Nhất Kỵ Tuyệt Trần

Đêm đó, gió bấc thét gào, lạnh thấu xương. Mãi đến hừng đông gió tuyết vẫn còn rơi. Thời tiết thế này, bóng dáng động vật còn không có chứ đừng nói đến người qua đường.
Nhưng mà, trong gió tuyết mịt mù này, đột nhiên xuất hiện một bóng đỏ thẫm. Chỉ thấy một con trâu trắng đang thong thả đạp trên tuyết, trên lưng nó là một cô gái. Cô gái kia tay cầm cây dù đỏ thẫm, áo khoác lụa ngũ sắc mỏng ngắn tay, nụ cười nhẹ nhàng thưởng thức cảnh tuyết rơi. Thiếu nữ này chẳng phải ai khác, chính là địa tiên Hà Thải Lăng.
Trâu trắng đi được một lát, đột nhiên dừng lại. Trước mắt Hà Thải Lăng tỏa ra ánh sáng trắng, một cô gái mặc nhu quần màu trắng đột nhiên xuất hiện, cúi đầu kêu một tiếng: “Chủ nhân.”
Cô gái chưa dứt lời, một đám nam tử mặc đồ đen đã giục ngựa đến, khi trông thấy Hà Thải Lăng, nam tử cầm đầu cau mày, ôm quyền mở miệng: “Hà cô nương.”
Hà Thải Lăng nhếch môi cười, chỉ gật đầu coi như đáp lễ.
“Đường chủ, bây giờ đã gặp chủ nhân nhà ta, ngươi nên thực hiện lời hứa, ba quỳ chín lạy, nhận lỗi với chủ nhân ta chứ?” Cô gái áo trắng mở miệng, giọng nói lạnh nhạt.
Nam tử kia cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nói: “Đó là do ngươi tự quyết định, ta đồng ý khi nào?”
“Phàm nhân chính là như vậy, miệng lưỡi tráo trở, hoàn toàn không tin được.” Cô gái nghe vậy, nói.
“Tị” Hà Thải Lăng cười nói, “Ngươi đã biết hắn là phàm nhân, sao cần so đo.”
Cô gái được gọi là Tị kia nghe vậy chỉ cười nhẹ, không nhiều lời nữa.
Nam tử kia sắc mặt rất xấu, cố nhịn không nổi giận, gằn giọng nói: “Hà cô nương, có thể bảo thuộc hạ của cô đưa vật đó cho ta không?”
Hà Thải Lăng che miệng cười, “Tị, sao ngươi lại bắt nạt người ta?”
Tị lấy trong lòng ra một cái ống trúc, nói: “Chủ nhân có điều không biết, đám phàm nhân này tự mình vô dụng, đem việc mất đồ đổ lỗi cho chủ nhân, thuộc hạ thấy khó chịu, nên mới mang vật này đến cho người.”
Thải lăng nhận lấy ống trúc, nhìn qua, ánh mắt vô cùng khinh thường, “Thật không hiểu, phàm nhân lấy cái này làm gì. Ta cũng chẳng thấy hiếm.” Dứt lời, nàng ném ống trúc đi.
Nam tử thấy thế lập tức vọt người, cẩn thận tiếp lấy ống trúc. Vừa tiếp đất, hắn nén giận liếc mắt nhìn Hà Thải Lăng một cái.
Hà Thải Lăng nhìn hắn cười nhẹ, không thèm để ý.
Nam tử biết có tức cũng vô dụng, liền chán so đo. Hắn đang định cất ống trúc đi, lại thấy Hà Thải Lăng cười nói: “Đường chủ, ngươi vẫn nên mở ống trúc ra kiểm tra thì hơn, bằng không, lại bảo chúng ta làm việc không tốt. Hì hì.”
Nam tử nhíu mày, nghĩ một chút, rồi đưa tay mở ống trúc. Khi nhìn vào trong, hắn kinh sợ. Bên trong ống trúc, lại có một lá thư. Hắn vội vàng lấy lá thư ra, vừa mở đọc, sắc mặt hắn liền trắng bệch, Đó là một lá thư tiến cử với Thượng Thanh Phái, rõ ràng không phải thứ hắn muốn tìm.
Hắn đem thư ném đi, cả giận nói: “Vật đó đã bị đánh tráo!”

Hà Thải Lăng nghe vậy khẽ cau mày, nhìn về phía Tị. Thần sắc của Tị vẫn bình thản như cũ, nàng thong thả đi đến nhặt lấy lá thư, sau khi xem xong, nàng đến trước mặt Hà Thải Lăng, quỳ xuống nói: “Thuộc hạ sơ suất, xin chủ nhân trách phạt.”
Hà Thải Lăng thở dài: “Tị, từ lúc nào mà ngươi lại sơ suất như vậy?”
Tị nâng mắt, đáp: “Đối phương là phàm nhân, thuộc hạ quả thật đã khinh địch. Có điều người đó chết rồi, món đồ kia nhất định ở trên người hắn, thuộc hạ sẽ lập tức đến đó lấy về.”
“Hà Thải Lăng lắc đầu, “Đã lâu như vậy, sợ là Thượng Thanh Phái đã cho đệ tử đi tìm người. Trời lạnh tuyết lớn, bất lợi với ngươi. Trở về đi.” Nàng nói xong, đưa tay vẫy một cái. Cô gái hóa thành một đạo bạch quang, rơi vào trong bàn tay nàng, biến thành một khối bạch ngọc hình rắn. Hà Thải Lăng thu bạch ngọc lại, rồi lấy ra một khối ngọc hình chó, đặt lên lòng bàn tay, thổi nhẹ.
Trên mặt tuyết đột nhiên xuất hiện một thiếu niên áo trắng. Hắn khom mình hành lễ, cung kính nói: “Chủ nhân có gì sai bảo?”
“Tuất, đi tìm người mà Tị nói, lấy lại vật đó.” Hà Thải Lăng ra lệnh.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thiếu niên xoay người, tru lên một tiếng, trong chốc lát, tiếng chó núi liên tiếp vọng đến, tiếng tiếng nối nhau. Chỉ một lát sau, hơn trăm con chó núi đã tụ lại. Trong đó có một con đi đến trước ống trúc, ngửi ngửi một lát, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên gật gật đầu, lại xoay người hành lễ với Hà Thải Lăng, sau đó mới dẫn đám chó núi rời đi.
Bên kia, nam tử trong lòng thì phẫn giận, sắc mặt lại lo lắng. Ánh mắt nhìn Hà Thải Lăng, lộ ra ý trách cứ.
Hà Thải Lăng đưa ngón tay quấn lấy một lọn tóc, trong mắt chẳng chút để ý, “Ái chà chà, đường chủ giận rồi. Chẳng phải chỉ là vài tờ giấy sao, nếu thật sự không tìm được, ta sẽ đền cho ngươi. Ha hả, chớ trách ta không nhắc ngươi nhé, đệ tử Thượng Thanh phái sắp đến rồi, ngươi không định xung đột với chúng chứ?”
Nam tử nghe vậy, liền tung mình lên ngựa, “Hà cô nương, ta trở về tổng đàn trước, chờ tin tốt.” Hắn vung tay lên, nói với đám thuộc hạ: “Chúng ta đi!”
Hà Thải Lăng nhìn hắn rời đi, cười khinh miệt. Nàng đang muốn đi, ánh mắt lại bị lá thư kia hấp dẫn. Nghĩ một hồi, nàng phất tay. Lá thư bay lên, hạ xuống tay nàng.
Nàng vừa nhìn lướt qua, liền kinh ngạc. Nàng nhìn chằm chằm ba chữ trên lá thư, nhẹ giọng thì thầm: “Chử Nhuận Sinh…”
…..
Lại nói lúc này, Huyễn Hỏa Kim Luân đang kéo theo Trành Quỷ đi về hướng Đông. Khoảng chừng qua một khắc thời gian, chỉ thấy phía trước có hai đồng tử một đen một trắng, rất ung dung phi hành.
“Là Vô Thường.” Trành Quỷ mở miệng, nói: “Vô Thường chuyên đi bắt linh hồn, hồn của Nhuận Sinh ca ca nói không chừng…”
Trành Quỷ còn chưa nói xong, Kim Luân đã bỏ hắn xuống, xông lên phía trước. Không nói hai lời, liền bùng lên ngọn lửa, tấn công đến.
Hai đồng tử kia phát hiện ra có sát khí, vội vàng tránh đi. Vừa trông rõ người đến, đồng tử màu đen mở miệng: “Người tới là ai?”
Kim Luân cũng không trả lời, ngọn lửa quanh người lóe lên một cái, lại lao đến tấn công.
Hai đồng tử nhìn nhau, từ trong tay áo lấy ra một lá cờ nhỏ, vung lên không, quát: “Hồn ly!”

Cây cờ nhỏ dấy lên một trận gió xoáy, nhắm về phía Kim Luân. Hắn cũng không né tránh, cứ vậy mà đón lấy. Gió xoáy nhìn như rất mạnh, tới trước mặt hắn, cũng chỉ làm ngọn lửa thoáng bập bùng, hắn vẫn không có chút tổn thương nào hiện ra trước mắt hai đồng tử, cười lạnh lùng.
Hai đồng tử kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau.
Kim Luân quay đầu, liếc mắt về phía Trành Quỷ cách đó không xa. Đúng vậy, hắn vốn không hồn không phách, Vô Thường chuyên bắt hồn, vốn không thể làm gì được hắn. Hắn quay đi, nhìn hai kẻ một đen một trắng.
Đồng tử trong lòng sợ hãi, vô thức lùi lại.
Kim Luân thấy thế, lại càng không kiêng nể. Hắn tiến lên vài bước, lạnh lùng nói: “Tam hồn của chủ nhân ta ở đâu? Mau giao ra!”
Đồng tử màu trắng nghe vậy, nói: “Hai chúng ta là Vô Thường của Địa Phủ, chuyên bắt linh hồn người chết. Con người khi chết, hồn về Thái Sơn, làm sao có thể trả cho ngươi?”
“Xem ra ngươi muốn ta cướp lại?” Kim Luân nói xong, tay vung lên, ngọn lửa tựa như tấm lưới, vây lấy hai đồng tử. “Nếu không giao ra, ta sẽ cho hai ngươi thành đám tro tàn!”
Đồng tử hoảng sợ vô cùng, nhưng vẫn không nghe.
Kim Luân thấy vậy, trong nháy mắt ngọn lửa bám lên đồng tử màu trắng. Đồng tử bị lửa đốt bỏng, đau đến mức kêu khóc. Đồng tử màu đen trong lòng rất lo lắng, nhưng không có cách cứu giúp, cũng cuống cuồng khóc lớn
Đúng lúc này, một cỗ âm phong đánh đến, không để cho Kim Luân kịp phản ứng, âm phong đó đã dập tắt quá nửa ngọn lửa. Hai đồng tử được giải cứu, mừng rỡ không thôi.
“Thật to gan, ngay cả câu hồn của địa phủ cũng dám cản? Trên đời này còn vương pháp sao?”
Chỉ nghe một âm thanh lười nhác truyền đến như vậy.
Kim Luân quay đầu, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo đen tay nâng quyển sách, đang từ từ bước đến. Hắn khoảng tầm trên dưới ba mươi, khuôn mặt anh tuấn, âm khí quanh người rất mạnh, rõ ràng là người Địa Phủ.
“Ngươi là ai?” Kim Luân nói.
“Còn ngươi là thứ gì vậy?” Nam tử kia hỏi lại. Hắn đánh giá Kim Luân một lúc, nói: “Không hồn không phách, không phải yêu cũng không phải quỷ, chẳng lẽ là ma? Sách, nếu đúng là ma thì còn phải xin chỉ thị của chư thần ở Lôi bộ, phiền phức, thật đúng là phiền phức…”
“Ngươi mới là ma!” Kim Luân cả giận nói, “Ta là pháp bảo của Phổ Sát Tiên Quân ở Phượng Lân Châu, Huyễn Hỏa Kim Luân! Ngươi thức thời thì mau trả lại tam hồn của chủ nhân ta!”
“Phổ Sát Tiên Quân của Phượng Lân Châu?” Nam tử kia vẻ mặt ngây ra, hắn mở cuốn sách trong tay, nhìn thật kỹ, “Sao ta chưa thấy qua cái tên này nhỉ? Sách, làm Tiên Quân mà còn chết, đúng là làm xấu mặt Tiên gia…”
“Câm mồm!” Kim Luân càng thêm tức giân, “Không được nói xấu chủ nhân của ta!”

Nam tử kia vẫn giữ bộ dạng dửng dưng, hắn cười hì hì nói: “Được, ta không nói nữa. Có điều, hôm nay là phiên ta trực, cũng không gặp tam hồn của Phổ Sát Tiên Quân gì đó. Ngươi đi chỗ khác tìm đi.”
Lúc này, Trành Quỷ tiến đến, làm lễ rồi nói: “Vị đại nhân đang trực này, linh hồn kia không phải tên Phổ Sát, mà là Chử Nhuận Sinh. Ngài có thấy chăng?”
“Chử Nhuận Sinh?” Nam tử kia nghe ba chứ ấy, liền cười càng tươi, “A, có gặp có gặp. Mới nãy được đưa đến chỗ ta, lin hồn này không tệ. Tuy nói chưa làm được việc tốt nào lớn lao, nhưng cũng không gây ra tội gì to tát, có lòng từ bi, trước khi chết còn…”
Kim Luân không đợi hắn nói xong, liền ngắt lời: “Trả cho ta!”
