0ây giờ không có chính phủ quản thúc, cho dù bọn họ không trở lại cũng chẳng ai nói gì được. Đêm đã khuya, tất cả mọi người rời đi. Trước khi đi, Vương Hoành còn nói: “Tôi có thể thu xếp cho máy bay trực thăng đưa các anh đi, dù sao các anh cũng không biết vị trí chính xác của căn cứ đó. Cứ điều tra trước rồi đi cũng không muộn.” Đương nhiên ngồi máy bay sẽ an toàn hơn lái xe, nên Từ Kinh không từ chối. Lý Tiểu Tửu và Lý Long nghe vậy cũng vui mừng, có máy bay thay cho đi bộ, có lẽ bọn họ có thể nhanh chóng trở lại Hoành Quang. Rạng sáng hôm sau, trời mới tờ mờ sáng mà người trong nhà đã mang theo túi hành trang đơn giản ra khỏi nhà.2Đồ quan trọng đều được để trong không gian. Hành trình vừa qua, nói thật Lý Tiểu Tửu thu được rất nhiều lợi ích, có mấy con thú biến dị mạnh mẽ to lớn, còn có người bạn nhỏ xinh đẹp như A Man, có thể về sau lớn lên cậu cũng không cần tìm vợ nữa. Cậu thấy rất thỏa mãn, trên lưng đeo cặp sách nhỏ của mình và đi về phía khu vực của quân đội.
Mà Vương Hoành bên này đã chuẩn bị thỏa đáng cho bọn họ, mặc dù bây giờ tin tức về thế giới rất khó điều tra được, nhưng trong căn cứ vẫn có ghi chép về một vài căn cứ khá lớn. Mặc dù căn cứ Hoành Quang chỉ có ba bốn mươi chục nghìn người sống sót, nhưng vì nó ở thành phố Anên vẫn có thể7dễ dàng điều tra ra được.
Lý Tiểu Tửu cười toe toét khi nhìn thấy máy bay trực thăng. Lần này xem như là lần thứ hai cậu ngồi máy bay. Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên là khi zombie bùng nổ, bọn họ được người của Hoành Quang cứu. Chỉ có điều lúc đó cậu đang hôn mê bất tỉnh, không được thử cảm giác khi bay trên không trung thế nào. Bây giờ được đi lần nữa, trong lòng cậu đương nhiên rất vui mừng. Cậu đi theo mấy người lớn lên máy bay trực thăng. Từ Kinh vẫn ở dưới, không biết nói gì đó với Vương Hoành, vẻ mặt hắn hơi nghiêm túc. Chờ tới khi hắn lên máy bay, vẫy tay ra hiệu với người phi công trước mặt, máy bay trực thăng bắt đầu cất cánh.