Thân thể bị dán bùa trấn hồn đã không thể tiếp tục dùng được, nhưng mà thứ đó vẫn không thả Ruột Già Heo ra.
Hai tay Ruột Già Heo bỗng kêu "răng rắc".
Hai tay lập tức tê liệt buông thõng, thất khiếu* chảy máu.
*Thất khiếu: Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Hai mắt gã cậu ta hằn tia máu, gương mặt vốn ưa nhìn đau đến mức vặn vẹo, lúc xanh lúc đỏ.
"Vậy tiện thể tiễn luôn các người vậy!"
Trên người Ruột Già Heo bỗng tách ra một người đàn ông đen gầy, bộ xương gầy trơ gần như muốn đâm ra khỏi lớp da xỉn màu.
Hai mắt hõm sâu, dáng người còng, nhìn vô cùng ghê tởm.
Hắn nâng Ruột Già Heo lên cao, dùng sức ném về phía Chúc Hạ Dương.
"Đạt Sướng!"
Trong khoảnh khắc đó Mạc Thần giật mình hô lên, Ruột Già Heo được Trường Sinh bắt được, từ từ rơi xuống đất ngã vào lòng Mạc Thần.
"Để mày nếm thử sự lợi hại của đinh Tỏa Hồn này."
"Đó là xác khô, tiểu chủ tử cẩn thận!"
"Xác khô?"
Chúc Hạ Dương ném một nắm gạo nếp về phía xác khô đang xông tới, gạo nếp dính chặt lấy da của hắn không rớt xuống.
Phát ra tiếng "xì xèo" vì bị bỏng.
Gạo nếp đã được làm phép sẽ dính lên người của con quỷ.
Vậy nên sẽ đạt được hiệu quả cao nhất.
Hai tay Chúc Hạ Dương kết ấn, lẩm bẩm đọc chú ngữ, xác khô ném đinh Tỏa Hồn ôm đầu loạng choạng.
Mà lúc này trong bóng tối lại có một xác khô nữa lao ra, móng vuốt sắc nhọn nhào về phía Chúc Hạ Dương.
Khi sắp móng vuốt sắp đâm vào thì chỉ thấy một bàn chân màu đen đá vào xác khô đó một cái, cả cánh tay của xác khô nháy mắt bốc hơi.
Xác khô lập tức nhảy cửa sổ chạy mất.
Mà Chúc Hạ Dương lại bước lên trước nhặt đinh Tỏa Hồn lên, mạnh mẽ đâm xuống đầu của xác khô đang ôm đầu kia.
"Á!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó xác khô lập tức biến thành một đống "tro tàn".
Cô vừa xoay lưng ra nhìn lại, hóa ra là Dạ Minh!
Chúc Hạ Dương có vẻ như không nhìn thấy Mạc Thần đang chạy về phía mình, bước nhanh về phía Dạ Minh.
"Sao anh lại đến đây?"
Trong mắt ngập tràn vui mừng.
Nhưng mà chính bản thân cô cũng không nhận ra sự vui mừng này.
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu nhìn anh, không biết là có phải do trước đây không để ý không, sao người này lại cao như vậy chứ.
"Lúc hành động không được lơ là."
Nói xong Dạ Minh nhặt đinh Tỏa Hồn lên đưa cho Chúc Hạ Dương.
"Cô cất cái này đi, cũng xem như là một pháp khí tốt."
Dứt lời, Chúc Hạ Dương nhận lấy đinh Tỏa Hồn, mà Dạ Minh thì đã biến mất.
Hiểu Uyển không thể tin được chuyện đã xảy ra trước mắt, ngẩn ra không dám lên tiếng.
Mà vẻ mặt Mạc Thần rất bực bội, đứng yên tại chỗ cũng không nói gì.
Chúc Hạ Dương cất đinh Tỏa Hồn xong, đi đến bên cạnh Hiểu Uyển: "Chúng ta về thôi."
"Ơ... Được!"
"Mạc Thần... cõng Ruột Già Heo của cậu!"
Nói xong Chúc Hạ Dương đỡ Hiểu Uyển, nhưng lại nhận ra hình như thiếu gì đó.
Trường Sinh?
Nó đi đâu rồi?
"Tiểu chủ tử, Trường Sinh đây, he he..."
"Không phải là mi sợ nên trốn rồi sao?" Chúc Hạ Dương ghét bỏ nhìn nó.
