Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Giáng Vân vô cùng vui vẻ, vừa định bước ra đón, bỗng nhiên nhớ rằng có lần mình cũng gọi hắn như vậy, câu trả lời nhận được là “Ngươi đúng là đặc biệt ngu ngốc”. Trong lòng liền có chút xíu giận hờn, làm cho nàng do dự một chút. Đúng lúc đó, thiếu niên rời khỏi nâng đỡ của nàng, lảo đảo đi lên, nắm lấy cánh tay Chử Nhuận Sinh. Thiếu niên nhìn hắn, vội vàng hỏi: “Chủ nhân, người không sao chứ?”
Nhuận Sinh đỡ lấy hắn, nhìn thật kỹ, tóc hồng mắt vàng, rõ ràng không phải người trung thổ. Cô gái không xa kia mình cũng từng gặp qua, chỉ riêng nói màu tóc thôi, hai người này đúng là có vài phần giống nhau. Mình cũng từng nghe, có lắm người quyền cao chức trọng hoặc lắm tiền nhiều của, thường bắt người ở hải ngoại Tây Vực về làm nô tỳ. Đôi nam nữ trước mắt này, tuy rằng màu tóc và mắt kỳ dị, nhưng mà tướng mạo đúng là hàng đầu. Lại nói, vừa rồi tiếng “chủ nhân” gọi quá kỳ dị, không lẽ thật sự là nô tỳ nhà ai? Nhuận Sinh lại nhớ ra thiếu niên trước mặt này lúc xuất hiện trên người không có quần áo, e là trốn đi…
Nghĩ tới đó, Nhuận Sinh thấy thương hại, cười nói: “Câu này nên để ta hỏi chứ? Tốt hơn chưa?” Hắn đưa tay sờ lên trán của thiếu niên, lại tự xem trán của mình, hơi cười tự đáp, “Hình như là không sao rồi.”
Thiếu niên nhìn Nhuận Sinh, lẳng lặng gật đầu, trong mắt dần hiện lên ánh nước, rưng rưng chực khóc. Nhuận Sinh hơi ngạc nhiên, đang định nói gì, lại thấy thiếu niên trước mặt còn kinh ngạc hơn mình.
Thiếu niên giơ tay, lau lau khóe mắt, tiện đà bật cười. Hắn từ từ đứng vững thân mình, nói: “Đa tạ chủ nhân quan tâm. Ta không có gì đáng lo, chủ nhân an khang là tốt rồi.”
Nhuận Sinh suy nghĩ, rồi nói: “Ta… Ta trở thành chủ nhân của các ngươi từ bao giờ? Sao ta lại không biết?”
Vẻ mặt của thiếu niên dần ảm đảm, hắn trầm mặc.
Nhuận Sinh tự thấy không khí không ổn, liền nói tránh đi: “Ngươi gọi là Kim Luân? Thật là cái tên kỳ lạ.”
Thiếu niên nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đau thương, sau một lúc im lặng, mới mở miệng, “Ta nhận nhầm người… Ta gọi là Huyễn Hỏa Kim Luân, vị đại ca này phải xưng hô thế nào?”
Giáng Vân nghe câu ấy, kinh ngạc vô cùng.
“Chử Nhuận Sinh.” Nhuận Sinh lập tức thoải mái, đáp, “Huyễn Hỏa Kim Luân… Ta sẽ gọi ngươi là Huyễn Hỏa.”
“Chủ…” Thiếu niên cố gắng ngừng lại, chuyển qua nói: “Chử đại ca gọi thế nào cũng được.”
Giáng Vân càng nghe càng nản, bước đến bên cạnh nói với thiếu niên: “Vòng Vèo, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?!”

Thiếu niên trợn mắt nhìn nàng một cái, ý nói nàng đừng có lên tiếng.
