Những người khác vừa nghe thì vội vàng nhìn sang, tất cả nhìn thấy cảnh tượng bên trong đều trợn mắt nhìn. Bị nhiều người nhìn như vậy, cho dù Dương Nam có bình tĩnh mấy cũng ăn không ngon. “Tất cả tập trung ở đây làm gì? Rảnh rỗi không có chuyện gì làm tình gây sự à?” Người chỉ huy xuống xe đã chú ý thấy nhiều người tập trung lại một chỗ như vậy, anh ta vừa la hét vừa đi nhanh tới.
“Báo cáo, chúng tôi đang nhìn bọn họ ăn cơm!” Có người quay đầu lại cúi chào và nói rất lớn tiếng, giống như bọn họ nhìn người ta ăn cơm là chuyện rất bình thường vậy. Đám người khác nghe được đều thổn thức.
“Nhanh đi đi, tất cả trở lại trên xe mình. Qua mấy phút nữa2sẽ xuất phát.” Người chỉ huy nhíu mày, mất kiên nhẫn phất tay với đám người kia. Đám đông thấy vậy, dù không cam lòng cũng phải rời đi. Người chỉ huy chỉ liếc nhìn chiếc xe của bọn họ rồi xoay người rời đi.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, mọi người tiếp tục đi vào trong thành phố. Bởi vì phạm vi tương đối rộng, quân đội và người dị năng phải chia ra hành động. Tất cả mọi người sợ rời khỏi đội ngũ thì sẽ gặp phải nguy hiểm, mà đám người Từ Kinh chỉ chờ đúng lúc này.
Đoàn chiếc xe vẫn xuất phát rời đi. Đám người Từ Kinh cũng di chuyển vào một con đường khác. Phía sau còn có hai chiếc xe nhỏ đi theo. Chiếc xe đi đầu là chiếc xe nhỏ rất bắt7mắt. Đó chính là người đàn ông ở trong căn cứ đã nói sẽ cho bọn họ đi nhờ một đoạn.
Đám người Từ Kinh rõ ràng cũng chú ý thấy nhưng không để tâm lắm. Vào thành phố, zombie ở xung quanh chen chúc đến càng lúc càng nhiều, chiếc xe con phía sau căn bản không có tính nhẫn nại tốt như bọn họ. Khi nhìn thấy nhiều zombie lao tới như vậy, bọn họ đã có ý rời đi. Đáng tiếc, đám người Từ Kinh không để cho bọn họ có cơ hội do dự, lập tức rồ ga lao vọt ra ngoài với khí thể không thể ngăn cản. Chẳng bao lâu, bọn họ đã bỏ rơi hai chiếc xe nhỏ này.
Đợi đến khi phía sau không còn tiếng động, tốc độ của bọn họ mới bắt đầu chậm lại.1Trong thành phố có quá nhiều zombie, xung quanh thỉnh thoảng còn có vài thi thể khô quắt. Các zombie không có máu thịt của con người cung cấp dinh dưỡng trong các thời gian dài nên năng lực càng lúc càng suy nhược, bọn họ muốn chống đỡ lại chúng cũng không quá tốn sức.
Khi thấy siêu thị lớn, bọn họ liền đi vào trong thu đồ. Chỉ cần không phải là thực phẩm quá hạn, tất cả đều bị Lý Tiểu Tửu thu vào không gian. Trong siêu thị không có nhiều zombie. Có lẽ bởi vì khi mạt thể xuất hiện chính là vào ban đêm, nói chung dọc đường đi bọn họ chỉ gặp được rất ít zombie.
Một vài túi thịt để trong tủ đông lạnh đã khô quắt lại. Dù sao ngoại trừ đồ ăn vặt cũng không7tìm thấy thứ gì khác. Đặc biệt là thịt để ăn thì căn bản đều không có. Điều này làm cho Lý Tiểu Tửu rất thất vọng. Nhưng cậu cũng hiểu rõ, bây giờ đã hơn hai tháng, mấy thứ kia làm sao có thể còn tồn tại được nữa?
Dọc đường đi, bọn họ cứ hết đi lại dừng, thật ra thu hoạch rất tốt. Bọn họ còn vét sạch một cửa hàng đồ khô, dọn gần hết đồ bên trong. Một ít bột mì gì đó dù đã lâu, nhưng vì được buộc chặt, không bị mở ra nên vẫn còn tốt. Có mấy thứ này, về sau mọi người cũng không lo không có bánh ngọt để ăn. Lý Tiểu Tửu cảm thấy mình có thể mở một cửa hàng thực phẩm, ngồi làm ông chủ được rồi.
Dường như hạt giống0là thứ khó tìm. Lúc đi ngang qua một nhà, bọn họ còn gặp phải một con zombie bị giam ở trong cửa kính không ra được, con zombie này đã đói đến không còn ra hình người nữa, nói chung nhìn giống như một tẩm da chết bọc lấy xương, căn bản không có máu thịt tồn tại. Sau thời gian dài không có đồ ăn, nó nhìn thấy đám người Lý Tiểu Tửu thì chảy nước miếng ròng ròng, móng tay cào trên tấm kinh vang lên những tiếng “két két” rất chói tai, không đến hai giây, nó đã bị bọn họ lặng lẽ giải quyết.
Căn bản không ai cần tới các loại hạt giống gì đó, cho nên hạt giống còn rất nhiều. Nhiều loại đã mốc meo, mùi nấm mốc rất nồng. Nhưng các loại hạt giống đậu nành, lúa mì, lúa nước thì có thể gặp còn cầu chẳng được. Cho dù là mốc meo, Lý Tiểu Tửu cũng muốn lấy mang đi thử, cậu đương nhiên sẽ không từ chối loại nào cả.
Không chỉ có vậy, trong cửa hàng này còn có rất nhiều loại hạt giống khác như bắp cải, cải xanh, vân vân. Nói chung, Lý Tiểu Tửu nhìn tới hoa cả mắt, nếu như không mang mấy thứ này đi, sau này có thể chúng sẽ thật sự biến mất.
Nghe nói không gian của Lý Tiểu Tửu có thể trồng cây, hai người Trương Niệm rất thán phục, tìm được nhiều hạt giống như vậy bọn họ tất nhiên cũng vui mừng, chỉ cần nghĩ đến trong tương lai không xa, bọn họ không còn phải chịu đói, có đồ ăn chín, có rau dưa hoa quả, bọn họ làm sao có thể không thoải mái được. Nhận được thứ mình muốn, Lý Tiểu Tửu cũng không thích thứ gì khác nữa, chỉ muốn mau chóng về nhà rồi vào trong không gian trồng rau dưa thôi. Tốt nhất là ngày mai bọn họ liền có bắp cải ăn.
Còn cả cá, gà gì đó nữa. Đến lúc đó phải nghĩ cách thu được vài con. Gà đẻ trứng rồi trứng nở ra gà con... “Ha ha ha...” Lý Tiểu Tửu nghĩ tới đây thì vô thức bật cười.
Mọi người: “...”
Làm xong chuyện này, vậy bọn họ có thể bắt đầu đánh quái thăng cấp rồi. Mọi người không lên xe nữa. Có một con zombie tới, bọn họ đánh một con, có hai con zombie tới sẽ đánh cả đôi. Lý Long và A Man thì nhặt hạt cườm trên mặt đất. Nói chung bây giờ zombie đã không gây tổn thương cho bọn họ được, thỉnh thoảng có một hai con tuy mạnh hơn, cũng không chịu nổi bọn họ thi nhau đánh luân phiên, tất cả đều bị giết chết trong nháy mắt. Vì có thể tích trữ thêm thức ăn cho A Man, tốc độ của mọi người thong thả, cũng không biết giết bao nhiêu con. Đến khi cảm thấy mỏi eo đau lưng, trời cũng bắt đầu tối, bọn họ mới nghĩ tới chuyện về nhà.
Lý Tiểu Tửu ngồi trên xe đếm thu hoạch hôm nay, chân mày cong cong, tâm tình tốt một cách lạ thường.
Trương Niệm và Lý Cường cũng không quá nghi ngờ khi thấy bọn họ nhặt nhiều hạt cườm như vậy. Dù sao những căn cứ khác đã truyền ra tin tức có thể làm cho người ta thức tỉnh dị năng, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng bọn họ vẫn mơ hồ cảm thấy đây là đổ tốt, chỉ có điều hai người đều không dám thử. Khỏi phải nói cũng biết thứ trong đầu zombie buồn nôn tới mức nào.
Khi bọn họ trở lại căn cứ, phần lớn mọi người đều đã trở về. Người chỉ huy đang đếm lại số lượng người. Chuyện bất ngờ là lần này bọn họ không tổn thất một người nào, chiến thắng trở về. Có thể nói, đây là chiến tích chưa bao giờ có. Mọi người ít nhiều đều có thu hoạch, trên mặt rất thỏa mãn. Ngay cả những người lúc đầu còn bất mãn với đám người Từ Kinh, chỉ qua một ngay, hiện tại đã thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.
Nói chung, có câu nói cường giả đáng tin cậy, vào thời điểm này bọn họ đương nhiên phải tươi cười đón chào rồi.
Sau khi giải tán đội ngũ lớn, mọi người đều quay về nhà của mình, tìm người thân của mình. Lý Tiểu Tửu về nhà liền vào không gian. Trong đất đen có một vạt hoa tươi vẫn nở rất đẹp. Con hổ lớn thì nằm dưới cây táo ngáy vang trời. Cậu đã lâu không vào trong không gian, nơi đây vẫn không có nhiều thay đổi. Duy nhất chỉ có con chó săn biến dị thật đáng thương đang nằm cách con hổ lớn này rất xa và không dám động đậy, vẻ mặt rất tội nghiệp. Mãi đến khi Lý Tiểu Tửu xuất hiện, ánh mắt nó lập tức sáng lên, vẫy đuôi và nhảy qua.
Lý Tiểu Tửu khẽ xoa đầu nó, lấy một vốc hạt cườm trong túi thả xuống đất. Con chó săn thấy cậu xoa đầu mình thì quá kích động mà nhảy dựng lên. Lý Tiểu Tửu không đề phòng, thiếu chút nữa đã bị nó đẩy ngã.
“A, thôi chết tao rồi, ha ha...” Chó săn vừa nhào qua, đã thè lưỡi liếm Lý Tiểu Tửu, nó nhiệt tình như vậy, Lý Tiểu Tửu không đề phòng, bị nó liếm buồn đến nỗi cười sằng sặc.
Một người một chú chơi đùa nên không chú ý tới hạt cườm đặt dưới chân, nhất thời không cẩn thận, túi hạt cườm bị đổ ra ngoài.
Lý Tiểu Tửu vội vàng đứng lên, lau nước bọt trên mặt và nhìn những hạt cườm rải rác trên mặt đất. Cậu thò tay định nhặt. Con chó săn dường như nhận ra mình đã làm sai, cúi đầu lùi lại mấy bước. Lý Tiểu Tửu thở dài, tay còn chưa chạm tới hạt cườm kia thì nó đã hóa thành không khí theo gió bay đi.
Chuyện gì xảy ra vậy? Trên đầu Lý Tiểu Tửu xuất hiện một câu hỏi lớn. Ngay cả con chó săn cũng đờ người ra, nhìn chằm chằm vào chỗ hạt cườm vừa đột nhiên biến mất.
Nhưng một giây tiếp theo, những hạt cườm rơi xuống đất đều biến mất một cách lặng lẽ. Mấy trăm hạt cườm, thành quả suốt một ngày của bọn họ đấy! Lý Tiểu Tửu chỉ ngây người một giây, sau đó lập tức bùng nổ!
Con chó săn thấy vẻ mặt cậu vặn vẹo như vậy thì cũng sợ tới mức run rẩy.
Đồng thời, mặt đất dưới chân đã bắt đầu chấn động mạnh. Lý Tiểu Tửu tức giận, nhưng cậu càng cảm thấy kỳ lạ hơn khi nhìn xung quanh bắt đầu chấn động. Đồng thức ăn được cậu xếp gọn gàng đã đổ xuống. Con hổ lớn tỉnh dậy vì bị một đống táo rơi xuống đầu. Ban đầu nó có chút ngỡ ngàng, mãi đến khi từng quả táo rất không nể tình nện xuống người, nó mới hiểu ra và vội vàng lao ra ngoài. Mặt đất chấn động, không trung lắc lư, ngay cả nước hồ cũng nổi sóng lớn. Lý Tiểu Tửu không hiểu chuyện gì xảy ra, con hổ lớn nhảy tới bên cạnh cậu, bộ dạng cũng không hiểu gì. Cậu cảm thấy đúng không vững, không khỏi ôm lấy bắp đùi của con hổ lớn, muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nhưng một giây tiếp theo, cậu cảm thấy chói mù mắt rồi. Vì cây táo vốn đã che trời bắt đầu mọc cao hơn. Thân cây lớn hơn gấp đôi, sau đó hoa trong đất cũng bắt đầu điên cuồng mọc lên.
Sương mù xung quanh chậm rãi tan ra. Từng mảng đất đen và màu mỡ dần hiện ra trước tầm mắt. Hồ nước cũng mở rộng như không giới hạn, biến thành biển mênh mông vô bờ bến. Phía xa là núi lớn cao vút đâm vào trong mây. Chờ tới khi những chấn động này từ từ ngừng lại, hình như không khí xung quanh cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều, mà phạm vi tầm nhìn cũng lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Lý Tiểu Tửu thật sự khó có thể hình dung được cảm giác của mình lúc này. Ngay cả con hổ lớn và con chó săn bên cạnh cậu cũng sợ tới ngây người trước cảnh tượng lần này. Cái miệng há hốc hồi lâu, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. Quá thần kỳ!
Sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, Lý Tiểu Tửu vô cùng hoảng sợ, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Hạt cườm kia còn có tác dụng như vậy sao? Đúng là vạn năng!
Cậu hưng phấn nhìn xung quanh. Con hổ lớn nhìn thấy rừng rậm lâu ngày không gặp thì mắt sáng ngời, chạy nhanh tới.
Chó săn cũng kích động nhảy vào trong biển rộng, bơi theo sóng nước.
Lý Tiểu Tửu đương nhiên không quên mục đích của mình lần này. Cậu không biết trồng lương thực thể nào, cứ rắc hạt giống vào một mảnh đất. Bởi vì có quá nhiều loại hạt giống nên cậu làm xong cũng rất mệt.