Anh đổ cho Dương Phàm một ít. Những người khác cũng không khách sáo. Từ trước đến nay, dưa muối và cháo đều là sự kết hợp tuyệt vời, sẽ ăn không chán, còn làm cho bọn họ cảm thấy món ăn ngon miệng hơn. “Đúng rồi, anh, tối nay anh ngủ với Mạnh Đào, để hai cậu bé ngủ với em đi.”
Dương Nam ăn ngon lành, còn không quên đưa ra yêu cầu. Dương Phàm nghĩ cũng phải. Dù sao đều là đàn ông nên không sao cả, cũng không thể để cho hai đứa trẻ ngủ trên sô-pha được. Anh ta khẽ gật đầu: “Tùy em.”
Lưu Luyến thu dọn chén đũa, cả đám ôm bụng ngồi trên ghế sô-pha. Dương Phàm liếc nhìn Từ Kinh: “Lão đại, nhiệm vụ đã hoàn thành, ngày mai chúng ta đi báo cáo và nhận thêm ít lương thực2dự trữ.”
Lưu Luyến cũng đi ra khỏi phòng bếp, gật đầu nói: “Chúng ta đã không còn nhiều gạo nữa.” Từ Kinh im lặng vài giây rồi đứng lên “Ừ” một tiếng: “Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai dẫn hai đứa trẻ đi đăng ký xong sẽ đi báo cáo.”
Ai nấy đều gật đầu. Mỗi người về phòng. Hai người Lý Tiểu Tửu đi theo Dương Nam vào phòng của anh. Bên trong rất nhỏ, nhưng ở giữa có một giường rất lớn, mấy người ngủ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Dương Nam đắc ý quay đầu nói: “Các cháu thấy thế nào? Ở đây cũng không tệ lắm đúng không? Trong căn cứ, chỉ có người dị năng mới có đãi ngộ như vậy thôi.” Lý Tiểu Tửu ngồi bên giường, hỏi: “Ở đây thật sự có rất nhiều người dị7năng ạ?” Dương Nam cởi áo khoác: “Nói thế nào nhỉ? Chú cũng không biết rõ lắm, nhưng bây giờ có tương đối nhiều người thức tỉnh dị năng. Phần lớn người trong tòa nhà này đều là tiểu đội dị năng cùng với người nhà.”
Lý Tiểu Tửu kinh ngạc nhìn anh: “Cả tòa nhà này đều vậy sao?”
Khoa trương quá đi!
Dương Nam trừng mắt nhìn cậu: “Có gì lạ đâu? Cho dù có nhiều người dị năng, nhưng rất nhiều người chỉ thức tỉnh dị năng làm cơ thể mạnh hơn, trở nên rất cường tráng giống như chú Mạnh Đào của cháu, còn có tốc độ nhanh gì đó, vào trận nhiều lắm chỉ đánh trợ giúp.”
“Vậy các chú làm sao mà có thể lợi hại như vậy? Lẽ nào như chú Từ nói, người dị năng ở đây đều được huấn luyện đặc biệt1nên rất mạnh mẽ ạ?”
Dương Nam cười giễu cợt, ném cái quần sang bên cạnh: “Bọn chú chỉ là người dị năng bình thường, chẳng qua thức tỉnh sớm mà thôi. Chủ Dương Phàm và chú đều may mắn thức tỉnh dị năng, nhưng kém hơn dị năng hỏa của cháu rất nhiều. Chủ yếu còn phải dựa vào chú Từ của cháu. Dị năng của chú ấy có khả năng tấn công rất mạnh, hơn nữa còn có phạm vi lớn, ở trong căn cứ có thể xếp vào nhân vật tuyến trên. Nếu không, nhiệm vụ lần này sẽ không đến lượt bọn chú.”
Lý Tiểu Tửu gật đầu: “Vậy bao giờ cháu mới có thể bắt đầu huấn luyện dị năng?”
Dương Nam bĩu môi: “Cháu muốn đi như vậy sao? Chú nói cho cháu biết, giáo viên ở trong đó rất hung dữ, đánh chửi7còn là nhẹ, nếu phạm sai lầm sẽ nhốt vào phòng tối nhỏ suốt một ngày một đêm, còn không cho ăn đâu.” Anh hơi tức giận: “Trước đây chú kiểm tra dị năng không đạt tiêu chuẩn, thiếu chút nữa bị giết chết đấy.”
Lý Tiểu Tửu im lặng, Lý Long ở bên cạnh im lặng lắng nghe. Dương Nam ngáp một cái: “A- mau ngủ đi. Chú buồn ngủ rồi. Ngày mai chú sẽ dẫn các cháu đi dạo trong căn cứ, làm quen một chút.” Lý Tiểu Tửu gật đầu: “Chủ ngủ trước đi, Đại Bạch còn chưa ăn gì, cháu phải đi cho nó ăn.”
Cậu xoay người nhìn Lý Long: “Tiểu Long, em có muốn vào không gian không?” Lý Long còn chưa lên tiếng, Dương Nam đã bò dậy, hai mắt sáng ngời: “Chú có thể vào xem không???
Lý Tiểu Tửu nhíu mày:0“Cháu cũng không biết, để cháu thử xem.”
Cậu đi tới, đặt tay lên vai Dương Nam, trong đầu nghĩ đi vào trong. Sau đó cảm giác choáng váng quen thuộc đã đến. Lý Tiểu Tửu lắc lắc đầu. Chờ tới lúc cậu mở mắt ra, bản thân đã ở trong không gian, bên cạnh không thấy bóng dáng Dương Nam. Kỳ lạ, vì sao Tiểu Long có thể đi vào, chú ấy thì không thể vào được chứ? Cậu nhíu mày, hình như cậu có thể cảm giác được không gian chống lại lực lượng từ bên ngoài đến. Nhưng cô bé kia thì sao? Lý Tiểu Tửu đến gần cây táo nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Đại Bạch. Cậu gọi vài tiếng cũng không có tiếng trả lời. Khi cậu nhíu mày đi tới bờ sông, mới phát hiện mình cũng không thấy bóng dáng cô bé đâu.
Cậu hơi bất an, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng cô bé hút máu mình ban ngày thì trợn tròn mắt nhìn. Lẽ nào... Đại Bạch... Mới đi được vài bước, phía sau lại nghe “âm” một tiếng, có tiếng vật nặng rơi xuống đất. Lý Tiểu Tửu vừa quay đầu lại, chỉ thấy Đại Bạch co giật nằm trên mặt đất, cả người đều là những vết cào thật sâu, mỗi đường đều sâu tới tận xương. Cậu hoảng hốt, ngồi xuống và muốn thò tay chạm vào nó nhưng sợ chạm vào chỗ đau.
“Đại... Đại Bạch!” Cơ thể khổng lồ hoàn toàn không động đậy. Nếu không phải chóp mũi nó còn có hơi thở yếu ớt, Lý Tiểu Tửu sẽ cho rằng trước mắt mình chỉ là một thi thể.
Tiếng gọi của cậu hình như đã gọi dậy ý thức của Đại Bạch, nó rên rỉ vài tiếng, trong ánh mắt có chút hoảng hốt.
Lý Tiểu Tửu thấy vậy thì trong lòng vui mừng, khẽ xoa đầu Đại Bạch: “Không sao, tao nhất định sẽ cứu mày, đừng sợ.” Cậu cẩn thận nắm lấy chỗ Đại Bạch không bị thương kéo đi, từ từ đi tới bờ sông và thả Đại Bạch xuống. Nếu trước hôm nay, cậu tuyệt đối không thể kéo được cơ thể Đại Bạch như vậy, nhưng từ sau khi rơi xuống trong nước này và ra ngoài, vết thương không chỉ tự động khỏi hẳn, ngay cả cơ thể cũng mạnh hơn rất nhiều. Cậu cũng không ngốc, biết con sông này có giúp đỡ rất lớn cho cơ thể. Lúc đầu, cậu không chú ý nhiều, nhưng bây giờ cậu hiểu rõ, chắc chắn sẽ không lãng phí tài nguyên tốt. Nhìn cơ thể Đại Bạch chậm rãi chìm xuống, Lý Tiểu Tửu trầm mặt, vừa quay đầu cậu đã nhìn thấy cô bé đột nhiên xuất hiện ở dưới tán cây, nếu không phải buổi chiều bị cô cắn một cái, còn có vết thương trên cơ thể Đại Bạch, cậu tuyệt đối không tưởng tượng nổi một đứa trẻ xinh đẹp như vậy mà không phải là người.
Lý Tiểu Tửu hít sâu một hơi, đứng lên và đi tới, tức giận nói: “Vì sao bạn muốn giết Đại Bạch!” Cô bé hơi giật mình nhìn cậu vài giây, nghiêng đầu hình như không hiểu cậu đang nói gì. Lý Tiểu Tửu chỉ vào Đại Bạch ở trong nước chỉ còn lại có cái đầu, gằn từng tiếng một: “Vì sao bạn muốn làm hại nó?” Cô bé nhìn theo ngón tay của cậu, sau đó trong ánh mắt không vui của cậu, cô bé đi tới vài bước, đột nhiên giơ bàn tay vẫn để ở sau lưng ra. Trên cổ tay trắng mịn có một vết cào từ trên xuống dưới, da thịt hai bên trực tiếp cuốn sang bên. Nhưng kỳ lạ nhất là cô rõ ràng không phải con người, nhưng không thối rữa giống như zombie. Làn da trắng mịn cùng vết thương đỏ như máu hình thành một sự đối lập rõ ràng. Chẳng qua vết thương lớn như thế mà không có vết máu nào chảy xuống.