“Vòng Vèo?” Nhuận Sinh nghe hai chữ kia, không nhịn được cười. Dường như bản thân mình cũng từng nói ra từ này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái kim luân toàn thân mang lửa đỏ. Huyễn Hỏa Kim Luân? Vòng Vèo? Sâu trong lòng hắn đột nhiên có cái gì đó trỗi dậy. Nhưng trong một khắc ấy, hắn liền chặn lại. Hắn cúi đầu, nhìn đám chuột chạy đông chạy tây trên mặt đất, nói: “Không nên có nhiều chuột thế này…”
Thiếu niên cũng cúi đầu, trong lòng thật khó chịu mà nhìn đám chuột đang tán loạn, nếu là lúc trước, hắn chỉ cần một ngọn lửa là có thể giải quyết hết. Mà bây giờ, hắn chỉ thấy thân thể nặng nề, hoàn toàn không phát huy được sức mạnh.
Lúc ấy Giáng Vân đang nhấc chân tránh đi đám chuột đang chạy loạn.
Nhuận Sinh bật cười, “Cô nương, cô không sợ sao?”
Giáng Vân vừa tránh vừa trả lời, “Sợ chuột á?” Nàng nói xong, xoay người nhấc lên mấy con, đưa đến trước mặt Nhuận Sinh, rất thành thực đáp, “Nhỏ thế này, đụng là chết, có gì phải sợ chứ?”
Nhuận Sinh rất ấn tượng, con gái nhà người ta nhìn thấy cái này đều mặt mày tái mét, hét toáng lên. Nhưng cô gái trước mặt này dường như chẳng hề gì, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, lời nói cũng không hề thấy nũng nịu, có chút khờ khạo, nhưng rất ngây thơ đáng yêu.
Đúng lúc đót chợt thấy một tiếng chuông lớn vang lên trong Thượng Thanh phái, các đệ tử vội vàng từ trong đại điện đi ra, trong một lúc khắp nơi ồn ào. Bỗng nhiên, hai đạo thanh quang lượn vòng quanh phía chân trời, chiếu sáng màn đêm.
Nhuận Sinh ngẩng đầu, mới thấy hóa ra hai đạo thanh quang kia là hai thanh trường kiếm. Nhưng cặp kiếm này giống như là vật sống, vô cùng linh động. Hai thanh kiếm xoay quanh một hồi, rồi bay về một chỗ.
Nơi thanh kiếm bay đến là nóc đại điện. Trên đó có một người đang đứng, chính là vị Tiết cao công đã gặp lúc lên núi. Hắn nâng tay trái, tay phải bắt quyết. Phất tay một cái, song kiếm liền dừng lại trước mặt hắn, chấn tan một tầng hào quang.
“Yên nhân phương nào, dám cả gan dùng thuật Xu Thú, làm loạn sự thanh tịnh của Mao Sơn.” Tiết cao công mở miệng, thanh âm vô cùng lớn. Hắn chỉ một ngón tay phải, nói: “Tìm ra!”
Song kiếm nghe lệnh, chia ra hai đường truy lùng.

Nhuận Sinh nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng thật tán thưởng, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói khác vang lên. Giọng nói kia trong trẻo, rõ ràng là tiếng nữ tử.
“Đệ tử Kiền Nguyên Quan nghe lệnh, đàn chuột vô tội, không thể giết loạn, tấu nhạc đuổi đi.”
Theo âm thanh, liền thấy một cô gái trên dưới ba mươi tuổi phi thân đến. Dụng mạo nàng xinh đẹp, thân hình đầy đặn, tóc đen búi lên, càng thêm vẻ đoan trang. Trên tay nàng ôm đàn Tỳ Bà, ánh mắt rũ xuống nhìn đàn chuột trên mặt đất, nhẹ nhàng gảy dây đàn. Trong nhát mắt khi dây đàn rung lên vang ra tiếng, đàn chuột đều tản ra, không dám tiếp tục lao về phía trước nữa.
Chúng đệ tử được mệnh lệnh của cô gái, cùng lấy ra nhạc khí, tấu lên khúc nhạc. Trong một lúc, tiếng nhạc như ẩn như hiện bao trùm bốn phía, đàn chuột vốn đang chạy loạn dần yên tĩnh lại, vô cùng dễ bảo.
Nhuận Sinh nghe tiếng nhạc kia, cũng thấy trong lòng thoải mái, mất hết lo lắng. Hắn còn đang khen ngợi, thì chợt thấy song kiếm màu xanh từ chân trời bay về. Tiết cao công đứng trên nóc đại điện thấy thế, đôi mày tỏ vẻ căng thẳng, tung mình lên, tụ một hơi chân khí, lấy hết sức mới làm cặp kiếm kia ổn định.
