Nhật ký 7:
Khao khát tham gia mọi việc của cậu ấy
Thứ Sáu, ngày 17 tháng 6, trời nắng.
Khi sự quan tâm được hình thành,
Bắt đầu nảy sinh sự hiếu kỳ đối với tất cả mọi việc liên quan đến cậu ấy
Dẫu gần như đã biết hết mọi việc của cậu ấy,
Sự hiếu kỳ và những điều nghi vấn vẫn không hề giảm bớt.
Bên cạnh bạn có phải cũng xuất hiện một người như vậy không?
Nơi cậu ấy đã từng đi qua,
Việc mà giờ đây cậu ấy muốn làm,
Bạn đều mong ước có thể tham dự.
Ngày tháng trôi đi trong sự tranh chấp của hai chúng tôi, đôi khi ồn ào, đôi khi lặng lẽ; đôi khi buồn, đôi khi hạnh phúc. Khoảng cách giữa hai đứa không rõ từ lúc nào như được kéo lại gần hơn. Nhưng cũng thời điểm này, có không ít nữ sinh xinh đẹp đang tiếp cận gần hơn với cậu ấy.
Ví dụ:
“Triệt Dã, tối qua cậu đưa mình đi ngắm sao đẹp quá, tối nay chúng mình lại đi tiếp nhé?”
“Ai mà đưa cậu đi vậy? Tối qua chẳng phải là cậu đi theo Triệt Dã về nhà đó sao, chẳng qua trên đường về mới nhìn thấy, đừng tưởng chúng mình không biết nhé.”
“Triệt Dã, có thời gian chúng mình cùng đi dã ngoại nhé, mình sẽ mang đồ ăn thật ngon theo.”
“Triệt Dã, cậu đừng nghe bạn ấy! Đồ ăn mình làm còn ngon hơn cả của bạn ấy đấy!”
…
Mỗi ngày đều có hàng tá những nữ sinh trang điểm như yêu tinh lẽo đẽo theo sau cậu ấy, diễn vở kịch si tình phát buồn nôn. Giờ cũng không phải là ngoại lệ.
Nguyên Triệt Dã nhìn tôi với vẻ đắc ý, còn nói với những nữ sinh xung quanh cậu ấy rằng:
“Vậy thì để cuối tuần chúng ta cùng đi ngắm cảnh và ăn cua được không?”
“Hay quá, hay quá. Mình thích nhất là ăn cua đấy...”
Thôi đi! Không khéo ăn rồi da cậu sẽ bị dị ứng đó!
Tôi nhìn chằm chằm vào đám nữ sinh đang cười tươi như hoa, trong lòng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Chiều hôm đó là tiết tự học, tôi đang nằm bò trên bàn ngủ gật.
Trong lúc mơ màng, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng nói vọng lại: “Triệt Dã, đi thôi đi thôi, khó khăn lắm mới có thể giao lưu được với các hoa khôi của trường cao trung Lăng Nam đó!”.
“Chẳng thú vị gì cả.”
“Đến lúc đấy, chúng ta tổ chức một số tiết mục hấp dẫn là được mà.”
“Có chắc là hoa khôi của trường hay là khủng long vậy? Ngày thường mắt cậu cũng vốn đặc biệt khác người mà.”
“Nguyên Triệt Dã, nói một câu thôi, có phải là anh em không vậy?!”
“Rồi... là anh em là anh em!”
“Vậy coi như là đồng ý rồi nhé...”
…
Ơ, họ đang nói đến buổi giao lưu à? Theo tôi biết thì đó là hoạt động giao lưu kết đôi đã bị biến tướng mà.
Cơn buồn ngủ của tôi giờ không còn nữa.
Không được, tôi nhất định không thể để Nguyên Triệt Dã đi một mình. Tôi kích động bước lên phía trước, giơ tay vỗ vào vai Nguyên Triệt Dã: “Mình cũng đi!”.
“Cậu?” Cậu ấy và cậu nam sinh bên cạnh tỏ ra kinh ngạc và nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.
“Nguyên Triệt Dã, bọn mình có phải là bạn bè không vậy?”
“Tất nhiên rồi.”
“OK, vậy coi như cậu đồng ý rồi nhé!”
“…” Nguyên Triệt Dã nhìn tôi mà không thể nói gì được, một lúc sau, cậu ấy đành phải nhún vai nói với cậu bạn, “Cho cậu ấy đi vậy”.
Thế là sau khi tan học, tôi cùng hai người bọn họ đến một phòng hát karaoke.
Bước vào bên trong, thấy mọi thứ đều được trang trí rất tỉ mỉ. Những quả bóng xếp hình trái tim, những bông hồng đỏ thắm, những chai champagne được xếp trên bàn với đủ sắc màu, còn có cả một đống đồ ăn vặt, giống y như một bữa tiệc kết đôi vậy!
Trong phòng đã có khoảng mười người ngồi đó. Khi các cô gái nhìn thấy Nguyên Triệt Dã, mắt cô nào cũng sáng bừng, cứ như là phát hiện ra một con mồi ngon. Còn Nguyên Triệt Dã thì cũng lập tức “tự chui đầu vào rọ”, chui tọt vào giữa ngồi, rồi nhanh chóng cười đùa với bọn họ, bỏ mặc tôi lại phía sau đang cố gắng làm cho cậu ấy hiểu được nỗi bất an của tôi.
Lúc này, một cậu nam sinh đeo kính trông có vẻ rất nho nhã tiến gần về phía tôi và nói: “Chào cậu, mình tên Sam Thanh, bên cạnh mình vẫn còn một chỗ trống, nếu cậu không ngại, có thể đến đó ngồi”.
“Ồ... ừ.” Tôi gật đầu tỏ ý cảm ơn, và theo sau Sam Thanh tiến về phía ghế sofa.
Còn Nguyên Triệt Dã, cậu ấy vẫn chẳng thèm ngẩng đầu nhìn tôi lấy một cái.
Sau khi mọi người lần lượt tự giới thiệu về bản thân, cuộc giao lưu chính thức bắt đầu. Đèn trong phòng bị vặn tối đi, ánh đèn lờ mờ che dần những cảm xúc trên khuôn mặt của từng người.
“Nếu không ai còn ý kiến gì nữa, chúng ta bắt đầu từ trò chơi quay chai nhé.” Một anh chàng lớn tiếng tuyên bố, tâm trạng mọi người được đẩy lên cao trào, rất nhiều bạn gái đều cười rất tươi.
“Quay chai à? Trò này có gì hay vậy?” Tôi khẽ hỏi nhỏ.
Sam Thanh ngồi bên cạnh không nhịn được cười, quay sang phía tôi ân cần giải thích: “Quay chai là khi chai quay về phía ai thì người đó có quyền chỉ một ai đó làm bất cứ việc gì ngay tại đây. Nếu người bị chỉ mà không chịu làm thì phải uống ba ly rượu mới được tha”.
“Trò này vốn là một âm mưu!” Tôi chợt thấy chút hối hận khi đã quyết định đến đây. Đây vốn là trò biến tướng để thỏa mãn âm mưu của đám nam sinh để chiếm tình cảm của các nữ sinh một cách dễ dàng, nếu không thì tại sao không quy định thành, nếu không đồng ý thì có thể tát người chỉ tên ba cái bạt tai?
“Hi hi...” Sam Thanh nhìn tôi cười rồi quay đầu đi không nói gì nữa.
Khi tôi đang cảm thấy hối hận, cái chai đã bắt đầu chuyển động, và cuối cùng, nó dừng lại chỉ vào một nữ sinh có mái tóc dài.
“Oh yeah!” Cô ta mừng rỡ vỗ tay, ngón tay trắng thon dài chỉ thẳng vào Nguyên Triệt Dã đang uống lon nước Coca.
Tim tôi như chạm vào cổ họng, nghẹn ứ.
