Những người đang chú ý tới bên này nhìn thấy vậy cũng không nhịn được trợn tròn mắt nhìn, làm vậy thì có khác nào muốn tự sát chứ? Bọn họ nín thở. Cho dù Lý Long không có dị năng, cậu bé cũng là một đứa trẻ đáng yêu. Bọn họ làm sao nhẫn tâm nhìn cậu bé bị zombie cắn chết được?
Nhưng bên cạnh không ngừng có zombie tấn công tới, ngay cả bản thân bọn họ cũng khó bảo đảm có thể an toàn, sao có thể đi cứu cậu bé được? Trong giây lát, tất cả mọi người đều đặt hy vọng vào Lý Tiểu Tửu. Cậu không phụ sự mong đợi của mọi người, khi zombie lập tức giơ móng vuốt ra, trên tay cậu đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa và2chuẩn bị ném qua. Lý Long cúi đầu, đột nhiên vung con dao bếp trong tay lên, chém mạnh vào bắp đùi của con zombie. Hình như một nhát chém này còn mang theo cả cơn giận của cậu bé nên sức chém mạnh hơn nhiều, Lý Long chém nhiều lần như vậy cũng tìm ra cách chính xác hơn. Một dao này chém xuống, bắp đùi trái của con zombie trực tiếp bị cậu bé chém đứt một nửa, chỉ còn lại dính lại một phần da thịt.
Theo quán tính, con zombie đứng không vững, cơ thể nghiêng sang một bên!
Lý Tiểu Tửu há hốc miệng. Giờ phút này, cậu hình như nhìn thấy được nụ cười đạt được mục đích ở trên gương mặt của em trai mình! Lý Long nhân cơ hội này, chạy đến7bên cạnh con zombie và chém mạnh vào đầu nó! Cũng không biết chém xuống bao nhiêu lần, Lý Long cảm thấy con dao chạm tới đầu zombie càng lúc càng mềm hơn, lúc này tay mới chịu dừng lại.
Sự thay đổi xuất hiện quá đột ngột, không chỉ Lý Tiểu Tửu, cả đám người Từ Kinh cũng bị dọa tới ngày người.
Chờ tới khi cậu tỉnh táo lại, đã thấy Lý Long cầm theo con dao dính đầy máu đi tới trước mặt, trên quần áo, trên tay, trên mặt cậu bé đều bị máu của zombie văng lên, nhưng cậu bé vẫn tươi cười. Rõ ràng vẫn là gương mặt ngây thơ như mọi khi, nhưng lúc này Lý Tiểu Tửu nhìn thấy, đột nhiên có cảm giác em trai mình là một tên biến thái.
Lý1Tiểu Tửu hơi hoảng hốt, Lý Long vừa rồi còn cảm thấy hưng phấn khi giết chết được zombie, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh trai, cảm giác kia cũng biến mất. Cậu bé giơ tay lắc qua lắc lại trước mặt Lý Tiểu Tửu, lo lắng hỏi: “Anh ơi, anh làm sao vậy?”
Lý Tiểu Tửu lắc đầu, lau vết bẩn trên mặt cậu bé và nhíu mày nói: “Lần sau em không được như vậy nữa. Bây giờ chẳng qua chỉ là một con zombie, nếu như một đám zombie vây quanh em, vậy em sẽ làm thế nào?”
Lý Long gật đầu và có vẻ hơi mất mát, sau đó nắm tay lại và nói: “Anh, em nhất định sẽ trở nên lợi hại hơn.” Lý Tiểu Tửu khẽ xoa đầu cậu bé,7đặt cậu bé lên trên lưng Đại Bạch và nói với vẻ hung dữ: “Lần này em không được xuống nữa, nếu không xem anh phạt em thế nào.”
Lý Long rụt đầu lại. Cậu bé biết anh mình giận thật rồi, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Em biết rồi.” Lý Tiểu Tửu quay đầu nhìn con zombie đã hoàn toàn biến dạng, trong lòng không khỏi run lên. Thật sự quá thảm! Cuối cùng, hai đứa trẻ không làm cho người ta bớt lo đã được an toàn, đám người Từ Kinh vừa chiến đấu, vừa dần dần tới gần hai đứa trẻ.
Đám người tập trung thành một vòng tròn, Dương Nam trầm mặt nhìn con thú zombie ở phía sau đám zombie đang chờ bọn họ tới cửa: “Lão đại, chúng ta phải giải quyết0con quái vật này trước mới được.” Nói xong, anh cẩn thận quan sát con thú zombie một lúc: “Mặt của nó, nó chỉ có một con mắt!”
Ánh mắt bọn họ lập tức sáng lên, nếu như không có mắt, nó sẽ không nhìn thấy được bọn họ, vậy những cái vòi kia làm sao tấn công được bọn họ nữa chứ?