Ngay lúc đó hào quang ngũ sắc kéo đến đầy trời, bao phủ khắp nơi. Trong ánh sáng, mơ hồ vang lên tiếng cười như chuông bạc của nữ tử.
“Ha ha, Thượng Thanh phái cũng thật là, chỉ có mấy con chuột nhắt, mà cũng phải làm to chuyện sao?”
Nhuận Sinh lập tức nhận ra giọng nói kia, lẩm bẩm: “Tiên nữ?”
Giọng nói vang đến dần, hào quang ngũ sắc tan đi, Hà Thải Lăng vẫn cầm cây dù đỏ thẫm, cưỡi trâu trắng mà đến.
“Yêu nữ ở đâu, lại dám cả gan tự tiện xông vào Thượng Thanh phái?!” Tiết cao công phi thân xuống đất, lớn tiếng quát mắng.
“Yêu nữ?” Hà Thải Lăng cười nhẹ, “Ta mà là yêu nữ, thì Ảnh Bích trước cổng tự nhiên sẽ đẩy ra, làm sao ta xông vào quý phái cho được.”
Tiết cao công sắc mặt nghiêm trọng, lại không biết trả lời thế nào. Lúc đó, cô gái ôm đàn Tỳ bà kia bước đến, cất cao giọng nói: “Địa Chi Thập Nhị Sử Phù, Ngũ Hành Lăng, Di thiên tán… Chẳng lẽ cô nương là Địa tiên Hà Thải Lăng?”

Hà Thải Lăng nhìn nàng cười nói: “Nói vậy vị này chính là Kiền Nguyên Quan chủ Thi Thanh Văn, quả nhiên so với ai đó có kiến thức hơn.”
Tiết cao công cau mày, không nói một lời.
“Đã có người nhận ra ta, thì ta liền nói luôn vấn đề.” Hà Thải Lăng tay quấn tóc, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Mấy tháng trước, đệ tử của quý phái đánh cắp mấy trang 《 Thượng Thanh chân kinh 》ta cất giữ, ta xuống tay không cẩn thận, giết chết hắn. Mấy ngày gần đây nghe nói quý phái đã tìm được thi thể tên đệ tử kia, cũng tìm được mấy trang sách kia. Ta cũng không muốn kết thù oán với quý phái, định để sử phù thay ta thu hồi, không ngờ… Cũng được, nếu đã như vậy, bây giờ ta trực tiếp hỏi các ngươi là được.”
“Hà cô nương, 《 Thượng Thanh chân kinh 》vốn là vậy của phái ta, cô vì sao có được, bổn phái cũng không truy cứu. Bây giờ vật quy nguyên chủ, vẫn nên mời tiên tử về đi.” Thi Thanh Văn ôn hòa nói.
Hà Thải Lăng cười nói: “Sao ta nhớ rõ mấy trang 《 Thượng Thanh chân kinh 》chính là từ Đạo Tàng mà ra, cũng không phải xuất phát từ quý phái, tại sao lại nói là vật quy nguyên chủ?”
Thi Thanh Vân ngẫm nghĩ một lát, đoạn nói: “Tiên tử đạo hạnh cao thâm, kinh văn này có gì để dùng?”
“Lúc rảnh rỗi, cũng muốn xem.” Hà Thải Lăng đáp.
Nghe lời ấy, không ít đệ tử thấy khó chịu, bắt đầu xì xào.
Hà Thải Lăng che miệng cười nói: “Hì hì, Thi quan chủ hẳn là biết…” Nàng vừa nói, vừa vuốt vuốt con trâu trắng mình đang ngồi. “Ta có Địa Chi, khiển ngũ hành, Di Thiên Tán trong tay cũng khả năng ngăn cản vạn pháp. Người phàm thế gian muốn đấu pháp với ta, cơ hội thắng rất nhỏ bé. Chẳng lẽ, hôm nay quý phái muốn thử một lần?”
Nàng nói xong lời ấy, trong Thượng Thanh phái hoàn toàn yên tĩnh. Mạnh yếu khác biệt rõ ràng như vậy, người ở đây, ai có thể là đối thủ của vị địa tiên này?