Cô ta... sao cô ta lại bạo gan thế chứ? Lại chỉ đích danh đòi hôn Nguyên Triệt Dã.
Từ chối! Từ chối! Nguyên Triệt Dã, cậu sẽ từ chối chứ?
Thế nhưng đến khi môi của cô gái đó chạm lên má, lại còn phát ra tiếng kêu rất to, Nguyên Triệt Dã vẫn chẳng hề có phản ứng gì hết, lại còn cười toe toét, còn cô gái đó cúi đầu tỏ vẻ e thẹn.
Tim tôi đột nhiên giống như con kiến trên chảo nóng, vô cùng lo lắng sợ hãi.
Chai ơi là chai, lượt tới mày không được quay về phía nữ sinh nữa nhé, nhờ mày đấy!
Thế nhưng số phận như đang chống lại tôi. Qua mấy lượt quay, rất nhiều nữ sinh đều có quyền chỉ danh, đã thế lại đều chỉ đích danh đòi hôn Nguyên Triệt Dã.
Này! Những cô gái xinh đẹp, mắt của các người rốt cuộc mọc đâu vậy? Sao lại đi hôn cái kẻ chẳng ra gì đó chứ?
Còn Nguyên Triệt Dã, cậu là kẻ chẳng có khí tiết gì cả, sao lại không thể từ chối được chứ?
Trong mắt tôi đang bùng cháy rừng rực ngọn lửa tức giận, không ngừng lầm bầm oán trách cái chai đang quay tròn: chai ơi là chai, nếu như mày lại chỉ về phía mấy nữ sinh đó, tao sẽ đập mày vỡ tan, vỡ tan!
Cuối cùng, cái chai đó lại quay về phía Sam Thanh đang ngồi cạnh tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải là đám nữ sinh đó.
“Diệp Hy Nhã!”
“Hả?” Tôi quay đầu, ngạc nhiên nhìn
Sam Thanh.
Cậu ta gọi tên tôi làm gì nhỉ?
“Người mà mình muốn hôn là cậu.”
“Hả?” Mình sợ hãi và theo bản năng liền chộp lấy ly rượu trên bàn, xung quanh đột nhiên phát ra những tiếng xì xào bất mãn.
“Cô ta mà lại từ chối à! Có nhầm không vậy?”
“Thật chán chết, nếu thế còn đến đây giao lưu làm gì?”
“Thật đấy, ở đây lại còn giả vờ trong sáng à?”
“Chán chết!”
…
Làm thế nào bây giờ? Nếu làm thế này sẽ bị xem thường mất! Không dễ gì mới được đi chơi cùng Nguyên Triệt Dã, tôi không thể bất hợp tác như thế này được...
“Thôi được...” Tôi cắn răng miễn cưỡng đồng ý.
Nếu người đó là Sam Thanh thì miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được...
Nhìn thấy tôi đặt ly rượu xuống, Sam Thanh đưa môi từ từ về phía tôi.
Ngón tay tôi bấu chặt vào sofa, tim đập mạnh hồi hộp, không kìm được cảm xúc mắt tôi liếc nhìn về phía Nguyên Triệt Dã, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cậu ấy. Dưới ánh sáng lờ mờ đôi mắt nâu của cậu ấy có chút gì đó thâm trầm, ánh sáng lấp lánh bên trong như đâm vào tim tôi thấy đau nhói.
Lúc này, đôi môi của Sam Thanh đã chạm vào khuôn mặt tôi.
Tôi quay đầu mạnh, vươn tay chộp lấy ly rượu, ừng ực uống liền ba ly.
Tại sao, tôi cảm nhận vừa nãy Nguyên Triệt Dã nhìn tôi với ánh mắt rất tức giận, còn tôi, dường như rất sợ làm cậu ấy giận...
“Suỵt!”
Mọi người nhìn thấy cảnh này lại bắt đầu bàn tán.
“Nếu thế này thì còn tham gia giao lưu làm gì?” Giọng nói lạnh lùng từ chính miệng Sam Thanh nói ra, cậu ta nhìn tôi vẻ bất mãn, “Cậu làm thế này, làm mình thật chẳng còn thể diện gì nữa”.
“Xin... xin lỗi.” Tôi khẽ xin lỗi, ánh mắt vẫn vô thức liếc về phía Nguyên Triệt Dã, cậu ấy đã quay đi chỗ khác, nói chuyện cười đùa với cô gái bên cạnh, có lẽ ánh mắt tức giận ban nãy tôi nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
Trong lòng có chút hụt hẫng, giống như bị loài kiến từ từ gặm nhấm.
Từng chút từng chút một, từng miếng từng miếng một.
Cái chai lại bắt đầu quay tròn, tôi đột nhiên chẳng muốn ở lại đây xem nữa, rồi tôi đứng dậy, lấy lý do đi rửa tay.
Đờ đẫn đứng im trước gương trong phòng rửa tay, nhìn thấy khuôn mặt mình trắng bệch.
Rốt cuộc, sao lại đến chỗ này cơ chứ?
Rõ ràng không muốn đến, rõ ràng biết Nguyên Triệt Dã không cần đến mình, tại sao mình còn theo cậu ấy đến nơi này chứ?
Có lẽ vì mình thích cậu ấy...
Nhưng Diệp Hy Nhã à, mày đừng quên rằng mày chỉ là “bạn” của Nguyên Triệt Dã mà thôi. Khi đó, mày đã đồng ý như vậy mà, đúng không?
Vậy nên, việc cậu ấy với những cô gái kia thế nào thì đâu có liên quan gì đến mày đúng không? Giờ mày trốn ở đây, để làm gì chứ?
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi cũng khá hơn chút. Tôi chỉnh lại quần áo, mở cửa chuẩn bị quay lại phòng hát.
“Á!”
Vừa đẩy cửa ra, đã thấy Sam Thanh đứng ngay trước mặt làm tôi giật mình thốt lên.
“Hi, người đẹp.” Cậu ta cười chào tôi một cách thân mật.
“Ừ.” Tôi gật gật đầu, định bước đi tiếp. Ai ngờ, cậu ta giơ tay ra tóm chặt lấy cánh tay tôi, thay vào vẻ mặt hiền lành thư sinh là vẻ mặt giễu cợt.
“Còn giả vờ gì vậy? Đến chỗ này mà còn ra vẻ là cô gái quàng khăn đỏ à?” Nói đến đây, cậu ta phá lên cười, “Vậy thì mình là con sói xám rồi, ha ha”.
“Bỏ mình ra.” Tôi giãy giụa hất tay cậu ta ra, nhưng cậu ta rất khỏe, giữ chặt lấy tôi, khiến tôi không thể thoát ra nổi.
“Phòng hát không có gì vui à? Hai chúng ta ra ngoài chơi riêng vậy nhé?” Cậu ta vừa nói vừa kéo tôi đi.
“Này! Cậu bỏ mình ra! Ai muốn đi cùng cậu ra ngoài chứ? Bỏ mình ra!” Cạnh đó có vài cô gái trang điểm lòe loẹt đi qua, thấy cảnh tượng giằng co này liền liếc về phía tôi với nụ cười ám muội.
Đáng ghét! Tôi đâu phải là loại con gái tùy tiện như mấy người nghĩ chứ!
Tôi nhấc chân lên, đạp mạnh xuống chân của Sam Thanh, nhân lúc tay cậu ta buông lỏng tôi vùng bỏ chạy một mạch về phòng hát.
Phù...
Phù... phù...
Đứng trước cửa phòng thở không ra hơi. Vốn định đẩy cửa bước vào luôn, nhưng khi chạm vào tay nắm cửa, lại do dự.
Có nên vào nữa không?
Trong phòng vọng lại âm thanh cười đùa vui vẻ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Nguyên Triệt Dã đang thân thiết với cô gái bên cạnh. Khó khăn lắm mới lấy lại được dũng khí, giờ đây bỗng tiêu tan hết.
Tôi ôm chặt hay cánh tay, chợt cảm giác hai vai lạnh run, cánh tay bị Sam Thanh giữ chặt ban nãy giờ bắt đầu đau nhức.
Nguyên Triệt Dã...
Giờ này cậu đang chơi rất vui đúng không? Được bao nhiêu cô gái vây quanh vậy, hình như cậu đã sớm quên mất mình rồi nhỉ? Ngay cả việc mình không có trong phòng cũng chẳng biết ấy chứ...
Lẽ ra mình không nên theo cậu đến đây... giờ mình không hề vui chút nào...
Mình rất... sợ...
“Đồ ngốc, sao lại trốn ra đây khóc lóc ăn vạ vậy?” Bất chợt phía sau vọng lại giọng nói quen thuộc khiến cả tôi giật nảy mình.
“Nguyên Triệt Dã!” Tôi hoang mang kêu lên giống như bị người khác vạch trần được bí mật chôn giấu tận đáy tim, “Cậu, cậu, cậu, tại sao lại đứng ở phía sau mình?”.
“Bởi vì có kẻ ngốc nào đó đang đứng chặn ở trước cửa mà.” Cậu ấy tiến về phía tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi vẻ dò xét kỹ lưỡng, rồi cười một cách thoải mái, “Có vẻ không phải bị dọa khóc nhè đây. Hi hi, đã nói là đừng theo mình đến đây rồi, đúng không?”.
“Gì cơ?” Tôi xấu hổ vội tránh khỏi ánh mắt đó, nhưng chợt bắt gặp một vệt màu đỏ in trên má trái cậu, “Ơ, vệt đỏ sẫm trên má cậu là cái gì vậy?”.
Ánh mắt cậu chợt sáng lên, rồi giơ tay lau lau vệt đỏ đó, cười nói như không có chuyện gì: “À, có lẽ là vết son môi kém chất lượng ấy mà”.
“Vết son môi...” Tôi thấp giọng lầm bầm, cơn tức giận lại bắt đầu bốc lên.
“Đồ ngốc, lại hối hận vì đã đến đây rồi chứ gì? Vậy mau về nhà đi.”
“Ai nói mình hối hận chứ, mình thấy ở đây vui lắm. Cậu không thấy mình rất được mọi người chào đón sao?”
Tôi cố gắng kiềm chế nỗi chua xót trong lòng, bướng bỉnh quay người và đẩy cửa bước vào phòng.
Trên bàn, chiếc chai vẫn quay đều không biết mệt mỏi, trò chơi vô bổ đó vẫn đang tiếp tục.
Tôi để ý xung quanh hết lượt, nghĩ xem nên ngồi ở đâu. Sam Thanh vẫn chưa quay lại, nhưng mình tuyệt đối không thể ngồi ở chỗ cũ nữa. Thế nhưng gần như chẳng còn chỗ nào cho tôi ngồi nữa... Trong khi tôi đang do dự đứng ở trước bàn, cái chai từ từ dừng lại, mọi người đều đổ dồn con mắt nhìn về phía tôi.
Lần này, quyền chỉ định được hôn thật không ngờ lại rơi vào tôi.
“Này, cậu chọn ai?” Thấy tôi sững người đứng đó, mọi người không chờ được bèn lên tiếng giục tôi.
Chọn ai đây?
Tôi có thể chọn ai để hôn đây?
Câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu, bên tai tôi mọi thứ bỗng trở nên im lặng. Thay vào đó, tim mình đập mỗi lúc càng dồn dập hơn.
Tôi bất giác quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng lên khuôn mặt Nguyên Triệt Dã đang bước vào từ phía sau tôi.
“…” Miệng tôi mấp máy nhưng chưa phát ra âm thanh nào, mặt bỗng nóng bừng bừng.
Ánh mắt Nguyên Triệt Dã và ánh mắt tôi nhìn nhau trong bầu không khí ám muội, một hai giây ngắn ngủi sao lâu như một hai trăm triệu năm ánh sáng. Cậu ấy bỗng mỉm cười, tận sâu thẳm đôi mắt ấy dường như có một luồng nước xoáy chảy xiết đang hút lấy tôi.
Trước vẻ mê hoặc của nụ cười đó, tôi chầm chậm giơ tay lên rồi chỉ thẳng tay vào cậu ấy.
Nụ cười của Nguyên Triệt Dã tắt lịm trong giây lát, trong đôi mắt đó dường như có một thứ ánh sáng vụt qua, thần sắc cũng biến đổi nhanh chóng.
Lòng tôi rối loạn đến nỗi không thể nghĩ gì, tôi thấy hối hận vì hành động vừa rồi.
Trời ạ! Tôi thần kinh hay sao mà lại chỉ vào cậu ấy chứ?!
Cậu ấy nhất định sẽ từ chối thôi!
Tuy đây chỉ là một trò chơi, nhưng bạn bè vẫn là bạn bè, làm sao có thể...
Tôi chạy thật nhanh với lấy ly rượu trên bàn. Thôi, vẫn nên nuốt lời thì hơn, uống mấy ly rượu đó, giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì...
Choang!
Tay cầm ly rượu của tôi bị ai đó ấn mạnh xuống.
Ly rượu bị đập vào mép bàn, vỡ hẳn một mảnh to. Nhưng điều tồi tệ hơn chính là sự phẫn nộ đang cuộn trào trong ánh mắt của Nguyên Triệt Dã lúc này.
Thân hình cậu ấy như muốn dính lấy thân hình tôi, tay phải tôi bị cậu ấy giữ chặt, cả người tôi không thể cựa quậy nổi.
Còn đôi mắt, hai ánh nhìn cách nhau chỉ trong gang tấc.
Nguyên Triệt Dã...
Cậu muốn làm gì chứ?
Mùi hương hoa tường vi nồng nàn hòa lẫn cùng mùi rượu đang bao phủ lấy tôi, tôi gần như nghẹt thở trong bầu không khí căng thẳng này.
Nguyên Triệt Dã nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như bầu trời đang đứng trước cơn bão táp phong ba, âm u đáng sợ làm sao.
Cậu ấy đang mấp máy môi nói gì đó với tôi, thế nhưng tôi chẳng nghe được câu nào, chỉ có thể mở tròn mắt sợ hãi đứng lặng nhìn cậu. Còn những người xung quanh hình như cũng bắt đầu xì xào bàn tán gì đó về chúng tôi ấy.
Một lúc sau, cậu chợt nhận ra dáng vẻ khác lạ của tôi, dừng lại một lát, lại nhìn sâu vào mắt tôi, còn nói gì đó với mọi người xung quanh, rồi kéo mạnh tôi bước ra ngoài.
Bàn tay cậu ấy nắm chặt lấy tôi sao ấm nóng đến vậy, khiến da thịt nơi cổ tay tôi cũng bỏng đến phát đau. Nhưng lòng tôi khi ấy chợt thấy bình yên lạ kỳ, không như dáng vẻ sợ hãi và bất lực lúc trước, cũng không còn buồn chán và đau khổ nữa.
Khi cánh cửa mở ra, mũi được hít thở luồng không khí tươi mới từ ngoài hành lang, tai tôi dần dần cảm nhận được sự chuyển động của luồng gió.
Khi khả năng nghe được phục hồi cũng là lúc tôi nghe thấy âm thanh trách giận vọng lại từ căn phòng:
“Bọn họ làm thế này là sao vậy?”
“Hóa ra là người yêu của nhau, vậy còn đến tham gia buổi giao lưu làm gì?”
“Thảo nào thái độ hai người bọn họ cứ sao ấy, hóa ra là cãi nhau, đang giận dỗi nhau đây mà.”
…
Rầm!
Cửa phòng KTV bị Nguyên Triệt Dã đóng sầm lại, cảm giác chóng mặt nhức đầu cũng bắt đầu đỡ hơn nhiều.
“Này, cậu muốn làm gì vậy?” Tôi bước theo không kịp bước chân của cậu ấy, bèn kéo tay cậu ấy tỏ ý muốn cậu ấy đi chậm lại.
“Mình mới là người hỏi cậu rốt cuộc cậu đang làm trò gì vậy? Đùa mình hả?”
Nguyên Triệt Dã chẳng thèm đi chậm lại, còn nắm tay tôi chặt hơn nữa. Giọng nói rất cương quyết, cứ như là đang cố gắng kìm nén để không nổi giận với tôi.
“Này, Nguyên Triệt Dã!” Tôi lại lớn tiếng phản kháng lại: “Cậu tức cái gì chứ? Vừa nãy rõ ràng cậu từ chối mình mà, đúng đúng đúng, cậu đã nói là làm bạn bè, nhưng mình lại chỉ danh để hôn cậu. Nhưng mình đã nhận ra là mình đã sai mà, vậy nên mình mới phải tự phạt mình bằng cách uống rượu, thế mà cậu... Cậu như vậy rốt cuộc là muốn làm gì chứ?”
Nguyên Triệt Dã dừng bước, quay người lại. Không hề có sự giận dữ và giễu cợt như tôi tưởng, mà ngược lại, khuôn mặt cậu ấy bỗng trở nên dịu dàng.
Sau đó, cậu ấy còn nhếch mép, không thể nhịn được cười.
“Cậu cười cái gì? Có gì đáng cười chứ?” Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó, bức tường cao tôi cất công xây dựng bỗng chốc sụp đổ, nỗi tủi hờn ẩn giấu trong lòng bỗng chốc trào dâng...
“Đồ khốn! Đồ khốn Nguyên Triệt Dã!”
“Đồ khốn!”
“Đồ khốn!”
Tôi nhảy bổ đến, dùng nắm tay đấm mạnh vào ngực cậu.
Cứ đấm cho đến khi tay tôi thấy đau.
Sau khi trút bỏ được cơn giận đó, cả người tôi như mất đi toàn bộ sức lực, đổ người về phía trước, trán nhẹ nhàng dựa vào ngực cậu ấy, môi mấp máy nói ra mà chỉ mình tôi nghe được: “Đồ ngốc Nguyên Triệt Dã, sao mình lại, sao mình lại có thể... thích cậu được chứ?”.
Nói xong, mũi tôi thấy cay cay, rồi đột nhiên khóc òa.
“Đồ ngốc...”
Nguyên Triệt Dã nói lí nhí, cánh tay khẽ giơ lên.
Thời khắc đó, tôi cố nín thở.
Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ ôm tôi, sẽ dỗ dành tôi.
Thế nhưng thời gian cứ thế trôi qua, cậu ấy vẫn chẳng làm thế.
Cánh tay của Nguyên Triệt Dã buông thẳng xuống chỉ cách người tôi vài milimét.
Tôi thất vọng, bước lùi về phía sau một bước thật kiên quyết, kéo xa khoảng cách với cậu ấy, giận dỗi nói: “Không cần cậu quan tâm đến mình! Cậu hãy mau quay lại đi! Bao nhiêu người ở đó đều đang chờ cậu đó!”.
Nguyên Triệt Dã chưa lý giải nổi khuôn mặt khó chịu lúc này của tôi, nụ cười trên khuôn mặt đó càng rõ hơn: “Hi hi, mình đưa cậu về nhà nhé, kẻo con sói háo sắc sẽ đến tìm cô bé quàng khăn đỏ mất.” Cậu ấy vừa nói vừa đưa tay lên giúp tôi lau những giọt nước mắt trên mặt.
“Mình không phải là cô bé quàng khăn đỏ mà!” Tôi lớn tiếng phản bác, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào để tránh bàn tay cậu ấy đang giơ lên lau nước mắt trên mặt tôi.
“Đúng đúng đúng, cậu là đồ ngốc mà.”
“Nguyên Triệt Dã, cậu là con heo! Không cho phép cậu gọi mình là đồ ngốc nữa!”
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...