huyễn Hỏa, kéo hắn lên bờ.
Huyễn Hỏa há to mồm thở phì phò, mệt mỏi chịu không nổi. Trì Huyền đón lấy hộp quân cờ, đang định xuống lần nữa. Nhuận Sinh lại mở miệng, nói: “Trì Huyền sư huynh, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi.”
Trì Huyền quay đầu, nhìn hắn.
Nhuận Sinh vẻ mặt cười cười, hắn đi đến cạnh đầm nước, ngửa đầu nhìn bàn cờ. Hắn đã sớm nghe nói là chơi cờ quan trọng nhất là tính toán. Bây giờ, bọn họ ngay cả cờ đều không nhìn tới, riêng việc với đến bàn cờ cũng đã phải dùng hết sức, nói gì đến tính. Cứ thế này, hẳn là thua chắc rồi. Thua là việc nhỏ, nhưng thua không phục lại là một chuyện khác.
Nhuận Sinh ngước mắt, nhìn về phía Trì Huyền, hạ giọng cười: “Đệ vừa không biết chơi cờ, vừa không biết tiên thuật. Huyễn Hỏa bệnh nặng mới khỏi, thân mình suy yếu. Thế nên, Trì Huyền sư huynh, ngay từ đầu huynh đã định một mình ứng phó rồi, phải không?”
“Phải.” Trì Huyền trả lời.
Nhuận Sinh tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Nhưng mà sư huynh lại quên, bản thân huynh ở Hoa Dương quan đắc tội không ít người. Vị Trương cao công này từ đầu đến cuối, đều là nhắm vào huynh.”
Trì Huyền im lặng.
“Ông ta sẽ không cho huynh thắng.” Nhuận Sinh cười, nói: “Ván cờ này, để đệ đánh có vẻ tốt hơn.”
“Ngươi?”
Nhuận Sinh cười từ trong lòng lấy ra viên Chú Táo, cắn một miếng nhỏ, vừa ăn vừa nói: “Ông ta thế nào cũng phải cho sư phụ mấy phần mặt mũi đúng không? Đệ cũng không tin, ông ta có thể đánh đệ rớt xuống nước.”
Hắn ăn ăn, chợt thấy đan điền sinh ra một cỗ khí nóng, tỏa ra khắp huyết mạch. Cả người đột nhiên tràn đầy khí lực, lại không còn cảm giác đói khát mỏi mệt. Hắn cười cười, ăn nốt miếng còn lại. Nói với Huyễn Hỏa: “Ăn quả táo đi.”
Huyễn Hỏa tuy không hiểu, nhưng lập tức nghe theo. Đợi lúc nuốt xong miếng táo, cảm giác thoát lực vừa rồi hoàn toàn biến mất, hắn nhanh chóng đứng lên, mừng rỡ.
“Trông cậu có vẻ không sao.” Nhuận Sinh cười nói, “Đi, ra đằng kia làm tấm gương đi.” Hắn chỉ vào phía đối diện mặt bàn cờ, nói.
Huyễn Hỏa gật đầu, đưa tay chỉ về chỗ đó, nói: “Huyền thủy sinh u trạch, tích tích nhược minh kính.”
Ngay đó liền thấy nước trong đầm bay lên tụ lại một chỗ, biến thằng một tấm thủy kính. Trên mặt kính chiếu rõ chiến cục.
Trương Duy nhìn thấy thủy kính, cười nhẹ, khua tay áo. Thủy kính chớp mắt tan ra, không còn tồn tại. Huyễn Hỏa nhíu mày, trong lòng không vui, đang muốn thêm pháp thuật, lại bị Nhuận Sinh ngăn lại.
Nhuận Sinh cười nói: “Mỗi nước một lần, đừng lãng phí pháp lực.” Hắn quay đầu, lại nói với Trì Huyền: “Sư Huynh, nước tiếp theo hạ ở đâu?”
“Hạ ở bên cạnh quân trắng vừa hạ là được.” Trì Huyền nói.
“Hiểu.” Nhuận Sinh gật đầu, hắn cầm hộp cờ, nói: “Làm phiền sư huynh đưa đệ qua đó.”
Trì Huyền nhìn hắn, trầm mặc một lát rồi nói: “Giao cho người.” Dứt lời, y đặt tay phía sau lưng Nhuận Sinh, dùng sức đẩy một cái.
Nhuận Sinh mượn lực, bay vút lên không trung, hắn học theo cách vừa rồi của Trì Huyền, bước chân lên bàn cờ, ổn định thân hình. Sau đó cúi người, hạ một quân.
Trương Duy nhìn Nhuận Sinh đứng trên bàn cờ, hơi hơi nhíu mày, đang muốn đưa tay cản trở. Lại nghe Nhuận Sinh hô: “Trương cao công, tôi cũng không phải thủ tịch đệ tử hay mang nghệ nhập môn gì hết, ngài nhất định phải giơ cao đánh khẽ đó.”
Trương Duy nghe xong, thu tay, hắn nhìn Nhuận Sinh nghiêng nghiêng ngả ngả đứng trên bàn cờ, lẳng lặng suy nghĩ một lát, nở nụ cười. Hắn chỉ tay một cái, hạ một quân.
“Huyễn Hỏa, gương” Nhuận Sinh hô.
Huyễn Hỏa nghe vậy, liền tiếp tục thi pháp. Ngay khi thủy kính hình thành, vô số bươm bướm tụ lại, che kín mặt kính. Trì Huyền thấy thế, đưa tay vào đầm nước, vớt lên một vốc nước trong. Miệng y khẽ ngâm vài câu, hất nước lên không. Bọt nước tung lên xua tan đám bướm kia. Y nhìn thoáng qua mặt kính, nói “Ban”.
“Ban?” Nhuận Sinh cầm lấy quân cờ, vô cùng bất đắc dĩ, “Không hiểu!”
“Phía trên bên trái quân đen vừa rồi.” Trì Huyền nói.
Nhuận Sinh nghe vậy lập tức nhìn lại.
Cứ như vậy, qua một canh giờ, một nửa bàn cờ đều kín quân. Nhuận Sinh đã sớm không có chỗ đặt chân, đành phải lấy một tay chống đỡ, trồng chuối trên bàn cờ. Trong lòng hắn thầm kêu khổ, cho dù có ăn quả táo kia, giữ cái tư thế này cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Trương Duy tay cầm quân cờ trắng, cười nói: “Về mặt pháp thuật, mấy vị đều là trời phú. Nhưng về mặt đánh cờ, cần thời gian rèn luyện. Kỳ lực thế này, sao thắng được ta.”
Bờ bên kia, Huyễn Hỏa và Trì Huyền chống lại pháp thuật của Trương Duy, đã mệt không chịu nổi. Trì Huyền lấy ra quả Chú Táo vừa rồi, suy nghĩ một chút, đưa cho Huyễn Hỏa. Huyễn Hỏa nhìn quả Chú Táo kia, chậm chạp không tiếp. Trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ, thậm chí còn lui về phía sau mấy bước.
Trương Duy nở nụ cười, “Thế nào? Còn chưa đi sao?”
Trì Huyền đứng lên, đi đến cạnh đầm nước ngẩng đầu nhìn ván cờ qua thủy kính. Quân đen sớm bị quân trắng áp chế, không còn lực phản kích. Lấy sức cờ của y, dù có miễn cưỡng đánh tiếp, cũng e là… Y cúi đầu, nhìn Chú Táo trong tay. Trước giờ tất cả Chú Lực, đến gần y đều hóa thành hư vô. Cho dù quả táo này có khả năng tăng lực, nhưng đối với y, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì. Có điều, chuyện tới nước này, chỉ đành thử một lần.
Nghĩ tới đó, y nuốt quả táo trong tay. Ngay trong chớp mắt, một luồng khí tức ấm áp tràn ra khắp người, tuy nói là có tác dụng tăng lực xua mệt, nhưng hóa ra lại không chỉ như vậy. Sức mạnh này không phải đến từ Chú Táo, mà là đến từ phía ngoài cơ thể. Y chợt thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, có thứ gì đó bị Chú lực dẫn dắt tới, nhiễu loạn thần thức của y.
Huyễn Hỏa thấy Trì Huyền khác thường, đang định bước lên thăm hỏi, chợt thấy một cỗ khí thanh tịnh lan tràn ra, bức hắn lùi mấy bước.
“Cương khí hộ thân?” Huyễn Hỏa tự nói.
Trì Huyền nhắm mắt, theo thói quen hít thở, muốn ổn định cỗ lực đang xao động này. Bất đắc dĩ cương khí hộ thân kia tràn ra bốn phía, không hề bị quản chế.
Trương Duy ở bờ bên kia cũng đứng dậy, chú ý cảnh tượng trước mắt.
Nhuận Sinh đang đau khổ chống chọi, cũng không phòng được luồng sức mạnh kia quét nhẹ qua. Trong lòng hắn chấn động, tay buông lỏng, rơi vào trong đầm nước.
“Chử sư huynh!” Huyễn Hỏa không khỏi kinh hô.
Trì Huyền nghe tiếng, mở mắt, chỉ thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị. Trước mắt y, không phải là Tiên Nhân Động, mà là mênh mông biển lớn. Nước biển đen ngòm như mực, ẩn dấu vô tận sát khí, giống như đã từng gặp. Y không biết vì sao, trong lòng chỉ nghĩ đến: xuống nước.
Huyễn Hỏa bên kia vừa muốn xuống nước, lại nghe “Ào” một tiếng, đã không thấy bóng dáng Trì Huyền.
…..
Dưới đầm nước, tối đen lạnh như băng. Nhuận Sinh không biết sao lại thấy sợ hãi. Hắn từ nhỏ ham chơi, nghịch nước bơi lặn đều thông thạo, nhưng bây giờ, hắn lại sợ hãi. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng quỷ dị. Nước sâu đen ngòm, ánh mắt dữ tợn, mùi máu tươi gay mũi… Hắn ở khi nào đã trải quá chuyện này?
Hắn trong lúc sợ hãi đã quên phải làm gì. Cảm giác hít thở không thông khiến hắn dần dần vô lực. Lúc này, cỗ linh khí thanh thấu vừa rồi nhanh chóng lan vào trong nước, xua tan hắc ám. Cái cảm giác này, so với sự sợ hãi kia còn quen thuộc gấp trăm lần. Trong lúc hắn hoảng hốt trước mắt lại xuất hiện một mảnh khói trắng.
Trong làn khói trắng lượn lờ mông lung, hắn thấy một bàn cờ. Trên mặt đầy kín các quân cờ đen trắng, hắn rõ ràng không biết chơi cờ, lại có thể xem hiểu thế cờ, quân trắng ở thế yếu, quân đen thắng hiểm. Nghe thấy, có người dùng âm thanh lạnh nhạt bình tĩnh, nói: “Tiên quân hảo kỳ nghệ, bổn tọa cam bái hạ phong.”
Khi hắn cố gắng muốn nhìn khuôn mặt người nọ, trước mặt lại khôi phục một mảnh hắc ám. Trong bóng tối, có người xuất hiện trước mặt hắn, kéo hắn lại.
Trì Huyền… Hắn không khỏi cười trong lòng. Nháy mắt sau đó, hắn bị lôi lên mặt nước. Không khí ào vào lồng ngực một khắc kia, hắn ho kịch liệt.
Trì Huyền nỗ lực đem Nhuận Sinh đưa đến bên bờ, bản thân y cũng thở hổn hển.
Huyễn Hỏa nhìn hai người, trong lòng vội vã, lại không biết làm sao cho phải.
Trương Duy thấy thế, đang muốn qua bờ xem xem, lại phát hiện mình không động được nửa phần pháp lực. Quanh thân vẫn như cũ tràn đầy linh khí thanh tịnh kia, ngăn chặn sở hữu chú pháp.
Lúc này, Nhuận Sinh đứng lên, hắn ổn định hơi thở, từ từ đi đến cạnh mép nước. Ngẩng đầu nhìn thủy kính trên cao. Không biết vì sao, bây giờ, ván cờ trong kính kia đột nhiên thật đơn giản. Hắn biết bước tiếp theo nên đi thế nào, thậm chí, biết làm sao để thắng.
“Trương cao công…” Nhuận Sinh mở miệng, nói, “Hạ toàn bàn đi…”
Trương Duy không vui, nói: “Ngươi nói cái gì?”
Nhuận Sinh mỉm cười, nói: “Hạ toàn bàn, ngài còn có ba phần thắng.”
Trương Duy nhìn Nhuận Sinh bên bờ kia, trong lòng lại thấy không yên.
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...