Nhuận Sinh đứng một bên, lẳng lặng nhìn thế cục trước mắt. Lời nói vừa rồi hắn đều nghe rõ ràng từng câu. Hắn đương nhiên nhớ rõ người bị hạ chú thuật kia, Phong Diệc Dương không thể quay về nữa. Mà điều đó, trong miệng cô gái này chỉ là “Xuống tay không cẩn thận”. Trang kinh thư người kia dùng mạng để phó thác hắn, đối với cô ta cũng chỉ là “Lúc rảnh rỗi, cũng muốn xem.” , cô ta chỉ vì lý do như thế mà giết người? Vậy cũng là “Tiên” sao? Trong lòng hắn nổi lên cảm giác chán ghét, không tự chủ được nắm chặt tay.
Đột nhiên, có người mở miệng, đánh vỡ khoảng khắc im lặng kia.
“Cơ hội tuy nhỏ, cũng không phải không có.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn người nói chuyện. Người nọ, đúng là Trì Huyền. Y không hề băn khoăn trước ánh mắt của mọi người, nhìn Hà Thải Lăng, tiếp tục nói: “Ta có thể phong bế Thập Nhị Sử Phù của cô. Kiếm thuật của Tiết cao công cao siêu, tinh thông bùa chú, có thể đối lại Ngũ Hành Lăng. Di Thiên Tán mặc dù có thể ngăn cản vạn pháp, nhưng tiếng nhạc sẽ không bị ngăn trở. Cửu Chương Thánh Đạo của Thi cao công, chắc chắn cô không chống được.”

Hà Thải Lăng nghe lời nói ấy, nhẹ nhành nhíu mày, “Lại là ngươi?”
Trì Huyền sắc mặt bình tĩnh, gật đầu, “Lại là ta.”
Nhuận Sinh ở một bên nghe câu trả lời ấy, không khỏi bật cười. Tiếng cười đó vào lúc không khí xung quanh một mảnh nghiêm trọng thế này lại vô cùng nổi bật. Làm cho không ít người quay lại nhìn hắn.
Nhuận Sinh tự biết mình thật lễ, đành xấu hổ mà gật đầu.
Hà Thải Lăng trong lòng còn đang rất không vui, vừa trông thấy hắn, đột nhiên vui vẻ, “Ô, là ngươi, ngươi không chết!”
Nhuận Sinh nghe lời ấy như bạn tốt gặp nhau, nhất thời thấy lo sợ nghi hoặc, không biết phải trả lời thế nào. Trong nháy mắt, thân mình Hà Thải Lăng nhoáng một cái đã đến trước mặt hắn.
“Hì hì, mạng ngươi ghê gớm thật nha.” Hà Thải Lăng nhìn hắn, cười hết sức rạng rỡ, “Ngươi cũng có chút thông minh, ngấm ngầm chơi Sử Phù của ta một vố, hại ta mất 《 Thượng Thanh chân kinh 》, ngươi đền ta thế nào đây?”
“Hả?” Nhuận Sinh ngây người.
Cổ tay Hà Thải Lăng chuyển một cái, một phong thư tiến cử liền xuất hiện, nàng cười nói: “Cho ngươi bái nhập làm môn hạ của ta, ngươi không chịu, thì ra là muốn bái nhập Thượng Thanh phái. Cũng đúng, muốn nhập môn, đưa chân kinh so với thư tiến cử còn tốt hơn. Có điều, ngươi thấy trêu chọc ta vui lắm à?… Bị rắn cắn có đau không?”
Chử Nhuận Sinh có chút kinh hãi, sau khi cẩn thận suy nghĩ, liền hiểu vài phần.
“Con rắn kia… Là sử phù của cô?”
“Đúng vậy.” Hà Thải Lăng cười đáp.
Nhuận Sinh đột nhiên thấy rung động, nếu không phải vị Địa Tiên này chạy đến nhà hắn nói linh ta linh tinh, hắn cũng sẽ không bị người nhà ép đi tu tiên. Mà không đi thì sao hắn gặp tai nạn. Cho đến giờ, người khởi xướng tất cả tai ương này chính là cô ta… Cái này, cũng xem là duyên phận sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui