Trên Thập Châu này, bốn mùa như xuân. Một ngày, một năm, trăm năm, ngàn năm. . . Thời gian trôi qua, tất cả đều vô nghĩa. Bất kể lúc nào hắn mở mắt, thì đều nhìn thấy trời xanh nước trong, mây tía khói trắng.
Vào lúc này, hắn đang mộng thấy dòng Nhược Thủy* bên ngoài Phượng Lân Châu. Có cái gì đó chấn động, từ đáy biển trồi lên, làm cho Tây Hải một phen rối loạn. Dưới nước, nơi lạnh thấu xương, trong bóng tối nặng nề đó có vô số ánh mắt yêu dị đáng sợ.
Sau khi tự đắc xong, hắn liền mở thiên tri, đóng lại ngũ giác của người phàm. Hôm nay trong mộng tại sao lại cảm thấy rét lạnh, thậm chí còn sinh lòng hoảng hốt?
Hắn hít một hơi, đang định ngủ tiếp, lại nghe có người gọi mình.
“. . . Tiên quân, Phổ Sát Tiên Quân. . .”
Hắn đứng dậy, liền thấy tiên đồng của Quảng Chiêu Tiên Quân cưỡi tiên hạc, vội vàng bay đến. Nhìn thấy hắn, tiên đồng cười nói: “Ra mắt Tiên Quân.”
Phổ Sát gật gật đầu, vẻ mặt chẳng còn cách nào, “Tiên đồng đến đây, hay lại vì…”
Tiên đồng gật gật đầu, “Vật cưỡi của Tiên Quân lại đến Tụ Quật gây chuyện, chủ nhân lệnh cho tiểu nhân chuyển đến Tiên Quân một câu: “Có cần dùng “Tịch Linh Đăng” thu không?”
Phổ Sát vội nói: “Đúng là ta không biết dạy dỗ. Chỉ là con thú nhỏ, đâu cần dùng đến pháp bảo. Đợi ta đến Tụ Quật một chuyến, tạ lỗi với chủ nhân của ngươi.”
Hắn nói xong, phóng người lên mây, bay về phía Tụ Quật.
….
Ở Tụ Quật Châu, có rất nhiều tiên gia, cung môn vô số. Mây ngập khí lành, nơi nơi rực rỡ, vô cùng khí thế. Nhưng mà, giữa chốn an lành này, lại đột nhiên vang lên tiếng mắng.
“Quảng Chiêu! Ngươi đúng là đồ hèn hạ vô sỉ, bụng dạ nham hiểm! Đừng có tưởng đốt cái đèn rách ấy lên thì ta sợ ngươi! Hôm nay ta nhất định chặt ngươi làm trăm mảnh, báo thù rửa hận cho tộc nhân ta!!!”
Người đang quát mắng là một thiếu nữ trẻ tuổi, dáng người thướt tha, mặt như tranh vẽ, trên trán điểm một dấu son tỏa ra quầng sáng mờ ảo. Nàng một thân áo trắng như tuyết, tấm lụa màu khoác trên cánh tay nhè nhẹ bay. Đây vốn là trang phục của tiên tử, nhưng nàng lại có mái tóc đỏ đôi mắt xanh, làm thiếu mất mấy phần thanh lệ thoát tục, tăng thêm nét đẹp tà mị.
Trước mặt nàng, chính là Quảng Chiêu Tiên Quân của Tụ Quật Châu. Tay phải y cầm Tịnh Linh Đăng, tia sáng màu xanh bên trong còn chưa thắp, nhưng vẫn tràn đầy linh khí, vờn quanh người y.
Nhìn cô gái kia, vẻ mặt y hờ hững. Trông thấy nét mặt như vậy, cô gái càng thêm tức giận. Nàng mấy lần muốn xông lên tấn công, nhưng đều bị linh khí vô hình ép cho lui.
Quảng Chiêu lúc này mới mở miệng, “Thiên Khuyển Giáng Vân, bổn tọa niệm tình ngươi là vật cưỡi của Phổ Sát Tiên Quân, nên không làm ngươi bị thương, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Cô gái gọi là Giáng Vân kia dậm chân, đưa tay chỉ vào mặt y, mắng: “Đạo đức giả! Ngươi có bản lĩnh thì bỏ cương khí hộ thân đi, đường đường chính chính đánh với ta một trận!”
