Trên máy bay, Lý Tiểu Tửu nhìn nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng rất kích động. “Tiểu Long, Tiểu Long, em mau dậy đi!” Cậu đánh thức Lý Long đang ngủ say, hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ và nói: “Chúng ta đến nơi rồi, cuối cùng cũng trở về rồi.” Lý Long dụi mắt, vội vàng ghé sát bên cửa sổ, sau đó hưng phấn kêu lên. Có lẽ bị tâm trạng của hai đứa trẻ ảnh hưởng, ánh mắt A Man cuối cùng cũng chuyển động và nhìn qua cửa sổ quan sát phía dưới. Phía dưới càng lúc càng nhiều người tập trung lại. Nhìn máy bay sắp hạ xuống, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán. Ngay cả những người bảo vệ bên cạnh cũng mờ mịt nhìn chiếc trực thăng đột nhiên2hạ xuống, không rõ có chuyện gì xảy ra.
Máy bay trực thăng càng lúc càng gần mặt đất, âm thanh phát ra cũng càng lớn, át cả tiếng bàn luận của mọi người.
Trương Niệm và Lý Cường cũng đứng trong đám người, hơi tò mò nhìn qua. Từ Kinh nói với người phi công trước mặt vài câu. Chờ máy bay trực thăng dừng lại, cửa vừa mở ra thì một đám người đã xuống khỏi máy bay.
Người đầu tiên lao xuống chính là Lý Tiểu Tửu và Lý Long, không ai nóng lòng trở lại chỗ này để tìm lại người thân hơn bọn họ. Đám người phía dưới thấy vậy đều trợn mắt nhìn. Đây... chỉ là hai đứa trẻ sao?
Trong ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, người của đội Từ Kinh cũng đi xuống, gương mặt mỗi người đều7hồng hào, dáng vẻ hiên ngang, thoạt nhìn đã biết không phải là nhân vật đơn giản. Mọi người đều kinh ngạc và suy đoán về lai lịch của bọn họ.
Từ Kinh vẫy tay với phi công trên máy bay trực thăng, chiếc trực thăng bắt đầu bay lên, dường như sắp rời đi. Mà Trương Niệm và Lý Cường ở trong đám người nhìn thấy Lý Tiểu Tửu và Lý Long nhảy xuống khỏi trực thăng thì ngây người. Mãi đến khi chiếc trực thăng bắt đầu cất cảnh, bọn họ mới tỉnh táo lại. “Tiểu Tửu, Tiểu Long?” Lý Cường lẩm bẩm một tiếng, trong ánh mắt vẫn không thể tin nổi, chỉ cho rằng bản thân mình nhìn nhầm. Mà Lý Tiểu Tửu dường như có cảm ứng đã quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy anh. “Tiểu Long, là1cậu út!” Lý Tiểu Tửu ngạc nhiên kêu lên, kéo Lý Long còn ngây người bên cạnh, lao vọt tới. “Cậu út, cháu là Tiểu Tửu đây!” Cho dù không biết vì sao bọn họ đột nhiên trở nên kích động như vậy, nhưng mọi người vẫn vội vàng tránh đường cho hai đứa trẻ. Lý Tiểu Tửu lao mạnh vào lòng Lý Cường, nghẹn ngào kêu lên. Mãi đến khi cảm nhận được cơ thể thật sự của cậu, Lý Cường cuối cùng mới tỉnh táo lại.
“Tiểu Tửu, Tiểu Long, các cháu...” Anh nghẹn ngào không nói được nốt câu các cháu còn sống sót, chỉ kéo hai đứa trẻ vào lòng, cứ thế mà lớn tiếng khóc.
Lý Tiểu Tửu và Lý Long thấy vậy thì lập tức bị ảnh hưởng, cũng khóc theo anh. Mọi người ngỡ ngàng nhìn một người7lớn và hai đứa nhỏ này. Chẳng lẽ bọn họ đã bỏ lỡ điều gì sao?
Mấy người Từ Kinh đi tới, nhìn bọn họ ôm nhau khóc như vậy cũng không nói gì. Trương Niệm là người đầu tiên kịp phản ứng. Mặc dù không đến mức khóc lớn như Lý Cường, nhưng thấy đến hai đứa trẻ, viền mắt anh cũng đỏ hoe, xót xa lau nước mắt. Cho dù anh không có quan hệ ruột thịt với hai đứa trẻ, nhưng một tháng khi mạt thế vừa tới, anh đã xem hai đứa trẻ như con ruột của mình. Bọn họ mất tích, anh cũng không ít lần âm thầm rơi lệ.
Nhưng một giây này, anh thấy mình dường như không tồn tại nên rất đau lòng. Chờ bọn họ khóc đủ rồi, mới chú ý tới những ánh mắt kỳ0lạ xung quanh, Lý Cường lau nước mắt, quan sát hai đứa trẻ từ trên xuống dưới một lúc, thấy chúng không bị thương, mới đánh thật mạnh vào mông hai đứa trẻ, tức giận mắng: “Ai cho các cháu rời đi, trước khi cậu đi đã nói với các cháu thế nào? Các cháu muốn dọa chết cậu sao?”
Lý Long nghẹn ngào giải thích: “Cậu, các cậu đi rồi, có người xấu tới cướp bánh bao của chúng cháu, chúng cháu sợ nên muốn đi tìm các cậu, nhưng chúng cháu không tìm được, còn gặp phải rất nhiều zombie đáng sợ, anh còn bị cào xước nữa.” Nghĩ đến những nguy hiểm gặp phải trên đường đi, Lý Long mếu máo, nước mắt đã chực trào ra.
Nghe cậu bé nói như vậy, Lý Cường căng thẳng, theo bản năng đã nhìn qua Lý Tiểu Tửu. Lúc này anh mới chú ý thấy cậu không còn dáng vẻ xanh xao vàng vọt trước đây, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn hoạt bát, gương mặt cũng hồng hào, quả thật còn sống tốt hơn cả trước mặt thể, làm gì có dáng vẻ giống như từng bị zombie cào chứ? “Tiểu Tửu, các cháu đã gặp phải chuyện gì vậy?” Trương Niệm đi qua vỗ nhẹ vào Lý Tiểu Tửu, hỏi.
“Chú Trương Niệm!” Lý Tiểu Tửu vừa thấy anh thì mắt đã sáng lên, theo bản năng nhào tới, thiếu chút nữa đã đẩy ngã Trương Niệm.
Anh rên lên một câu, lùi lại vài bước mới đứng vững được, tay đón lấy Lý Tiểu Tửu và có phần kinh ngạc khi thấy sức lực cậu lớn như vậy. Anh còn là người dị năng đấy.
“Chú, để cháu từ từ kể cho các chú nghe sau.” Cậu quay đầu kéo A Man đang ngày người qua, giới thiệu với Trương Niệm: “Chú mau nhìn này, bạn ấy là bạn tốt của cháu, tên là A Man.” ở trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Niệm, cậu xoay người nói với A Man: “A Man, đây là chủ của mình, về sau bạn cũng phải gọi là chú đấy.”
Đám người Từ Kinh cũng đi tới. Lý Tiểu Tửu giới thiệu từng người một. Hai người Trương Niệm, Lý Cường phản xạ quá chậm, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, cuối cùng đưa mọi người về chỗ ở.
Dọc đường đi, Lý Tiểu Tửu kể lại những chuyện mình gặp phải trên đường đi. Hai người Lý Cường nghe được còn đang rất lo lắng thì nghe Lý Long nói Lý Tiểu Tửu thức tỉnh dị năng vân vân và vân vân...
Cuối cùng bọn họ cũng tới chỗ dân cư, Lý Tiểu Tửu mới ngừng nói. Khu dân cư này thoạt nhìn mặc dù hơi cũ, nhưng tốt hơn lều vải của bọn họ trước đây rất nhiều.
Bởi vì Trương Niệm là người dị năng, đã vào quân đội còn được làm đội trưởng mới có được phúc lợi này. Tuy nhiên, Lý Tiểu Tửu thường thấy các biệt thự trong Kinh Đô nên giờ phút này cũng không thấy ngạc nhiên gì, nếu vẫn là lều vải đã từng ở trước đây, có lẽ cậu còn có thể kinh ngạc một lát. Gian phòng không lớn, chỉ có một phòng khách một phòng ngủ, một cái giường sắt, thoạt nhìn vô cùng đơn sơ. Hơn nữa vì bình thường không hay dọn dẹp nên hơi bừa bãi. Mấy người lớn vào bước vào căn phòng lập tức trở nên chật chội. Lý Tiểu Tửu cũng nói về tình hình của mình. Nghe nói Từ Kinh đưa hai đứa trẻ về căn cứ lớn nên bọn trẻ mới không phải lưu lạc đầu đường, đám người Lý Cường tất nhiên rất cảm kích.