Nam tử kia cười nói: “Úi, thì ra hắn chính là “Phổ Sát Tiên Quân” kia hả?” Hắn cười, lại lật quyển sách trên tay, “À, xem ra thì đúng thật rồi. Đáng tiếc, giờ hắn chết rồi. Thật ra ngươi cần gì phải đuổi theo tam hồn của hắn, đợi hắn chuyển thế cũng chẳng mất bao lâu. Hắn làm việc thiện mà chết, kiếp sau có thể được đầu thai trong nhà giàu sang!”
Kim Luân cũng không thèm để ý, chỉ nói: “Ta mặc xác mấy thứ đó, ngươi đem tam hồn của chủ nhân đưa cho ta, ta muốn cứu người!”
“Ai, pháp bảo nhà ngươi nói vậy mà nghe không hiểu.” Nam tử kia nói, “Ngươi tưởng là để cho hắn hoàn dương là cứu hắn à? Kiếp này hắn sinh ra trong gia đình nghèo khó, cả đời lao lực, rất đáng thương. Hơn nữa luật nhân quả không ai có thể tránh. Hắn hiện giờ công nhiều hơn, nếu hoàn dương, ngược lại sẽ trở thành đại nghiệt, coi như lỗ vốn! Kiếp sau sẽ phải làm lợn làm chó để trả nợ, chà chà, lại càng khổ thân hơn.”
“Ta đã nói ta mặc xác mấy cái đó!” Kim Luân nói xong, lập tức tấn công.
Nam tử kia cầm cuốn sách, chặn công kích của Kim Luân, “Cho dù ngươi là pháp bảo không hồn không phách, nhưng đánh với địa phủ, không khỏi quá liều đi?”
Kim Luân thấy nam tử nhẹ nhàng đỡ đòn của mình, cũng biết thực lực của người này mạnh hơn trăm lần hai tên đồng tử kia. Hắn lập tức trút bỏ hình người, quay lại hình dáng Kim Luân. Vân triện trên thân Luân chợt lóe lên, ngọn lửa trào ra vô cùng dữ dội.
Nam tử kia lập tức lùi lại, dùng cuốn sách gạt ngọn lửa ra, liền nhận ra điều gì đó. Trong ngọn lửa quanh thân Kim Luân, thấp thoáng có vô số oan hồn, chúng rên rỉ gào thét, thống khổ không sao chịu nổi. Nam tử nhíu mi, vẻ biếng nhác vừa rồi không còn chút nào nữa, hắn mở miệng, nói rất nghiêm túc: “Hảo pháp bảo, có thể trấn được nhiều yêu tà oan hồn để hóa thành lực lượng của mình như vậy. ‘Phổ Sát Tiên Quân’ quả nhiên lợi hại.”
Kim Luân cũng không để ý, thân Luân lượn vòng, lại tấn công đến.
Nam tử thu hồi sách, rút bên hông ra một cây hắc phướn*, tung lên đón. Hắn quát nhẹ một tiếng, cây hắc phướn tức thì phình to ra mấy trượng, trong lúc phất cờ, âm phong nổi lên từng trận. Kim Luân vừa tiếp xúc với đám âm phong đó, oán hồn trên thân liền bị cuốn đi ào ào. Kim Luân thấy thế lập tức lui lại, vân triện trên thân Luân bay ra, dàn thành hàng phía trước. Trong chốc lát, tiếng sấm rền vang, điện quang bốn phía.
Nam tử nở nụ cười, hắc phướn trong tay vung lên, nuốt hết lôi điện kia. Hắn cầm phướn xông lên, tung một cước về phía Kim Luân.
Kim Luân chẳng ngờ hắn có thể ngăn cản lôi điện, không kịp tránh né, lãnh trọn một cước kia. Đáng thương cho Kim Luân vết thương vốn đã chất chồng, vết rạn thì chi chít, bị một cước như vậy, vết rạn càng lan rộng, dường như sắp gãy.
Nam tử thu phướn nở nụ cười, “Đừng đánh nữa, nếu không ngươi cũng tiêu luôn bây giờ.”
Kim Luân không nghe, vân triện trên thân Luân lại sáng lên, hóa thành lời chú, nổi lên gió bão, đánh về phía nam tử kia.
Nam tử thấy thế, liền thấy khó hiểu. Hắn thả người tiến về phía trước, tránh một kích kia tiện đà nắm lấy Kim Luân.
“Ngươi đã sắp gãy lìa ra rồi, còn không dừng tay?” Hắn nhíu mày, nói.