Quảng Chiêu vung tay trái lên, cương khí nháy mắt tan đi.
Giáng Vân thấy vậy, cười “Coi như ngươi có gan!” Nàng đưa hai tay ngang người, quát, “Hiện hình!”
Lời vừa dứt, thân thể liền hóa thú.
Đó là một con Thiên Khuyển dài cả trượng, cao hơn ba trượng. Bờm đỏ như lửa, mắt xanh như đuốc, răng nanh sáng trắng, móng vuốt sắc lẹm. Khắp người lệ khí dũng mãnh, rung động cả không khí xung quanh.
Đứng trước mặt mãnh thú này, thân hình Quảng Chiêu có vẻ vô cùng mỏng manh. Mắt thấy Thiên Khuyển nhún người đánh đến, y chậm rãi đưa tay, đang định thắp đèn. Lại nghe bên ngoài có người quát: “Giáng Vân! Chớ có vô lễ!”
Thiên Khuyển đột ngột ngừng tấn công.
Người đến, chính là Phổ Sát, hắn vừa chạm đất, liền cau mày răn dạy Thiên Khuyển :”Còn không khôi phục hình người!”
Vẻ mặt Thiên Khuyển muôn vàn không muốn, nhưng vẫn theo lệnh của chủ nhân, biến thành cô gái lúc trước.
“Chủ nhân…” Nàng sợ hãi mở miệng, giọng nói hoàn toàn không cam lòng.
Phổ Sát không thèm để ý đến nàng, xoay người nhìn Quảng Chiêu, cười làm lành: “Tiên Quân, đã lâu không gặp, phong thái vẫn vậy.”
Quảng Chiêu thu đèn lại, bình thản nói: “Không lâu, ba ngày trước ngươi vừa mới đến.”
Phổ Sát cười gượng vài tiếng, “Vậy… ta không làm phiền nữa.”
“Chủ nhân!!!” Giáng Vân dậm chân, “Ta không đi! Ta muốn báo thù cho tộc nhân!!!”
“Không được nói bậy!” Phổ Sát nói, “Còn không mau trở về Phượng Lân!”
Giáng Vân nhìn Phổ Sát, rồi mang theo sát khí trừng mắt nhìn Quảng Chiêu, nói:”Quảng Chiêu! Hôm nay chủ nhân của ta xin giúp ngươi, tạm thời tha cho ngươi! Thời gian còn nhiều, hãy đợi đấy!” Nàng nói xong, tức giận nhún người, biến mất trong mây.
Phổ Sát không khỏi thở dài, lại thấy Quảng Chiêu ở phía sau lên tiếng.
“Phổ Sát Tiên Quân, ngươi cũng không cần vật cưỡi, ngày đó sao còn giữ nó lại?”
Phổ Sát mỉm cười, cũng không trả lời, chỉ nói: “Con bé dù sao cũng còn nhỏ, lại uống huyết nhục của ta nên mới có đạo hạnh hôm nay, tất nhiên chưa tu hành đủ. Nếu có chỗ nào đắc tội, xin Tiên Quân bỏ qua cho.”
Quảng Chiêu hơi hạ mắt, nhìn cây đèn chưa thắp trên tay, “Máu của ngươi có thể độ nó đắc đạo, nhưng không diệt được thú tính của nó. Phổ Sát Tiên Quân, yêu thú dù sao cũng là yêu thú, ngươi thay đổi số mệnh của nó, thật là đã cứu nó sao?”
Phổ Sát đáp, “Chuyện này không đến phiên ta lo, phải xem nó nghĩ thế nào. Xin cáo từ.”
Hắn nói xong, khẽ nhún người liền không thấy bóng dáng.
Quảng Chiêu nhìn về phía hắn rời đi, lẳng lặng lắc đầu.
……
Về đến Phượng Lân Châu, Phổ Sát thấy Giáng Vân ôm gối, ngồi bên bờ hồ xanh kia.
“Giáng Vân.” Phổ Sát mở miệng, gọi một tiếng.
Giáng Vân đưa lưng về phía hắn, giả vờ không quan tâm.