Từ Kinh cũng phát hiện ra vấn đề này nên khẽ gật đầu nói: “Lưu Luyến, chúng tôi yểm hộ cho cô tới gần nó, cô chắc chắn phải đánh một đòn trúng đích đấy!” Lưu Luyến gật đầu, cô biết đến lúc mình nên phát huy tác dụng rồi. Trong tay của cô nhanh chóng xuất hiện thêm một khẩu súng. Từ Kinh quay đầu: “Anh em Dương Phàm bảo vệ cho Lưu Luyến cẩn thận. Mạnh Đào ngăn cản Zombie xung quanh. Cậu bé dẫn theo Đại Bạch đi cùng chú thu hút sự chú ý của con thú zombie.” Tầm mắt của hắn nhìn lướt qua những người còn lại vài vòng, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Lưu Luyến. Sau khi bọn họ khẽ gật đầu, Lý Tiểu Tửu cưỡi Đại Bạch cùng Từ Kinh một trái một phải chạy về phía cửa lớn.
Thú zombie thấy có người muốn chạy, cơ thể vặn vẹo muốn đuổi theo. Lưu Luyến giơ súng lên, nhắm ngay vào con mắt của nó!
Cho dù cơ thể của con thú zombie khổng lồ, nhưng không ảnh hưởng tới tốc độ của nó. Nó liếc nhìn hai đứa trẻ cưỡi ở trên lưng của Đại Bạch, rồi nhìn Từ Kinh một lúc, sau đó nhìn về phía Lý Tiểu Tửu và gào lên một tiếng liền đuổi theo Từ Kinh.
Từ Kinh thấy vậy thì đột nhiên xoay người, trong tay chém ra mấy lưỡi đao gió, không ngoại lệ, tất cả đều cắm vào trên cơ thể của con thú zombie. Con quái vật kia còn chưa đuổi kịp, cơ thể đã bị thương đến nỗi máu thịt lẫn lộn. Nó ngẩng đầu lên, há to mồm và phả ra mùi tanh hôi tới mức mà Từ Kinh đang chạy phía trước cũng có thể ngửi thấy. Lưu Luyến trốn ở phía sau hai anh em Dương Phàm, ngắm chuẩn mắt của con quái vật càng lúc càng gần, cô bóp cò súng! “Pång!”
Tiếng đạn bắn ra rất lớn, nhưng đồng thời tốc độ của nó rất nhanh. Khi con thú zombie hiểu ra thì viên đạn đã bắn chính xác vào trong mắt nó.
Cho dù nhìn da thịt trên thân của con thú zombie rất mỏng, nhưng thực tế lại không khác gì mình đồng da sắt vậy, đao kiểm bình thường căn bản không thể làm nó bị tổn thương được. Chỉ có con mắt kia là không hóa cứng, một phát súng kia đã trực tiếp bắn hỏng con mắt của nó. Cho dù là thú zombie cũng không nhịn được đau đớn, gào to. Nó nâng nửa người trên lên thật cao, giống như làm vậy có thể giảm bớt một ít đau đớn. Nhưng nó không chống đỡ được bao lâu đã ngã xuống đất. Trong hốc mắt bị bắn thành một lỗ thủng lớn đang không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen đặc và tanh hôi, nhuộm cả nền xi măng kia thành một màu đen.
Lý Tiểu Tửu đang cười trên lưng Đại Bạch phía sau cũng nhân cơ hội ném mấy quả cầu lửa vào con thú zombie này. Ngọn lửa nện ở trên mặt nó đã xèo xèo đốt cháy. Mùi thịt thối rữa của người chết nồng nặc kèm theo mùi cháy khét xông lên, càng làm cho người ta thấy buồn nôn. Từ Kinh gọi Dương Phàm. Bọn họ ra hiệu và tiến lên hai bước, trong tay ném ra dị năng. Cho dù lần này không thể hoàn toàn tiêu diệt được nó, cũng phải làm nó bị thương nặng.
Có Mạnh Đào và Lưu Luyến ở bên cạnh ngăn cản zombie, không để cho bọn chúng quấy nhiễu, trong lòng bọn họ cũng vững tin hơn.
Thú zombie là một quái vật còn chưa có lý trí, bản năng tránh dữ tìm lành của nó quả thật nhạy bén tới mức làm cho người khác phải giận sôi gan. Hơn nữa, bây giờ mắt của nó còn mù, các giác quan khác càng được phóng đại lên rất nhiều lần. Nó gần như lập tức cảm nhận được mấy người kia muốn giết mình. Nhưng không có mắt, nó không phân biệt được phương hướng, chỉ cảm thấy xung quanh đều tồn tại nguy hiểm. Vì vậy, nó quyết định không tiến lên mà lùi về phía sau, quay đầu muốn rời khỏi đó. Trong miệng nó còn không ngừng gào hét về phía bản thân cảm thấy sợ hãi và nguy hiểm. Đại Bạch nhanh chóng nhảy lên trên không trung, móng vuốt đập vào đầu của con thú zombie và xé đi một miếng da thịt lớn. Chân sau của nó giảm một cái. Khi thú zombie phát điên, nó lập tức biến mất, khi xuất hiện đã đứng ở bên cạnh Lý Tiểu Tửu.
Thú zombie đau khổ gào thét giãy giụa, đập mạnh gây họa cho rất nhiều zombie xung quanh. Nó đột nhiên kéo cái miệng của mình ra hai bên, bụng cũng chuyển động ục ục, huyết quản xung quanh lớp da còn không ngừng chuyển động. Trong ánh mắt kinh hoàng của bọn họ, nó trực tiếp xé cái đầu của mình ra thành hai, cổ phun ra rất nhiều cái vòi. Bọn họ trợn tròn nhìn và nhanh chóng rút lui, kéo dài khoảng cách.
Những cái vòi bắn ra xung quanh, cũng có lẽ bởi vì không nhìn thấy, cho nên các cái vòi của nó tản ra khắp đại sảnh!
Nó cũng không quan tâm mình chạm tới là vật gì đều quấn lấy. Rất nhiều zombie bị nó kéo đứt đầu. Từ Kinh kéo những người khác ra sau người mình, xung quanh không ngừng có gió mạnh gào thét. Lý Tiểu Tửu cũng nhanh chóng chạy tới đứng chung với bọn họ. “Ấm” một tiếng, cậu ném quả cầu lửa ra ngoài. Ngọn lửa theo gió của Từ Kinh lao ra, không chỉ không tắt, ngược lại cảm giác càng lúc càng mạnh hơn. Cậu vui mừng, hoàn toàn không do dự liền ném thêm mấy quả cầu lửa. Rất nhiều cái vòi bị đốt cháy, giãy giụa, trực tiếp đập ngã rất nhiều zombie xung quanh. Đám Dương Nam thấy vậy cũng phối hợp tấn công, ngăn cản những cái vòi vây quanh người.
Lý Tiểu Tửu lau mồ hôi, đột nhiên cảm thấy khủng hoảng rợn tóc gáy xuất hiện lần nữa. Cậu theo bản năng nhìn về phía con quái vật, thấy nó đã không lớn bằng lúc đầu. Cậu theo mấy người Từ Kinh lao vọt tới, ném một quả cầu lửa vào trong cổ họng của con thú zombie. “Ầm!” Rất nhiều xúc tu bị nổ bay, con quái vật không đầu hình như trở lại trạng thái ban đầu, thậm chí không kêu lên được. Những người khác nhân cơ hội này, liều mạng phóng dị năng lên cơ thể của con thú zombie. Chẳng bao lâu, động tác của nó càng lúc càng chậm, mãi đến khi cái vòi cuối cùng bị Từ Kinh chặt đứt, cơ thể của nó mới nặng nề ngã xuống. Lý Tiểu Tửu cảnh giác nhìn chăm chú vào con quái vật còn đang bốc khói rất lâu, mãi đến khi trong không khí xung quanh không còn hơi thở nguy hiểm dao động, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào vai của Lý Long: “Không sao, cuối cùng cũng không sao rồi.” Đám người Từ Kinh cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người giúp Mạnh Đào dọn dẹp số ít zombie còn sót lại. Lý Tiểu Tửu cũng nhảy xuống khỏi lưng của Đại Bạch, nhìn Lý Long: “Tiểu Long, bây giờ em có thể muốn giết thế nào thì giết, nhưng tuyệt đối không thể để cho bọn chúng cào xước, biết chưa?” Mắt Lý Long lập tức sáng lên, lóe lên sự hưng phấn. Sau khi gật đầu, cậu bé vỗ nhẹ vào mông của Đại Bạch và lao vọt ra ngoài. Lý Tiểu Tửu bất lực lắc đầu. Chuyện lần này đã làm cậu hiểu rõ, muốn sống sót thì không chỉ dựa vào dị năng, còn nhất định phải có bản lĩnh mạnh mẽ và nhạy bén như đám người Từ Kinh mới có thể giữ được mạng sống. Trong tình huống vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, thiếu chút nữa thì cậu đã vào miệng của con quái vật rối. Cậu siết chặt nắm đấm, trong tay đồng thời xuất hiện một con dao làm bếp sắc bén, cậu tháo lớp giấy bọc phía trên rồi vội vàng chạy theo sau lưng Lý Long lao ra ngoài! Trong đám zombie, đám người Từ Kinh há hốc mồm, nhìn hai đứa trẻ giống như phát điên. Zombie bên cạnh Đại Bạch bị hất bay, còn chưa kịp đứng lên, hai đứa trẻ đã chạy tới nhanh chóng bổ sung một dao lên cổ nó, sau đó chạy nhanh về phía mục tiêu kế tiếp.