Lý Tiểu Tửu hít sâu một hơi. Nếu như mạnh hơn chút nữa, sợ rằng cánh tay này cũng sẽ bị tàn phế mất! Cậu nhìn thấy mặt cô bé không thay đổi, đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho cô bé. Cô bé chỉ vào vết thương trên cổ tay rồi đến gần thêm mấy bước, mở miệng mà không phát ra tiếng, nhưng Lý Tiểu Tửu vẫn hiểu được ý của cô bé.
“Là nó làm tôi bị thương trước...”
Cậu chán nản vỗ nhẹ vào mặt mình. Lúc đó, cậu căn bản không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, cho nên mới ném Đại Bạch vào. Đại Bạch luôn cẩn thận. Trước đây, khi bọn họ gặp nó chẳng phải cũng vậy sao? Một lời không hợp đã bắt đầu đánh. Không! Bọn họ thậm chí còn chưa nói một câu nào đã đánh nhau rồi. Bây giờ đột nhiên nhìn thấy người xa lạ đến địa bàn của mình, nó không tóm lấy mới là lạ. Lý Tiểu Tửu cảm thấy không biết phải đối mặt với cô bé này thế nào. Lúc đầu, cậu rất tức giận vì không biết nguyên nhân, bây giờ biết rồi liền cảm thấy mình vừa tới đã tỏ ra khó chịu với người ta, cho dù là ai cũng sẽ không vui! Cậu đi tới, cố gắng không nhìn cơ thể trần truồng của cô bé, xin lỗi: “Xin lỗi, bạn có đau không? Tôi dẫn bạn vào trong nước rửa qua, sẽ khỏi ngay thôi.” Cô bé không nói gì, nhưng vẫn đi theo cậu đến bờ sông. Lý Tiểu Tửu quay đầu chuẩn bị nói gì đó, cô bé đã đột nhiên nhảy vào trong nước.
Khóe miệng cậu khẽ giật vài cái, lau nước bắn lên mặt mình, bất lực nhìn quần áo đã bị ướt hơn nửa. Mình còn chưa tới bao lâu đã ướt người, đây là đắc tội người nào chứ?
Bóng dáng cô bé di chuyển linh hoạt ở trong nước, rõ ràng nhìn nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như vậy, vì sao cậu có cảm giác gặp phải cô bé thô bạo chứ?
Cậu nhìn bóng lưng của cô bé và gọi “này” một tiếng. Thấy cô bé quay đầu lại, cậu chỉ vào Đại Bạch nghiêm túc nói: “Bạn không thể làm nó bị thương nữa, nếu không tôi sẽ ném bạn ra ngoài.” Hình như bị ánh mắt cậu dọa, cô bé ở trong nước không động đậy.
Lý Tiểu Tửu cười thỏa mãn. Đúng là đứa trẻ con, thức thời mới là trang tuấn kiệt, người như vậy là tốt nhất.
Cậu xoay người chạy tới dưới cây táo, liếc nhìn cây táo hình như đã lớn hơn trước thì tỏ vẻ hơi nghi hoặc. Cậu nhìn xung quanh, hình như nơi này cũng rộng hơn trước rất nhiều.
Thức ăn, đồ dùng hằng ngày, quần áo gì đó đều được cậu chất thành đống gọn gàng ở bên cạnh. Sau khi phát hiện mình có thể tùy ý khống chế những đồ vật bên trong, mỗi lần bỏ đổ vào, cậu đều phân loại ra. Cho nên sau này khi vào trong không gian tìm đồ sẽ không tốn nhiều thời gian mà không tìm được nữa. Trên mặt đất có rất nhiều quả táo rơi xuống. Cậu thấy tiếc, tìm một cái giỏ bỏ vào. Cũng may chúng không bị dập, nếu không Tiểu Long nhìn thấy còn không đau lòng muốn chết à? Lý Tiểu Tửu đặt giả táo sang một bên, lôi chiếc áo ngủ hình cậu bé bọt biển của mình trên giường lớn ra, cởi áo bẩn trên người và mặc nó vào.
Sau đó, cậu đến chỗ để quần áo lật tìm, lấy ra một cái váy nhỏ và chạy tới.
“Này! Tôi mang quần áo cho bạn.” Cô bé quay đầu, mờ mịt nhìn quần áo trong tay cậu. Lý Tiểu Tửu nhìn cô vẫy tay: “Bạn mau lên đây, ngâm lâu sẽ không tốt cho da.”
Cô nghe lời, ra khỏi nước và leo lên bờ, Lý Tiểu Tửu lấy cái khăn mặt trên vai, lau qua nước trên người cô và đưa cái váy qua: “Bạn nhanh mặc vào đi.”
Cô bé do dự vài giây, nhận lấy xong không biết phải làm thế nào.