Phổ Sát thấy thế, cười nói: “Thế nào, giận ta cản ngươi trả thù à?” Hắn bước thong thả, dừng lại trước mặt nàng, “Không phải ta đã nói rất nhiều lần rồi sao, với đạo hạnh của ngươi, Quảng Chiêu không cần dùng đến Tịnh Linh Đăng, đã có thể đánh tan nguyên thần của người rồi. Đã bảo ngươi sớm tu luyện cho tốt đi mà, nhìn xem, hôm nay ngay cả cương khí hộ thể của hắn cũng chẳng phá nổi, ta thật xấu hổ thay ngươi.”
Giáng Vân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo như nước, “Ta là yêu thú, hắn là tiên, cho dù ta có tu luyện vạn năm, cũng không thể hơn đạo hạnh của hắn, Chuyện này, ta biết lâu rồi…”
Phổ Sát ngồi xuống, nhìn thẳng vào nàng, cười nói: “Thì ra ngươi biết hả, nếu biết, thì đừng nghĩ đến việc báo thù. Hơn nữa, đó không phải thù, là ơn mới đúng. Tộc nhân của ngươi sát nghiệt rất nặng, bây giờ hồn phách thu vào trong Tịnh Linh Đăng, không đến trăm năm, thì có thể rửa sạch tội nghiệt, lại về với tự nhiên. Đó là được lợi lớn.”
Giáng Vân lòng không phục, hỏi ngược lại: “Nếu đã như vậy, chủ nhân cần gì cứu ta.”
Phổ Sát nghẹn lời, trong chốc lát chẳng biết đáp thế nào.
Giáng Vân nghiêm túc nói: “Ta chỉ biết, ngày đó chủ nhân cứu ta, là có ơn với ta. Quảng Chiêu giết tộc nhân của ta, là có thù với ta. Có ơn báo ơn, có thù báo thù, đây mới là lẽ phải.”
Phổ Sát nghe thấy lời ấy, chẳng biết vì sao, lại sinh ra một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Lúc hắn chưa đắc đạo thành tiên, chẳng phải cũng lấy cái “lẽ phải” ấy để đánh giá sự đời sao. Nhưng mà, đó là “nói” vậy thôi, cũng không thể chắc chắn.
“Chủ nhân, ta thật sự không hiểu. Tộc của ta nhân lúc chiến tranh, ăn người phàm, là nghiệt. Tích Tà Thần Thú và Quảng Chiêu Tiên Quân giết tộc nhân của ta, cũng là nghiệt. Hai việc giống nhau, tại sao lại phân tốt xấu? Vốn nói trời đất vô tâm, thì sao còn có khác biệt như vậy?” Giáng Vân nhíu mày, hỏi.
Phổ Sát cười nói: “Trời đất vô tâm, nhưng vẫn gánh trách nhiệm. Tích Tà Thần Thú giết tộc nhân của ngươi, là nghiệt, nhưng vì cứu người, lại là thiện. Thiện bù cho nghiệt, đương nhiên không sao. Về phần Quảng Chiêu Tiên Quân, hắn vì phụng pháp chỉ, mà cái đó, cũng là do tộc nhân của ngươi trước kia tự tiện xông vào nơi của tiên gia.”
Giáng Vân không hề tránh ánh mắt của Phổ Sát, nói: “Vì sao cứu người lại là thiện? Vạn vật sinh linh, không phân địa vị thấp cao. Con người cũng ăn súc vật, tộc nhân của ta giết người, cũng đã cứu đám heo, dê, vậy có được tính là làm việc thiện không?” Nàng ngừng lại một chút, rồi nói, “Phụng pháp chỉ giết chóc, thì không sao à? Pháp chỉ đó là ai hạ, dựa vào cái gì mà quyết định sống chết?”
Giáng Vân im lặng chờ một lát, nhưng không thấy Phổ Sát trả lời, nàng cúi đầu, buồn bã nói: “Chủ nhân, có phải người không giống với ta, nên cũng không thể hiểu không?”
Phổ Sát nghe thế, bật cười. Hắn đưa tay, chạm vào dấu son trên trán Giáng Vân, “Vừa rồi Quảng Chiêu Tiên Quân nói với ta, ngươi là yêu thú, không thể đắc đạo thành tiên. Ta còn không tin. Bây giờ xem ra, không tin không được rồi.”
Hắn nói xong, dùng sức ấn một cái.
Giáng Vân không ngờ hắn dùng sức, cả người chao đảo, ngã lăn ra. Nàng tức giận đứng bật dậy, kêu: “Chủ nhân, rất đau đó!”
Phổ Sát đứng dậy, nói: “Đau là tốt. Sau khi đắc đạo thành tiên, là có thể đóng ngũ giác, mở thiên tri. Đợi đến lúc ngươi hiểu được đớn đau ngày ấy, là có thể hiểu được đạo của trời đất…. Cố thì cũng đấu được với Quảng Chiêu tiên quân mấy lần.”
“Cái gì mà đóng ngũ giác, mở thiên tri, đắc đạo thành tiên, ta không thèm! Làm yêu thú có gì không tốt! Dù không vào tiên đạo, ta cũng sẽ đánh bại Quảng Chiêu!” Giáng Vân lập tức nhảy dựng lên, tỏ vẻ khinh thường la lớn.
Phổ Sát nghe xong, thở dài: “Không biết ta còn có thể nhìn thấy ngày ấy hay không….” Hắn nói xong, không đợi Giáng Vân đáp lại, liền cười vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, “Lại đây, lại đây, nhìn ngươi có chí khí như vậy, cho ngươi cắn ta một miếng nữa!”
Giáng Vân nghe vậy liền dậm chân, “Chủ nhân, người có ý gì vậy?!”
“Không gì hết, muốn giúp ngươi thôi.” Phổ Sát tỏ vẻ vô tội, “Nuốt một ngụm máu của ta thì có thể hóa hình người, ta đoán chừng, nếu ngươi ăn nguyên cánh tay của ta, vậy có thể phá luôn cương khí hộ thể của Quảng Chiêu.”
“Phì phì phì!” Giáng Vân nhảy sang một bên, vẻ mặt chán ghét, :”Chủ nhân, ta cắn người xong mới biết, thần tiên rất khó ăn! Phì phì phì!”
Phổ Sát nhìn cánh tay của mình, “Không phải chứ? Ta thấy rất ngon mà.”
“Phì phì phì…” Giáng Vân thè lưỡi, xoay người bỏ chạy. Chạy được một đoạn, nàng dừng lại, quay đầu. Sương trắng mờ mịt, giống như tấm sa mỏng, lớp lớp ngăn cách mông lung, khiến cho bóng Phổ Sát có vẻ không thực. Nàng thu lại tầm mắt, hít một hơi thật sâu, mùi hương gỗ thơm mát ngọt thấm tận đáy lòng. Bên tai, Phượng Hoàng thánh thót, Kỳ Lân hòa ca. Nàng đưa tay, ôm lấy làn gió mềm mại như nước vào lòng.
Đóng ngũ giác, mở thiên tri?
Nàng nhướng mày cười, hóa ra hình thú, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng dài. Tiếng gầm ấy trong trẻo, xuyên thẳng mây xanh, khiến bốn xung quanh rối loạn một vùng. Giáng Vân giũ người, chạy băng băng khắp nơi. Mặt đất ấm mềm, đỡ lấy bước chân của nàng. Nàng chẳng kiêng nể gì, thỏa sức chạy băng băng, làm chim chóc cả một vùng hoảng sợ bay tán loạn, cánh hoa vương khắp người, đến gần bờ biển, nàng tung mình, vọt thẳng lên vòm trời. Nàng lượn vòng quanh trên Phượng Lân, từ trên cao nhìn xuống. Biển xanh trời biếc, gió thổi vạn dặm, trởi cao biển rộng không kể xiết, sướng khoái tự tại không tả nổi.
Phổ Sát đứng đó, nhìn cái bóng đỏ sậm kia, mỉm cười. Câu nói của Giáng Vân cứ vang lên trong đầu hắn: “Có phải người không giống với ta, nên cũng không thể hiểu không?”
——
(*) Nhược thủy: theo Sơn hải kinh, là một dòng sông ở vùng cực tây của Trung Quốc, sức nước rất yếu, dù một hạt cải cũng không thể nổi trên mặt nước: tương truyền là nơi tiên ở. Mặt nước trong như gương, kim quang phản chiếu lại chói mắt, xua tan ảm đạm. Chỉ trong chốc lát kim quang đó quay lại, đứng yên cạnh một người,
Rate this:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...