Nhật ký 1:
Đôi tai để lỡ mất tên cậu ấy
Chủ nhật, ngày 15 tháng 5, trời nắng.
Đã bao giờ bạn trải qua cảm giác như thế này chưa?
Cảm giác phiền muộn vì đôi tai đã để lỡ mất tên người đó;
Cảm giác hụt hẫng vì không đuổi kịp bóng hình đẹp đẽ của người đó;
Thậm chí chỉ vì một lý do nghe có vẻ thật trẻ con;
Nếu một người nào đó có thể gặp được ai đó ba lần trong một ngày, chứng tỏ có duyên với người đó...
Nên trong lòng cứ ngập tràn khát vọng sẽ gặp lại người đó lần thứ ba.
“Chị Hy Nhã, em thấy chị rồi nhé.”
Từ hành lang bệnh viện vọng lại một giọng trẻ con non nớt rồi cứ thế dần dần vang đến gần hơn. Tôi khẽ mỉm cười, con bé nha đầu Tiểu Anh lại còn dám giở trò láu cá này, trước kia lâu lắm rồi, khi còn nhỏ, lúc chơi trò trốn tìm, tôi cũng đã từng dùng chiêu này rồi.
Tôi căng tai lắng nghe tiếng bước chân, chờ đợi tiếng lọc cọc đó lướt qua phía trước cánh cửa nơi tôi đang ẩn nấp, nhưng...
“Chị Hy Nhã, chị ở đây đúng không? Em vào đây, em thấy chị rồi!” Tiểu Anh dừng bước ngay trước cửa phòng tôi đang nấp, thò đầu vào trong tìm kiếm.
Tôi nín thở, rón rén co người lại phía sau cửa, cố gắng không để phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Tiểu Anh vốn là đứa nhát gan, con bé chắc chắn không dám vào một mình đâu. Quả nhiên, một lúc sau, con bé quay đi, tiếp tục tiến về phía trước.
Tôi nhón chân, bước nhè nhẹ ra cửa, định dọa cho con bé một trận. Ai ngờ, vừa mới thò được cái đầu ra ngoài thì...
“Á!”
Đầu tôi va phải thứ gì đó làm tôi kêu lên đau đớn.
ở phía trước, Tiểu Anh nghe tiếng kêu liền từ từ quay đầu lại. Không còn thời gian để xoa cái đầu đang đớn đau ấy nữa, tôi vội vàng nấp vào phòng, kéo theo luôn cả cái “thứ” gì đó vừa va phải, lập tức trốn sau cánh cửa, đưa ngón tay trỏ giơ lên cái miệng đang chu ra.
“Chị Hy Nhã hả?”
Tiếng bước chân phát ra càng ngày càng gần, chắc chắn con bé Tiểu Anh đang quay lại, dây thần kinh toàn thân tôi như căng lên, cố áp sát người vào tường hơn, cảm giác giống như một tờ giấy dính chặt vào bức tường.
Một lần nữa, Tiều Anh dừng bước trước cửa phòng tôi, nhưng lần này chỉ khoảng hai, ba giây sau con bé lại bỏ đi ngay.
Chờ đến khi tiếng bước chân Tiểu Anh dần đi xa hẳn, tôi mới vỗ vỗ nhẹ vào ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Phù! Nguy hiểm quá! May mà mình phản ứng kịp!
Nhưng... chờ đã! Sao tôi lại cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ nhỉ...
Lưng tôi dường như đang tựa vào một vật gì đó âm ấm, đã thế cái vật âm ấm đó lại có vẻ mềm mềm, bên trong có thứ gì đó đang đập thình thịch...
Rốt cuộc đó là...
Tôi toát mồ hôi lạnh, từ từ nhìn chếch về phía sau. Á... Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một bờ vai rộng, đưa mắt ngước lên, một cái cằm nhẵn nhụi, sau đó là một gương mặt sáng sủa và cặp mắt nâu trong sáng, cuối cùng là mái tóc màu vàng kim vô cùng bắt mắt.
Ôi trời ơi!
Thì ra vật thể âm ấm đó là một chàng trai!
Mà lại còn là một anh chàng điển trai nữa chứ.
Mà tôi với anh chàng điển trai này lại còn đang... đứng áp sát nhau thành một tư thế thân mật đầy ám muội!!!
Uỳnh uỳnh...
Mặt tôi nóng ran, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hơi thở dồn dập...
“Cậu cậu cậu... sao cậu lại ở đây?” Tôi vội vàng quay người, chỉ tay vào anh chàng điển trai đó, hỏi lắp ba lắp bắp, do kích động, nên cái lưỡi cũng bị nhịu theo.
“Ha ha!” Cậu ta không thèm đáp lại, chỉ cười một cái.
Đùng... đoàng!!!
Chỉ trong tích tắc, đại não như bị luồng điện năm tỉ vôn đánh trúng, tạm thời mất đi khả năng xử lý số liệu, chỉ còn duy nhất chuỗi lệnh chỗ con trỏ đang nhấp nháy không ngừng: Chàng hoàng tử đang đứng trước mặt tôi thanh khiết như đám cỏ vừa được sương mai gột rửa, có phải vừa bước ra từ những trang truyện tranh?
“Cậu nghĩ mình là siêu nhân sao?” Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của tôi, cậu ta đột nhiên mở miệng hỏi một câu còn kỳ cục hơn cả sự xuất hiện của cậu.
“Hả... không phải!” Tôi lắc đầu, trong giây lát bỗng xuất hiện một liên tưởng không được hay cho lắm.
Một tên nam sinh đẹp trai xuất hiện ở bệnh viện với một câu hỏi ấu trĩ như vậy, lẽ nào cậu ta bị ngớ ngẩn hoặc là... bệnh nhân khoa thần kinh?
“Vật chất có thể thay đổi, cậu nghĩ rằng không khí có thể chuyển hóa thành con người được không?”
“Không thể.”
“Cậu nghĩ một người vô duyên vô cớ kéo theo một người khác vào trong này trốn, có bình thường không?”
“Không bình thường.”
“Đúng! Cậu là đồ ngốc!”
“Á... cái gì?” Tôi chợt bừng tỉnh, lập tức hiểu ra ý của hắn. Lẽ nào hắn chính là “vật thể” vừa nãy bị tôi va vào rồi lại bị tôi vô duyên vô cớ lôi vào trong này?
Thế mà tôi lại không hề có chút cảm giác gì đối với hành động kéo người khác vào phòng, lại còn chất vấn cậu ta tại sao lại xuất hiện ở đây? Trời ơi, như vậy chẳng phải cũng rất ấu trĩ sao?
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhiệt độ nóng rực trên mặt gần như có thể hâm nóng cà phê. Tôi ngẩng đầu lén nhìn và bắt gặp anh chàng đẹp trai đó cũng đang nhìn tôi với điệu bộ nửa như cười mà lại như không cười.
Soạt soạt soạt...
Tôi lập tức cảm thấy buồn bực. Tên này rõ ràng không hề ngốc nghếch, cũng chẳng bị bệnh gì! Không những thế, vừa nãy cậu ta còn xuất sắc dùng câu hỏi vòng vèo để làm tôi choáng váng và tự thừa nhận mình là kẻ “bất bình thường”.
Nhìn bộ dạng đầm đìa mồ hôi, gương mặt đỏ ửng như tôm luộc của tôi, cậu ta nở nụ cười đắc ý khiến người khác tức đến hộc máu. Nụ cười đó sáng loáng, chỉ trong tích tắc đã làm mắt tôi sáng rực. Phía sau ô cửa vốn hơi lờ mờ, nhờ nụ cười đó mà ánh mặt trời chen nhau ùa vào, nhảy nhót trên mái tóc ánh vàng kim bắt mắt của cậu, khiến tôi có cảm giác như đang đứng chiêm ngưỡng một bức tranh trừu tượng ở thế kỷ XVI.
Không hiểu tại sao, nhưng trong không gian bé nhỏ này đột nhiên ngập tràn hoa tường vi, và ngay cả những chiếc gai nhọn đang vươn ra kia cũng bỗng trở nên mê hoặc lạ kỳ.
“Cậu! Cái đồ...” Tôi nghiến răng định nói gì đó, nhưng lại không thể tìm ra được từ nào để phản pháo lại lời bình luận “đồ ngốc” về tôi vừa nãy của cậu ta, cuối cùng chỉ biết trợn trừng mắt
đằng đằng sát khí nhìn cậu ta.
“Còn nữa, cậu không hề cảm thấy rằng lúc này bộ dạng cậu trông rất đáng sợ sao?”
“Hả?”
Tâm trạng tức giận của tôi trong giây lát lại bị câu hỏi kỳ quái của cậu ta cắt đứt, nhưng lần này, tôi đã biết kìm nén, kiên quyết giữ bình tĩnh, quyết không bị mắc lừa như lúc nãy.
Cậu ta nhìn tôi, khóe miệng bên trái khẽ nhếch lên tạo thành một hình vòng cung đẹp mê hồn, khiến con tim tôi bỗng nhiên đập rộn ràng.
“Cậu thật sự không nhận thức được một chút nguy hiểm nào hả? Hay là... cậu cố tình đấy?”
Nói xong, cậu ta từ từ nghiêng người, hai tay chống vào tường đẩy tôi lọt vào giữa, khuôn mặt cậu ta dần dần áp sát về phía tôi...
Hơi thở của cậu ta thoảng qua, lướt nhẹ qua vành tai tôi, khiến làn da trong đó bắt đầu nóng ran như phải bỏng. Dường như có một dòng chảy ngầm nào đó rất mạnh đang muốn trói chặt tôi và cậu ta lại với nhau.
Trong lòng tôi bỗng gióng lên hồi chuông báo động.
Đúng vậy, khoảng cách giữa tôi với cậu ta từ đầu đến giờ lúc nào cũng gần sát như vậy, bây giờ lại còn ở trong một góc thế này, liệu cậu ta định... định giở trò gì với tôi đây?
Mặt cậu ta càng lúc càng áp sát tôi hơn. Và đến khi gương mặt đó chỉ còn cách tôi chừng một milimét, tôi đã dùng hết sức bình sinh hét lên...
“Cứu tôi với!”
Có lẽ bị tiếng hét đột ngột đó làm cho giật mình, cậu ta ngẩn người một lúc, rồi nhìn xuống, khóe miệng cử động, không nhịn được, cậu ta phá lên cười, mà còn cười như bắt được vàng, cười vật vã, cười càng lúc càng khoa trương.
“Ha ha, ha ha ha ha...”
Dù thế nào đi nữa thì vẫn phải công nhận rằng, nụ cười của cậu ta rất rực rỡ tươi sáng, làm tôi nhớ đến bầu trời trong những ngày hè nắng đẹp.
Không gian hình như phảng phất mùi hương hoa tường vi.
Tôi đứng ngây ra nhìn cậu ta buông tay xuống, chân bước lủi về sau mấy bước và nói nhỏ: “Đồ ngốc”.
Choáng! Chút cảm tình với cậu ta vừa mới nhen nhóm đã bị chính cậu ta xé vụn không thương tiếc. Tôi bất lực nói với cậu ta: “Cậu có thể đưa cho mình một cây gậy gỗ được không?”.
“Sao hả? Muốn khiêu chiến với mình hả?”
“Không, cậu lấy nó mà đánh mình ngất đi cho rồi!”
“Ha ha...”
Cậu ta lại cười, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, trên mặt lộ rõ vẻ thích thú như đang phát hiện ra món đồ chơi nào rất thú vị vậy, rồi cậu ta từ từ đưa bàn tay phải lên hướng về phía tôi.
Và tôi lại được phen thẫn thờ, ôi những ngón tay sao mà đẹp quá, vừa thon dài vừa sạch sẽ, ngón nào cũng có thể coi là tuyệt tác. Cậu ta chỉ chỉ vào trán tôi, cảm giác lành lạnh, mang theo chút lực khe khẽ.
“Đúng là một cô ngốc đáng yêu, cô bé tên gì?”
Nhịp đập con tim bỗng chốc không còn tuân theo quy luật, đập thình thịch liên hồi... âm thanh ấy cứ dồn dập vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng.
Toàn bộ các dây thần kinh trong cơ thể tôi bỗng trở nên nhạy cảm khác thường. Loại cảm giác này khiến tôi vừa thấy sợ vừa mang theo cảm giác hưng phấn, ngay cả những đầu ngón tay cũng bắt đầu run lên.
“Diệp Hy Nhã. Còn cậu?”
Nói xong, có lẽ vì quá căng thẳng nên vừa nói xong, thế giới trong đôi tai tôi ù đi, giống như chiếc ti vi đen trắng sau khi nhập nhằng xoẹt xoẹt một lúc, thì mọi âm thanh đều lặn mất tăm.
Lại nữa rồi...
Điều tôi lo lắng nhất cuối cùng đã tới rồi...
vốn gặp vấn đề trở ngại về thính giác, nên chỉ cần có chuyện gì đó căng thẳng là tôi sẽ mất đi khả năng nghe, mặc dù mỗi lần như vậy thời gian không kéo dài, nhưng cũng sẽ làm tôi để lỡ mất một vài thông tin quan trọng nào đó, giống như lúc này đây...
Anh chàng đứng trước mặt tôi đang nói với tôi, miệng há ra ngậm vào, để lộ ra hàm răng trắng đều, đôi môi cong gợi cảm mang theo một chút gì đó uể oải, giống như ánh mặt trời trong vắt sau buổi trưa hè, tuy hơi chói mắt nhưng dễ chịu.
Nhưng...
Tôi lại không thể nghe được những điều cậu ta nói, không nghe được dù chỉ một lời!
Thế giới tĩnh lặng sao mà đáng sợ.
Tôi siết chặt hai bàn tay, cố gắng hít thở sâu, cố gắng cân bằng nhịp đập của con tim.
Hít vào...
Thở ra...
Thả lỏng! Nhanh chóng thả lỏng bản thân đi!
Không được căng thẳng! Chỉ cần không căng thẳng, khả năng nghe sẽ phục hồi lại nhanh thôi!
Cuối cùng, một lát sau, âm thanh của thế giới bên ngoài đã quay trở lại với tai tôi, chỉ có điều là cậu ta đã nói xong rồi.
“Cậu...” Tôi đang do dự xem có nên hỏi lại những điều cậu vừa nói không, thì một giọng nói con nít non nớt quen thuộc vang lên làm đứt đoạn suy nghĩ của tôi.
“Chị Hy Nhã, em bắt được chị rồi.”
Đó là Tiểu Anh, tôi dường như đã hoàn toàn quên mất rằng mình đang chơi trò trốn tìm với cô bé.
Quay người, từ từ ngồi xuống, nhìn cô bé đang đứng trước mặt với bộ quần áo mang số bệnh nhân trên người và lúc nào cũng phải đội mũ ngay cả trong những ngày đầu hè, ánh mắt tôi dịu xuống. Tôi nhẹ nhàng bẹo má cô bé.
“Chị biết rồi, chị Hy Nhã thua rồi, lần sau nhất định sẽ mua cho em kẹo bông bảy sắc cầu vồng.”
“Thật không ạ? Em yêu chị Hy Nhã nhất.” Tiểu Anh thơm ghì lên má tôi một cái.
Gò má tôi bị cọ xát đến mức có cảm giác hơi ngứa.
“Tất nhiên rồi, nhưng em cũng phải thực hiện lời hứa đấy nhé, chỉ cần chị chơi trò trốn tìm với em, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi tiêm, đúng không?”
“Vâng, em biết rồi, nhưng chị Hy Nhã, chị không được quên món kẹo bông của em đấy nha.”
Ánh mắt ngây thơ trong sáng của Tiểu Anh dồn hết về phía tôi, cái môi chu ra lộ rõ vẻ tủi thân đến cực độ. Nhìn làn da xanh xao, trắng bệch thiếu nét hồng hào của cô bé, trái tim tôi như thắt lại.
Tôi quen Tiểu Anh trong một lần đến bệnh viện để kiểm tra tai. Cô bé bị mắc bệnh máu trắng khi mới bốn tuổi, lần nào cũng vậy, hoạt động gọi là tiêm ấy chính là việc các bác sĩ hút tủy sống sau lưng cô bé để kiểm tra. Nỗi đau đớn ấy, đến người lớn còn không chịu nổi, huống hồ một cô bé con bốn tuổi, vậy mà Tiểu Anh lại kiên cường lắm, chưa khóc bao giờ.
“Em không tin lời chị thì anh này có thể làm chứng.”
Tôi quay đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía sau.
Nắng chiếu nghiêng nghiêng bên khung cửa, từng hạt bụi nhỏ li ti đang nhẹ nhàng bay bay, thế nhưng gương mặt điển trai rất dễ làm trái tim người khác xao động ấy thì không còn thấy nữa.
“Chị Hy Nhã, cái anh đẹp trai kia vừa mới đi ra từ phía sau rồi.” Tiểu Anh dường như đoán được tôi đang kiếm tìm ai đó nên đã nói với tôi như vậy.
“Ồ!”
Cảm giác hụt hẫng bỗng trào dâng trong lòng tôi, khung cảnh nắng chiều lung linh trước mặt bỗng trở nên ảm đạm. Tôi khẽ mỉm cười xoa đầu Tiểu Anh, giọng điệu hơi ỉu xìu: “Đi thôi, chị dẫn em đến chỗ mẹ em nhé!”.
Khi rời khỏi đó, tôi vẫn cố ngoái lại phía sau. Vừa nãy cậu ta nói gì nhỉ? Có lẽ cậu ta nói tên của cậu ta cho tôi? Tiếc rằng tôi lại không nghe thấy...
Và cũng chẳng có ai có thể trả lời tôi.
Tôi thầm suy nghĩ lại và trăn trở mãi, cho đến khi nụ cười cuối cùng vụt tắt và chìm hẳn xuống, nếu... nếu mỗi khi căng thẳng đôi tai tôi không bị mất khả năng thính giác, không nghe thấy bất cứ thứ gì, thì có lẽ giờ đây tôi đã có thể biết được tên của cậu ta rồi.
Tiếc rằng, trên đời này không tồn tại cái gọi là “nếu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...