Trừ mấy chiếc xe buýt và mấy giáo viên, cũng không biết tiểu đội dị năng đã đi đâu.
Lý Tiểu Tửu thở dài, xem ra muốn tìm bọn họ nhờ giúp đỡ là không thể được rồi.
Cậu xoay người nhìn mấy người đều có chút mệt mỏi, nói: “Em muốn đi vào tìm A Man.”
Vụ Khinh ngẩng đầu: “Anh đi cùng em.”
Những người khác cũng đứng lên.
Lý Tiểu Tửu lắc đầu: “Không cần đâu, một mình em đi thôi, mọi người đều nghỉ ngơi một lát đi.”
Vụ Khinh nhíu mày2nói: “Sao có thể để em đi một mình được? Được rồi, em chờ một lát, chúng ta đi tìm giáo viên bảo bọn họ giúp.”
Lý Tiểu Tửu kéo anh lại: “Không sao, em sẽ không sao đâu. Bảo bọn họ đi cũng vô dụng, cho dù tìm được A Man bọn họ cũng không dẫn bạn ấy về được.”
Hơn nữa, ở trong thời đại không có thông tin này, bọn họ chia nhau ra tìm, có tìm được cũng không liên lạc được, lấy tính tình của A Man,7bạn ấy tuyệt đối sẽ không để ý tới người không quen.
Vụ Khinh trầm ngâm một lúc, vẫn lắc đầu nói: “Không thông báo với bọn họ cũng được nhưng anh nhất định phải đi theo em.”
Anh đã quyết định rồi. Trong núi rừng nguy hiểm khó đề phòng được, để đứa bé như thế một mình chạy vào, tìm được người hay không là một chuyện, nếu đến lúc đó lạc đường ở bên trong, không đi ra được, không phải càng thêm rắc rối sao?
Anh không cho rằng1một đứa trẻ con như thế có thể nhớ hết được đường đã đi qua.
Lý Tiểu Tửu nhìn gương mặt kiên định và lo lắng của anh, trong lòng thấy ấm áp. Anh cũng muốn tốt cho mình thôi.
Bắc Mạch nghe vậy, đương nhiên sẽ không ở lại. Cho dù cậu bé mệt mỏi, nhưng tốc độ người dị năng khôi phục nhanh hơn người bình thường nhiều. Dị năng tấn công của Vụ Phi Anh không nhỏ, hơn nữa còn là tấn công diện tích lớn, ở bên cạnh7cũng có người trợ giúp, cuối cùng bọn họ nghỉ ngơi một lát, Lâm Nhân bị bọn họ bỏ lại trên xe buýt, không cho cậu ta đi theo.
Cũng không phải bọn họ ghét bỏ cậu ta, nhưng trong đó quá nguy hiểm, bọn họ không có khả năng luôn lo lắng cho cậu ta được, như vậy cũng tốt cho cậu ta hơn.
Lâm Nhân ghé vào trên cửa sổ xe, trong mắt ngấn nước giống như một cô vợ nhỏ bị vứt bỏ, trên mặt cậu ta lộ vẻ0hổ thẹn và hơi mất mát, cũng có chút phức tạp, những biểu cảm xuất hiện ở trên mặt cậu ta nhìn có chút khác thường, chỉ duy nhất không có oán hận.
Cho dù bọn họ mới đi cùng nhau mấy giờ thôi, nhưng những người đó đối xử với cậu ta rất tốt, cậu ta hoàn toàn không oán trách chuyện bọn họ để mình lại, thậm chí trong lòng cũng muốn như vậy, đây là cách duy nhất không làm liên lụy đến bọn họ.
Ở dưới tay áo, nắm tay cậu ta nắm chặt. Cậu ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ.
Nại Chi Tiên chạy tới nơi nhưng chỉ thấy Lâm Nhân thì biến sắc, hỏi: “Sao chỉ có mình em, những người khác đi đâu rồi?”
Lâm Nhân quay đầu, mím môi giải thích: “A Man mất tích, bọn họ đi tìm rồi.”
“Cái... cái gì!”
Nại Chi Tiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô không hiểu vì sao liên tiếp gặp chuyện không may như vậy. Chuyện hai người dị năng đã chết chưa qua bao lâu thì đã nghe có người mất tích, còn là người dị năng hệ biến dị. Đây... rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Mấy người Lý Tiểu Tửu đi vào rừng, dần dần đi sâu vào bên trong.
Khi đi ngang qua dòng suối nhỏ trong núi, Vụ Khinh bảo mọi người dừng lại, bản thân chạy tới lấy nước lau mặt, cho dù không biết nước trong núi này có bị ô nhiễm không, nhưng làm người dị năng chính là trường hợp đặc biệt sẽ không bị lây nhiễm, cho nên Vụ Khinh không suy nghĩ nhiều như vậy.
Mọi người đứng ở bên cạnh nhìn anh không ngừng lau mặt mà nghẹn lời.
Vụ Phi Anh xấu hổ cười, giải thích: “Anh ấy là như vậy đấy, có bệnh nghiện sạch sẽ, quen là tốt thôi, quen là tốt thôi.”
