“Đinh.”
Cửa vừa mở ra, vào một cái hai đứa trẻ đã chui qua khe cửa. Dương Nam thấy vậy thì dở khóc dở cười.
Đây là sợ anh giận không cho bọn chúng vào trong à? Anh bất lực đóng cửa, kêu lên một tiếng: “Chị Luyến, bọn em về rồi.” Lưu Luyến thò đầu ra khỏi cửa phòng bếp: “Chị nghe thấy rồi.” Mắt cô nhìn trái nhìn phải, chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ và Dương Nam, nghi hoặc hỏi: “Sao đám người lão đại không đi cùng bọn em thế?”
Dương Nam thay dép, ngồi ở trên ghế sô-pha và thoải mái thở dài, trả lời: “Bọn họ đi tới trung tâm căn cứ.” Lưu Luyến “à” một tiếng rồi xoay người về phòng bếp.2Lý Tiểu Tửu cũng ngồi xuống ghế sô-pha, xoa nhẹ bàn chân sưng đau. Lý Long chạy vào phòng. Nhìn vẻ nóng vội của cậu bé cũng biết chắc chắn là đi tìm thức ăn.
Lý Long đi vào trong nhà, bởi vì không với tới công tắc đèn nên cậu bé cũng lười bật, đi vào giường lớn, thò tay xuống dưới gối và móc móc, khi không sờ thấy bánh bích quy mình để ở đó, cậu bé nhíu mày, tay thò vào sâu hơn một chút, sờ trái sờ phải, sờ được một đống gì đó mềm nhũn. Cậu bé thấy kỳ lạ nên kéo mạnh thứ đó ra. Sau đó có một tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên. Lý Long sợ7đến mức run rẩy, tay còn chưa kịp rút lại đã thấy mu bàn tay đau
đón.
Cậu bé đau, kêu thành tiếng và kéo vật kia ra, sau đó nhìn thấy đôi mắt đỏ phát sáng. Cậu bé sửng sốt vài giây và hét lên vài tiếng “A a...”, ném thứ mình cầm trong tay ra ngoài, vừa kêu khóc vừa chạy vội ra khỏi cửa. Hai người ngồi còn chưa nóng chỗ, vừa đứng lên đã thấy bóng dáng Lý Long sợ hãi, chạy tới. Lưu Luyến cầm một bát chạy ra khỏi phòng bếp, vội vàng hỏi: “Sao vậy, sao vậy?” Lý Long kéo cửa “âm” một cái, chạy đến trước mặt Lý Tiểu Tửu và chỉ vào cánh cửa kia, hoảng sợ nói: “Anh,1bên trong... bên trong có quỷ” Dương Nam lập tức bác bỏ: “Quỷ ở đâu ra? Chú ở lâu như vậy, có thấy đâu?”
Lý Long lắc mạnh đầu, hoảng loạn nói: “Thật mà, nó còn cho cháu.” Cậu bé nói xong thì giơ tay của mình lên, cho dù không nghiêm trọng nhưng rõ ràng phía trên có mấy vết cào.
Dương Nam nhìn thấy vết cào này thì biến sắc, kinh hoàng nói: “Chẳng lẽ có chuột zombie chạy vào?”
Anh bước tới, cầm tay Lý Long, thấy chẳng qua chỉ cách chút da, anh liền nghi ngờ. Cơ thể anh đã từng chịu đựng sức lực của chuột zombie, không thể nào không cào rách nổi da trẻ con non nớt như vậy. Điều này thật7sự khó tin!
Lý Tiểu Tửu cũng khẩn trương nói: “Không chảy máu, sẽ không sao, không sao!” Lý Long thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bọn họ thì càng sợ muốn khóc. Dương Nam bể Lý Long lên ghế sô-pha, Lưu Luyến lấy nước sát trùng trong không gian ra, bôi lên miệng vết thương nhỏ bị rách da. Cô cũng sợ tới choáng váng, chỉ lo Lý Long bị lây nhiễm giống như Lý Tiểu Tửu lần trước. Có lẽ Lý Tiểu Tửu an toàn sống sót vì cậu có dị năng, nhưng Lý Long không có. Nếu như thật sự bị lây nhiễm, vậy có chọc thủng trời cũng không cứu cậu bé được. Vết thương vốn không đau lắm, bị nước sát trùng0chạm vào, trên bàn tay truyền ra cảm giác đau đớn và nóng hừng hực.
Lý Long cổ nhịn đau không kêu lên, nhịn đến nỗi cả gương mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt.
Dương Nam đi về phía cửa phòng của mình, anh nói với Lý Tiểu Tửu đang căng thẳng phía sau: “Để chú vào xem, nếu có thứ gì chạy ra, cháu lập tức đốt nó!”
Lý Tiểu Tửu lùi lại mấy bước, chắn ở trước mặt Lý Long, Lưu Luyến và khẽ gật đầu. Dương Nam mở cửa xông vào, tiện tay ấn công tắc bên cạnh, cả gian phòng lập tức sáng lên. Gian phòng nhỏ như vậy, căn bản không có thứ gì cản tầm mắt. Mắt ánh nhìn lướt qua trong phòng, thấy có quả cầu lông màu trắng nằm trên mặt đất vẫn không động đậy.
Anh nhìn kỹ rồi ngây ra vài giây.
“Đây là...”
Lưu Luyến nhìn vết thương trên tay Lý Long một lúc lâu, thấy vẫn hoàn toàn không thấy có phản ứng chuyển biến xấu nào, cô lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Lý Tiểu Tửu thấy vậy, gương mặt đang căng thẳng cũng dịu lại, khẽ xoa đầu Lý Long. Cậu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Dương Nam đi ra, trong lòng còn ôm một thứ đầy lông. Cậu tiến lên, hỏi: “Đó là cái gì vậy?” Dương Nam cầm thứ trong lòng lên, thấy Lý Tiểu Tửu ngẩn người ra, anh lắc lắc quả cầu trắng trong tay: “Giống như cháu thấy đấy!” Lý Tiểu Tửu há hốc miệng: “Vật này... chạy từ đầu tới vậy?” Cậu cẩn thận nhìn con mèo đang nhắm mắt, luôn cảm thấy quen quen, đột nhiên trong đầu sáng lên, mắt nhìn xung quanh nhưng không nhìn thấy bóng dáng mình muốn gặp: “Đại Bạch thì sao? Đại Bạch đi đâu rồi?” Lưu Luyến liếc nhìn đống lông trong lòng Dương Nam: “Sau khi mọi người đi rồi, nó vẫn ở trong phòng không ra ngoài...”
Dù sao cô cũng không có lá gan đi gọi con mèo đó, cho nên... sẽ không có cho nên...
Lý Long đứng lên, từ phía xa nhìn con mèo hôn mê bất tỉnh, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Chắc chắn nó là con trai của Đại Bạch, em nhìn thấy mắt của nó cũng là màu đỏ...”
Trên trán mấy người còn lại đều hiện đầy vạch đen, đây là logic gì vậy? Không nói cửa phòng vẫn đóng chặt, con mèo này căn bản không chui vào được, cho dù từ ngoài đường vào, bọn họ cũng không thể không phát hiện ra.
Cơ thể Đại Bạch lớn như thế, nó rời đi mà Lưu Luyến không phát hiện thì cũng không khoa học. Lý Tiểu Tửu nhìn vết cào mờ ở trên lưng con mèo thì ngẩn người. Nếu giống như điều cậu suy nghĩ, vậy khả năng duy nhất còn lại, con mèo này chính là Đại Bạch, Đại Bạch đã trở về bộ dạng ban đầu. Cho dù không thể tin nổi! Nhưng chỉ có khả năng này mới giải thích được. Tuy nhiên quan trọng nhất, chỉ cần không phải chuột zombie thì đều là chuyện tốt. Con mèo hôn mê bất tỉnh bị đặt ở trên bàn trà, Lý Tiểu Tửu đụng vào nó một cái nhưng nó không hề động đậy, cũng không biết có chuyện gì xảy ra. Cậu nhìn về phía Lý Long: “Vừa rồi em còn bị nó cào, sao giờ đã hôn mê rồi?”
Lý Long rụt cổ, không dám nói nó bị mình ném đến nỗi choáng váng. Sao cậu bé đoán được sẽ có mèo xuất hiện ở đấy chứ? Vào lúc cậu bé không biết nên giải thích thế nào, cửa phòng “đinh” một tiếng và mở ra. Đám người Từ Kinh trở về, phía sau còn có Mạnh Đào không biết đã đi đâu.
Dương Phàm đi tới, nghi hoặc nhìn bọn họ: “Mọi người làm gì vậy?” Dương Nam chỉ vào Đại Bạch trên bàn trà: “Các anh tự mình xem đi.”
Từ Kinh, Mạnh Đào ngồi xuống ghế sô-pha bên cạnh. Dương Phàm nhìn qua: “Em nhặt được nó ở đâu vậy?”
Dương Nam trợn trừng mắt: “Đây là Đại Bạch, ở căn cứ làm gì có mèo cho anh nhặt chứ?” Dương Phàm sửng sốt vài giây, sau đó lập tức trợn tròn mắt nhìn, chỉ vào quả cầu trắng và cảm thấy không thể tin nổi: “Đây... Đây là Đại Bạch à??” “Em có chắc không phải đang nói đùa với anh chứ?” Dương Nam giang tay ra: “Em đùa với anh làm gì, lúc bọn em về thì nó đã biến thành như vậy rồi.”
Lý Tiểu Tửu cũng nhíu mày, cảm thấy khó hiểu. Nếu nó to lớn thì không có gì kỳ lạ, nhưng tình huống chỉ trong vòng một buổi sáng đã trở về trước giải phóng là sao?
Nếu không phải nhìn thấy vết sẹo trên người nó, cậu căn bản không tưởng tượng nổi, chỉ mấy giờ ngắn ngủi, cơ thể Đại Bạch to lớn như vậy đã có thành thế này.
Ngoại trừ đêm qua bị cô bé làm bị thương nặng, nó cũng không có phản ứng kỳ lạ nào khác. Sáng sớm vẫn bình thường.
Chẳng lẽ là bởi vì nước? Ngoại trừ điều này, cậu thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác. Dù sao, sau khi mình rơi xuống dòng sông kia ra ngoài, mặc dù ngoài mặt không có gì thay đổi, nhưng bất kể sức lực hay là dị năng đều trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Có lẽ bởi vì Đại Bạch là giống loài khác, cho nên mới biến trở lại. Dương Phàm liếc nhìn cái bụng Đại Bạch đang khẽ phập phồng: “Chắc... không sao chứ?” Mọi người đều lắc đầu, tỏ ý không biết. Bọn họ chỉ có thể chờ Đại Bạch tỉnh lại mới có thể biết được.
Dương Nam hỏi: “Sao rồi, đã báo cáo nhiệm vụ chưa?”
Dương Phàm gật đầu, vẻ mặt dịu lại: “Chúng ta có thể nghỉ ngơi một thời gian.” Trên mặt bọn họ không giấu được vẻ vui mừng. Bọn họ mới ngồi không lâu, có tiếng gõ cửa vang lên. Mạnh Đào đi mở cửa, chỉ thấy có hai người mang theo một bao gạo và một ít nguyên liệu nấu ăn tương đối hiếm đi vào. Hai người kia thả lương thực xuống, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, sau đó nhìn về phía Từ Kinh đang ngồi trên ghế so-pha, tươi cười và lộ vẻ kính trọng: “Đội trưởng Từ, chúc mừng các anh chiến thắng trở về, số lương thực này đã được đưa đến, chúng tôi đi trước đây.” Từ Kinh cười, khẽ gật đầu.
Chờ hai người kia đi ra ngoài, Lưu Luyến sờ nhẹ lên nguyên liệu nấu ăn, mừng rỡ nói: “Tối nay có thể ăn một bữa ngon rồi.” Mạnh Đào giúp cô chuyển lương thực vào phòng bếp, cầm hai đĩa khoai lang khô đi ra. Lý Tiểu Tửu bể Đại Bạch lên, đặt ở trên ghế sô-pha, Lý Long vốn đang rất đói, vừa rồi sợ tới quên cả đói, bây giờ vừa thấy Mạnh Đào cầm khoai ra, cậu bé không khỏi nuốt nước bọt. Giống như cảm nhận được ánh mắt của cậu bé, Mạnh Đào dừng lại, sau đó đặt đĩa khoai lang ở trước mặt cậu bé. Lý Long nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới mình, thể là cậu bé lặng lẽ thò tay ra, lấy một miếng bỏ vào miệng, mùi vị rất bình thường nhưng cậu bé không kén ăn, trái một miếng, phải một miếng, chẳng bao lâu đã hết. Cũng không có ai để ý, dù sao đàn ông đều không thích ăn những món ăn vặt như vậy. Từ Kinh nhìn về phía Lý Tiểu Tửu: “Cháu tính bao giờ sẽ đi tới trung tâm đào tạo?” Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Cháu có thể đi sao?” Không phải nói dị năng đạt được cấp một mới có thể đi được à? Từ Kinh: “Đương nhiên có thể. Chỉ cần cháu muốn, chú có thể lập tức đi báo danh cho cháu.” Nếu người dị năng như cậu còn không vào được, vậy trung tâm đào tạo cũng không cần tồn tại nữa. Dù sao bây giờ căn cứ đang cần người dị năng. Vừa nghe hắn nói vậy, trong lòng Lý Tiểu Tửu mừng rỡ, cho dù cậu còn nhỏ, nhưng cậu cũng khao khát có được sức lực mạnh mẽ giống như tất cả mọi người. Dương Nam nhíu mày: “Vội như vậy làm gì? Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày đã?” Từ Kinh lắc đầu: “Một tháng sau sẽ có một lần sát hạch, tôi hy vọng cậu bé có thể mau chóng hòa nhập vào việc huấn luyện, muộn sẽ không có lợi cho cậu bé.” Dương Nam sửng sốt: “Nhưng Tiểu Tửu còn nhỏ như vậy, anh thật sự muốn để cậu bé tham gia sát hạch sao?”
Anh hơi lo lắng. Dù sao, sát hạch của mỗi tháng đều khác nhau, cho dù trước đây bọn họ chỉ ở trong đó có một tháng ngắn ngủi đã đi ra, nhưng vẫn hiểu rõ về nó.