Nhìn người ta ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhìn lại mình lôi thôi lếch thếch, Trương Niệm càng thảm hơn, quần áo trên người bản không chịu nổi, còn mơ hồ có mùi, hai đàn ông cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trên mặt liền nóng lên.
Trong thời gian ngắn, đám người Từ Kinh cũng không định quay về Kinh Đô, nhưng ở đây quá nhỏ chắc chắn không chứa được nhiều người như vậy, cho nên Trương Niệm là người đầu tiên đưa ra ý kiến, dẫn bọn họ đi đăng ký, ít nhất cũng phải có một chỗ ở đã. Mọi người vội vàng đi xuống tầng, chỉ để lại Lý Cường và Lưu Luyến ở lại thu dọn, thuận tiện nấu cơm.
Lý Tiểu Tửu và Lý Long đương nhiên cũng phải đăng ký, ngay cả A Man cũng bị kéo đi, còn có Đại Bạch bị khán giả quên mất, cuối cùng cũng lên tinh thần, nhảy phắt lên trên vai Lý Tiểu Tửu và kêu lên vài tiếng, dường như đang trách cậu lần nào cũng quên nó vậy!
Lúc này, Trương Niệm mới chú ý tới sự tồn tại của nó. Lúc đầu, anh bị Lý Tiểu Tửu và Lý Long thu hút, làm gì chú ý tới nó. Khi thấy đôi mắt đỏ như máu của nó, anh liền kinh ngạc. Bây giờ động vật gì không biến dị thì chính là chết đói, thấy nó như vậy có thể đoán ra nó là thú biến dị. Cho dù tỷ lệ thủ biến dị xuất hiện rất nhỏ, nhưng một ít cậu ấm, tiểu thư nhà có quyền thể trong căn cứ vẫn có được. Chỉ có điều, chúng đều lớn hơn con thú biến dị này của Lý Tiểu Tửu. Với dáng vẻ lười biếng này của nó, quả thật rất đáng yêu. Mọi người vừa đi tới chỗ đăng ký nơi ở, bên ngoài đã thấy treo một tấm biển: Muốn ở phòng tốt thì nhất định phải giao lương thực tốt!
Rất thực tế, không phải mỗi người đều có thể ở nổi trong phòng, nó chỉ dành cho người có năng lực. Đương nhiên một phía khác cũng có một câu, dị năng đạt được cấp một có thể được cung cấp chỗ ở miễn phí. Nghe thì rất tốt đẹp nhưng không phải vậy. Sự thật là để ở trong mỗi phòng đó, mỗi tháng bọn họ đều phải đi làm nhiệm vụ, bất kể sống chết. Cho nên người dị năng mới có đãi ngộ tốt như vậy. Nếu không, anh nghĩ rằng anh là ai, sao căn cứ phải nuôi dưỡng anh miễn phí chứ? Cho nên người trong căn cứ đều muốn ở trong nhà, nhưng người ở lều vải vẫn là nhiều nhất. Bởi vì một ngày không có mấy người tới đây, nên nhân viên đăng ký đang ngồi dựa vào ghế và chìm vào mộng đẹp. Trương Niệm nhíu mày gọi anh ta nhiều lần, anh mới nghiêng đầu, tỉnh giấc. “Chúng tôi muốn đăng ký nhà ở!”
“A?” Nhân viên đăng ký kinh ngạc khi nhìn thấy bọn họ có nhiều người như vậy, qua một lúc lâu mới hỏi: “Bao nhiêu người?”
“Bọn họ.” Trương Niệm xích người ra và chỉ vào mấy người phía sau.
Nhân viên đăng ký này thấy mỗi người bọn họ đều khôi ngô cao lớn, vừa nhìn cũng biết không phải là đối tượng dễ trêu chọc, anh ta há hốc mồm lúc lâu vẫn không nói được lời nào.
“Chú, chúng cháu muốn ở cùng một chỗ.” Lý Tiểu Tửu nói với Trương Niệm.
Cậu rất thích cảm giác náo nhiệt ấm cúng khi người một nhà ở bên nhau.
“Đương nhiên!” Trương Niệm nhéo vào gò má của cậu, chỉ cho rằng cậu muốn ở cùng bọn họ, không muốn ở chỗ khác. “Ông anh, các anh nhiều người như vậy mà muốn ở trong nhà, nhưng không được phân phòng lớn gì, còn muốn ở cùng một chỗ, vậy không bằng ở lều vải cho thoải mái.”