Kim Luân lên tiếng, nói: “Ngươi đưa hồn của chủ nhân cho ta!”
Nam tử ngẩn người, nói: “Quái lạ…ngươi cũng không có hồn phách, làm sao lại chấp nhất thế này?… ” Hắn nắm chặt Kim Luân, qua một lát, đột nhiên hiểu ra điều gì. Hắn nhìn thân Luân trong hỏa diễm oán quỷ u hồn, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn mở miệng, “Không hồn không phách, không phải yêu không phải quỷ. Ta còn tưởng ngươi ở lâu với Tiên gia, nhiễm tiên khí, mới sinh ra ‘thần thức’… hóa ra, ngươi là…”
Hắn đang muốn nói ra suy đoán của mình, đột nhiên kiên quyết ngừng lại: “Phổ Sát Tiên Quân, có thể giữ ngươi bên mình…” Hắn nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát, nở nụ cười. Hắn buông tay ra, nói với Kim Luân, “Ngươi thật sự muốn cứu chủ nhân ngươi hoàn dương?”

Kim Luân đáp: “Nói thừa!”
“Cho dù ngày sau chủ nhân của ngươi không ngừng gặp kiếp nạn?”
Kim Luân cả giận đáp: “Ngươi đừng có mà nguyền rủa chủ nhân của ta! Ta đã muốn khuyên chủ nhân tu tiên! Sau khi tu tiên, là có thể xóa mọi vận rủi, miễn chịu nhân quả!”
“Tu tiên?” Nam tử kia càng thêm thích thú, “Ờ, cái này thật thú vị. Được, vậy ta đem tam hồn của chủ nhân ngươi trả lại.”
Hắn nói xong liền nhìn về phía hai đồng tử một đen một trắng. Đồng tử tuy là khó hiểu, nhưng vẫn lấy hồ lô trong lòng ra, giao cho hắn.
Nam tử mở hồ lô, một làn khói trắng tràn ra, lờ mờ hóa thành hình người.
“Đây là linh hồn của chủ nhân ngươi.” Hắn nói, “Ngươi cầm lấy cái hồ lô này, linh hồn sẽ theo ngươi đi.”
Kim Luân nghe vậy, hóa thành hình dáng thiếu niên, nhìn nam tử kia mà lòng tràn đầy hoài nghi.
“Thế nào, không tin à?” Nam tử kia cười nói, “Yên tâm, ta không phải đưa không cho ngươi đâu, ngươi phải kiếm một linh hồn khác đến đổi mới được. Nếu không địa phủ truy cứu, ta cũng không xong.”
Hắn vừa dứt lời, Trành Quỷ liền tiến đến, nói: “Đại nhân đang trực, ta nguyện ý cùng ngài quay về địa phủ, bù vào chỗ thiếu.”
Nam tử nhìn Trành Quỷ, cười nói: “Ô, hóa ra đã có sẵn. Có điều… ta vẫn còn điều kiện.”
“Cái gì?” Kim Luân hỏi.
“Ngươi tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai. Nếu không, ta sẽ lập tức bắt hồn lại, không cần thương lượng.” Nam tử kia nghiêm túc nói.
Kim Luân gật đầu, “Ta không nói.”
Nam tử kia vẻ mặt hài lòng nhìn nhìn Kim Luân, trên mặt lại có vẻ giảo hoạt, hắn cười nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, vết thương chồng chất, nếu còn tiếp tục làm liều nữa, e là sẽ vỡ vụn, thật tội. Ta sẽ giúp ngươi một lần!” Hắn đưa tay, lấy ra một đạo bùa, tung ra ngoài. Bùa dán lên Kim Luân, nháy mắt liền biến mất.
Kim Luân còn chưa hiểu tình hình, đã thấy một cảm giác lo lắng dâng lên. Kim Luân càng thêm nghi hoặc, hắn tuy là có ‘thần thức’, nhưng không có cảm giác, vậy thật ra cái ‘lo lắng’ này là…
Hắn còn chưa kịp hỏi đến cùng, nam tử kia đã nhét hồ lô vào tay hắn nói: “Mau đi mau đi, chậm nữa là chủ nhân ngươi khỏi sống!” Nam tử nói xong, dùng sức đẩy một cái. Không đợi Kim Luân phản ứng, một cỗ lực đã quấn lấy hắn, bay về phía mặt đất.
Nam tử đứng trong mây, cười hớn hở: “Sách, đã lâu không gặp chuyện thú vị thế này. Hắc, hắc…”
…..
*Hắc phướn: cây cờ màu đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận