Không chỉ có trong trường học, bên trong căn cứ cũng bị ảnh hưởng rất lớn, đặc biệt là ở khu bắc, nơi số người nhiều nhất quả thật giống như mắc bệnh dịch, truyền nhiễm rất nhanh, hết người này tới người khác.
Vào2lúc căn cứ chuẩn bị phong tỏa, thiết bị thăm dò ở bên ngoài đã phát ra cảnh báo, có vật thể không rõ đang tới gần căn cứ, hơn nữa số lượng còn không ít.
Điều này quá khủng khiếp, nhân viên nội bộ7lập tức phong tỏa tin tức, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, chẳng bao lâu tin tức đã truyền khắp căn cứ. Không đến một ngày, lòng người bàng hoàng, toàn bộ căn cứ đều trở nên1hỗn loạn.
Hình như còn ngại không đủ loạn, ngay lúc đó, thiết bị thăm dò ở bốn phía xung quanh căn cứ đều phát ra cảnh báo, có vật thể không rõ đang nhanh chóng tới gần.
Lúc này, người của trung tâm căn cứ7mới chính thức coi trọng, mở tất cả mạng lưới điện bên ngoài. Chỗ tường thành có rất nhiều quân đội ngày đêm canh gác, cẩn thận bảo vệ toàn bộ căn cứ.
“A.”
Cũng không biết tiếng hét thảm từ đâu phát ra, những âm0thanh khác liên tiếp vang lên.
“Báo cáo, khu bắc, khu tây đồng thời xuất hiện vật thể không rõ, đã có rất nhiều dân thường bị thương vong.”
“Báo cáo, chỗ đông nam đang có một nhóm zombie đi về phía căn cứ, số lượng rất nhiều... ít nhất phải trăm vạn con!”
“Báo… báo cáo, phía bắc có thú zombie nhanh chóng đi về phía căn cứ, còn chưa thống kê được số lượng.”
Hỗn loạn, hỗn loạn!
Trận mưa lớn này mang đến hậu quả quá mức khủng khiếp.
Trường học và bốn gia tộc lớn đã ở nhận được thông báo trước tiên. Căn cứ tập trung tất cả tiểu đội dị năng lại, chuẩn bị chiến đấu!
Buổi tối lặng lẽ tới. Bầu không khí áp lực không thể tưởng tượng nổi, từng mùi tanh hôi phảng phất trong không khí. Khi mọi người trở về phòng ký túc, vừa ngồi vào sô-pha chưa được vài giây, đã nghe trong phòng bếp vọng ra tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Nhân.
Cậu ta chạy ra, gương mặt trắng bệch: “Chuột, có chuột rất lớn.”
Vẻ mặt Lý Tiểu Tửu chợt biến. Chuột zombie sao?
Cậu vội vàng chạy tới gần phòng bếp, nhưng không thấy có bóng dáng nào cả. Chỉ có điều cậu mũi ngửi được mùi tanh hôi nên có chút bất an.
Khu bắc.
Có người sùi bọt mép ngất xỉu.
Khi đám người Từ Kinh chạy tới, người kia đã nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Từ Kinh thấy gương mặt của người kia tím tái, rõ ràng đã không còn thở nữa.
Mọi người xung quanh lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Từ Kinh lắc đầu: “Vì sao người này lại ngất xỉu? Các người có ai từng tiếp xúc với anh ta không?”
Có người đàn ông đi ra nói: “Tối hôm qua, khi hai chúng tôi làm việc xong trở về, nửa đường anh ta mót tiểu nên tôi ở bên cạnh chờ. Khi về, anh ta che chân và nói bị cái gì đó cắn. Nhưng lúc đó chúng tôi cũng không chú ý lắm, không ngờ... không ngờ ngày hôm nay đã như vậy.”
Từ Kinh suy nghĩ vài giây, chân mày chợt nhíu lại và kéo cái chăn đang đắp trên người đàn ông kia ra. Lúc này, vẻ mặt hắn biến đổi.
“Mau tránh ra!” Hắn hét lớn một tiếng. Đám người vây xung quanh giật mình, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của hắn.
“A.”
Bọn họ hít sâu một hơi. Chân kia đã không thể gọi là chân nữa. Bên trong có thứ gì đó đang không ngừng chuyển động. Ọe! Bọn họ thiếu chút nữa thì nôn ra. Bên trong đã không còn máu thịt nữa, chỉ có thứ gì đó không ngừng chạy ở dưới lớp da.
Mấy người Dương Nam nhíu mày và đẩy đám người xung quanh ra ngoài. Nhưng vẫn có vài người tò mò không muốn đi, làm bọn họ tức giận.
Tò mò hại chết con mèo đấy, anh bạn ạ!
Từ Kinh vạch mí mắt của người đàn ông kia. Bên trong không còn con ngươi nữa, rõ ràng đã bị thi hóa. Hắn nhíu mày, lòng bàn tay hóa ra một lưỡi đao gió và đâm chính xác vào đầu của người đàn ông kia.
Lưu Luyến đứng ở bên cạnh, gương mặt lập tức trắng bệch: “Lão... Lão đại.”
Bên ngoài còn có một đám người đang nhìn vào đây, hắn giết chết người này thì phải ăn nói với bọn họ thế nào?
Nếu như nói ra chuyện thi hóa, sợ rằng sẽ tạo thành khủng hoảng mất.
Từ Kinh vẫy tay: “Tôi tự có cách.”
Đêm đó, những tiếng gào hét vang lên. Cách căn cứ trăm mét có rất nhiều zombie vây quanh. Những tiếng gào thét càng lúc càng lớn, không ngừng vang lên bên tai làm da đầu người ta tê dại.
Khiêu khích, đây là khiêu khích trắng trợn!
Người dị năng, quân đội nhận được tin tức từ trước, đã sẵn sàng chờ lệnh. Để tránh cho zombie gây bạo động, toàn bộ căn cứ đều đã tắt đèn, thoạt nhìn tối tăm giống như không hề có hơi thở của người vậy.
Quần chúng nhận được tin tức đều trốn ở trong nhà, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Mấy nghìn người dị năng trong trường học đã nhận được mệnh lệnh, nếu như zombie mãi không lùi lại, vậy bọn họ phải chuẩn bị sẵn sàng lên chiến trường.
Trong sân vận động có rất nhiều người đang đứng. Bóng tối cũng không làm ảnh hưởng đến tầm mắt của bọn họ. Giáo viên của mỗi lớp đứng ở phía trước căn dặn những điều cần chú ý. Bên tai bọn họ còn nghe những tiếng zombie gào thét các lúc càng lớn. Những kẻ nhát gan đã nghẹn ngào khóc từ lâu, chết sống cũng không muốn đi ra đánh zombie.
Dù sao bọn họ chỉ là người dị năng sơ cấp, còn chưa sử dụng dị năng thuần thục nên uy lực cũng không lớn, ra trận căn bản chính là đâm đầu vào chỗ chết.
Một đám giáo viên nghe được sự phản kháng của bọn họ thì chỉ cảm thấy thất vọng. Sao bọn họ không biết nguy hiểm trong đó, nhưng trong giây phút đứng trước nguy cơ sống chết này, bọn họ còn có lựa chọn nào khác sao?
Cứ mãi trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề, đặc biệt bọn họ còn là người dị năng.
Nại Chi Tiên khó có được một lần nghiêm túc, cô chỉ nói một câu: “Lựa chọn là ở mọi người, căn cứ sẽ không ép buộc bất kỳ một ai.”
Phía xa có một tia ánh sáng màu đỏ xuất hiện, thức tỉnh đám người dị năng.
Căn cứ bị tấn công!
Lưới điện bên ngoài bị thú zombie rất lớn tấn công, mặc dù chưa bị phá hủy, nhưng cũng lõm sâu vào trong.
Từng nhóm zombie vây quanh lưới điện, bị điện giật phát ra những tiếng xẹt xẹt, mùi tanh hôi lan tỏa trong không trung, buồn nôn đến cực điểm.
Trên tường rào, từng hàng binh sĩ ôm súng máy. Người chỉ huy đứng ở bên cạnh, vung tay lên: “Bắn.”
“Tạch tạch tạch”.
Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên tận mây xanh, thậm chí át cả tiếng gào thét của zombie.
Súng máy đã được cải tiến nên có uy lực rất lớn. Sau một đợt bắn phá, từng mảng thịt bay ngang. Ngoại trừ thú zombie có thể chống đỡ được, các zombie bình thường có lớp da dễ rách, một đợt súng bắn ra đã trực tiếp nổ thành mảnh vụn.
Mà lúc này cũng tới thời điểm để đám người dị năng phát huy tác dụng. Tốc độ của thú biến dị rất nhanh, luôn có thể tránh được súng đạn tấn công, vì thế chỉ có thể dựa vào người dị năng bao vây và giết chết chúng.
Đội trưởng của các đội dị năng lớn lần lượt phân loại những người dị năng ra.
Mười mấy con thú zombie khổng lồ cùng lao tới, quân đội đã không chống đỡ được nữa.
Đội trưởng hét lớn một tiếng: “Hệ thổ, hệ kim, tấm lá chắn!”
Mấy trăm người dị năng nhận lệnh tiến lên. Thú zombie đã lao tới dưới tường thành. Trước mặt đột nhiên nhô lên bức tường đất cao tới mấy mét. Lúc đám thú zombie chuẩn bị lao thẳng lên, trên tường đất đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Rất nhiều gai kim loại sắc nhọn nổi lên, không ngừng đâm vào trên thân những con thú zombie, khiến não của cúng trực tiếp vỡ toang!
Đám thú zombie chỉ ngây người trong giây lát, đã có những tiếng bắn phá “pằng pằng pằng” vang lên, chúng trực tiếp bị bắn thành cái sàng.
Đám thú zombie phía sau trực tiếp bước lên thi thể của đồng loại, tiếp tục tấn công về phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...