Vụ Khinh đang lau mặt thì nhìn thấy một ít màu đỏ chảy theo dòng nước, anh đi tới, nhìn với vẻ ngờ vực.
Mọi người nhìn thấy anh đi theo dòng suối, cảm thấy khó hiểu kêu lên: “Anh đi qua đó làm gì vậy?”
Vụ Khinh dừng lại, quay đầu nói: “Hình như... có cái gì đó.”
Anh không biết đó là vật gì, nếu như không nhìn nhầm, màu đỏ này chắc chắn là máu.
Càng chạy lên trên, khu vực bị nhuộm đỏ càng lớn hơn.
Mọi người từ phía sau chạy tới, thấy vậy vẻ mặt cũng thay đổi.
Bên dòng suối, cỏ dại mọc cao và bốc mùi thối rữa.
Lý Tiểu Tửu nhìn về phía trước, trong bụi cỏ thấp thoáng có mảnh vải màu xám đang tung bay.
Vụ Khinh nhặt cành cây ở bên cạnh lên, gạt bụi cỏ dại ra xem và hít sâu một hơi, rõ ràng người kia chết chưa lâu, mắt còn mở, chết không nhắm mắt, nhìn áo của hắn thì hẳn là nhóm tiểu đội dị năng lần này đến đây.
Dưới đầu người nọ còn có máu tràn ra, rõ ràng từ trên cao rơi xuống, đập đầu chết.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn, ngoại trừ những cái cây lớn trải dài vô tận, căn bản không có gì có thể dẫn đến cái chết như vậy.
Bọn họ đã gặp phải cái gì?
Còn nữa, có hơn một trăm người dị năng, vì sao bọn họ đi lâu như vậy vẫn không gặp được người nào?
Trong rừng núi liên tục xuất hiện chuyện ngoài ý muốn làm bọn họ trở tay không kịp. Vì sao người dị năng trước kia đi ra ngoài hoạt động không xảy ra chuyện như vậy, nhưng bọn họ thì gặp phải?
Lý Tiểu Tửu tự nhiên thấy bất an, nơi này làm cậu có cảm giác khủng hoảng.
Chỉ có điều cậu chưa tìm thấy A Man, cho dù cô bé là zombie, nhưng cậu vẫn thấy lo lắng.
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi dòng suối, Lý Tiểu Tửu cúi đầu đi về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.
Đám Vụ Khinh cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đó là một vết chân, vết chân rất lớn, xung quanh đều có. Trên mặt đất, trên cây còn có vài vết cào và vết máu.
Vụ Phi Anh đi tới dưới tán cây, khẽ sờ vào vết cào rất lớn này và kinh ngạc. Đây... rốt cuộc là do thứ gì tạo thành vậy?
Đột nhiên cô cảm thấy có một tay khoác lên trên vai mình, cô bị dọa tới nỗi nhảy dựng lên, lập tức kéo cái tay ra, bất lực nói: “Anh...” Cô còn chưa nói xong, bàn tay bị kéo đã nặng nề rơi xuống. Con ngươi trong mắt cô co lại. Sau khi nhìn thấy rõ đó là thứ gì, cô phát ra tiếng hét chói tai và khiếp sợ nhất từ lúc chào đời tới giờ, ném cánh tay trong tay ra ngoài.
Đây... là cái tay!
Mấy người khác đột nhiên quay đầu và đi tới.
Vụ Phi Anh hét lên và chạy tới, trên vai cô có một vết máu, chuyện khủng khiếp như vậy xảy ra ở trên người cô, làm cô sợ đến mức nước mắt không ngừng tràn ra.
Vụ Khinh vội vàng kéo cô lại, hỏi: “Sao vậy?”
Vụ Phi Anh khóc nói: “Ở đó có cái tay.”
Mọi người đi tới. Trên mặt đất đúng là có một cánh tay, hơn nữa còn bị cái gì đó xé mạnh xuống.
Lý Tiểu Tửu hít sâu một hơi. Lẽ nào ở đây có thú biến dị sao?
Lấy năng lực của người dị năng bây giờ, zombie bình thường căn bản không làm bọn họ bị thương được. Trừ thú biến dị hoặc là thú zombie ra, cậu thật sự không nghĩ ra còn có thứ gì có thể dễ dàng giết chết bọn họ được.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, hẳn lần này có không ít người bị giết hại.
Chắc hẳn căn cứ không ngờ sẽ có nhiều chủng loại biến dị như vậy đột nhiên xuất hiện.
Trước kia căn cứ chỉ loại bỏ zombie, cho nên dọc đường đi qua, bọn họ không thấy một con zombie nào, nhưng đã quên mất thứ quan trọng nhất, cũng là nguy hiểm nhất, chủng loại biến dị!
Lần này xảy ra nhiều bất ngờ như vậy, chắc hẳn cũng là một tổn thất lớn.
Bọn họ không dám ở lại lâu, ngay cả tiểu đội dị năng còn không đối phó được thứ này, bọn họ làm sao xử lý được! Nếu không đánh nổi, bọn họ còn không trốn được sao?
Có thể tránh được thì cứ tránh. Việc quan trọng nhất đối với bọn họ bây giờ vẫn là tìm được A Man rồi tính sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...