"Sao lại vậy chứ, về nào, tôi soi đèn cho mọi người."
Nói xong thì bay về phía trước.
Mà Mạc Thần dù không phục nhưng mà ở đây chỉ có mỗi mình là đàn ông, tên Chu Đạt Sướng này chắc chắn là do mình cõng rồi.
Sau khi cõng Chúc Đạt Sướng đi sau lưng hai người, Mạc Thần băn khoăn trên suốt đường về.
Người đàn ông này, đầu tiên là xé áo của Tiểu Hạ Dương.
Lần thứ hai là nằm trên giường Tiểu Hạ Dương.
Xem ra lần thứ ba này đã cướp đi lòng của Tiểu Hạ Dương rồi.
Từ ánh mắt ban nãy của cô là có thể nhận ra được.
Bây giờ Tiểu Hạ Dương không còn là Tiểu Hạ Dương của một mình anh ta nữa rồi.
Thân thể thì chưa chắc, nhưng mà lòng thì chắc chắn đã mất.
Ba người đưa Chúc Đạt Sướng vào bệnh viện, vì họ cũng không có tiền nên không thể nộp tiền phẫu thuật, Mạc Thần bèn gọi điện cho chú Chúc của anh ta.
Thấy Hiểu Uyển mệt mỏi, Chúc Hạ Dương dẫn cô ấy về nhà.
Để Mạc Thần ở lại đợi người của nhà họ Chúc đến.
Chương 38: Tốt bụng lại bị cho là kẻ lòng lang dạ sói
Cha của Chúc Đạt Sướng tên Chúc Minh Hưởng, là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi, mặt có vài nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thấy rằng khi còn trẻ ông ta cũng rất đẹp trai.
Ông ta có chiều cao trung bình, cao hơn Chúc Đạt Sướng một chút.
Khi Chúc Minh Hưởng nhìn thấy dáng vẻ nằm trên giường của con mình cả người lảo đảo lùi về phía sau, được Mạc Thần đỡ lại.
“Tiểu Sướng, chuyện này…”
“Chú Chúc đừng kích động, trước tiên phải chữa trị vết thương cho Đạt Sướng đã.”
Nghe vậy, Chúc Minh Hưởng vội vàng nộp phí phẫu thuật để con trai vào phòng phẫu thuật.
Mà y tá luôn đứng bên cạnh nhìn Chúc Đạt Sướng nghe hai người nói như vậy lại hơi ngẩn ra.
Gì mà ruột già với ruột non, sao có người đặt tên như vậy…
Chúc Minh Hưởng vô cùng yêu thương đứa con này, từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay như báu vật.
Rất sợ bị trầy xước sứt mẻ.
Mà đứa con này đột nhiên lại bị thương nghiêm trọng như vậy, toàn thân máu me be bét, đầu ông ta ong ong.
Nếu như mẹ thằng bé thấy được cảnh này, chỉ sợ sẽ lập tức ngất xỉu!
Sau khi Chúc Đạt Sướng phẫu thuật xong được đưa vào phòng bệnh, y tá đưa quần áo hàng hiệu bị bẩn cho Chúc Minh Hưởng.
Chúc Minh Hưởng đi đến thùng rác bên cạnh định ném đi.
“Chú Chúc, chú xem thử trong túi có cái gì không, ví dụ như túi tiền hay gì đó.”
Thấy bộ quần áo của Chúc Đạt Sướng sắp bị ném vào thùng rác, trong lòng Mạc Thần rất tức giận!
Cha mình hạn chế chi tiêu của mình, chỉ cho một ít phí sinh hoạt nên phải ăn uống tiết kiệm.
Vậy nên cộng tất cả những thứ trên người anh ra lại cùng lắm cũng chỉ hơn một trăm đồng mà thôi.
Chúc Minh Hưởng sờ sờ quần áo, thật đúng là lấy ra được một ví tiền, nhưng trong đó lại trống không.
“Cạch cạch…”
Có tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Một đồ vật nho nhỏ màu trắng rơi xuống mặt đất, rồi bắn ngược lên chân Mạc Thần.
Mạc Thần nhặt lên nhìn thử, là một cái cúc áo.
Nhìn kỹ, cúc áo giống như một viên ngọc thạch màu trắng sữa đục, bên trong có hoa văn mờ nhạt.
Hiển nhiên không phải ở trên quần áo của Chúc Đạt Sướng.
Mạc Thần tiện tay ném nó vào trong thùng rác.
“Tiểu Thần, sao Tiểu Sướng lại thành ra như vậy?”
“Chú Chúc, có lẽ cháu nói ra chú sẽ không tin.”
Tuy rằng anh ta đã thật sự nhìn thấy, nhưng hầu hết mọi người vẫn sẽ không tin là có ma.
“Cháu nói xem, tại sao Tiểu Sướng của chú lại biến thành thế này chứ!” Chúc Minh Hưởng khóc lớn.
“Chú nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã làm con trai chú bị thương.”
Hừm…
Vẻ mặt Mạc Thần đầy xấu hổ.
Bị những người khác trong phòng bệnh nhìn chằm chằm vào thực xấu hổ.
“Chú Chúc, nhỏ giọng chút, đừng làm phiền người khác, ra ngoài rồi cháu nói cho chú nghe.”
Sau khi về đến nhà, Chúc Hạ Dương và Hiểu Uyển đều đã đi ngủ hết.
Định sáng hôm sau sẽ đi thăm Mạc Thần sớm một chút, mang cho anh ta một ít đồ ăn sáng.
Sáng hôm sau, Chúc Hạ Dương bị tiếng kêu cửa đánh thức.
Không phải Lạc Minh.
Cũng không phải Mạc Thần.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Chúc Hạ Dương cảm thấy rất là khó hiểu.
Sao lại là cảnh sát?
Lần này mình lại mắc phải chuyện gì rồi?
“Chú cảnh sát, chú chờ một chút.”
Quay lại phòng gọi Hiểu Uyển dậy, dặn dò một lúc sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
Xem ra là không thể mang bữa sáng cho Mạc Thần rồi.
“Chú cảnh sát, chú tìm tôi có việc gì không?”
“Cùng tôi đến đồn cảnh sát, có người tố cáo cô cố ý đánh người!”
Chúc Hạ Dương còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đưa đi.
Ở cục cảnh sát, Chúc Hạ Dương vừa đi vào đã được Mạc Thần chào đón.
“Tiểu Hạ Dương…”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Chúc Hạ Dương mù mờ.
Không đợi Mạc Thần trả lời, cô đã bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Sau khi nghe cảnh sát tường thuật lại sự tình xong, Chúc Hạ Dương mới hiểu ra.
Chuyện này không phải là có lòng tốt lại bị xem là kẻ lòng lang dạ sói sao, cứu người còn bị cắn ngược lại một cái?
Ngọn lửa trong lòng Chúc Hạ Dương đột nhiên bùng cháy.
“Chú cảnh sát, cháu muốn gặp người kia, được chứ?”
Chúc Hạ Dương chỉ vào Mạc Thần đứng bên ngoài.
Chương 39: Có tin là có ma không
Vẻ mặt Mạc Thần khó xử nhìn Chúc Hạ Dương, ngồi xuống đối diện cô.
“Tiểu Hạ Dương, tôi chỉ ăn ngay nói thật, nhưng mà chú ấy nhất định phải đổ hết chuyện Chúc Đạt Sướng bị thương lên đầu cậu.”
Sao ông già này có thể vô lại như vậy chứ!
Lúc này, có hai người đi đến.
“Đội trưởng Lưu?”
Ông chú gật đầu ra hiệu, sau khi nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì cười cười: “Ôi, cô bé lại đến cục cảnh sát nữa rồi!”
Chúc Hạ Dương xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.
“Đã nói là không phải người tốt gì mà!”
“Này, anh nói cái gì đấy!” Mạc Thần đứng lên, trừng mắt nhìn thẳng về phía Trương Trực Nam.
Chúc Hạ Dương gõ đầu anh ta, nhỏ giọng nói: “Đừng có lấy đá chọi đá với cục cảnh sát, cậu không muốn sống nữa hả, đừng để ý đến ông ta nữa là được!”
“Khụ khụ, chuyện này chỉ là hiểu lầm, nếu có duyên như vậy chúng ta nói chuyện đi ông chú!”
“Được.” Lưu Nhất Thiên dặn dò mấy cảnh sát ở đó rồi đi ra ngoài.
“Nói cho tôi nghe xem nào.”
Chúc Hạ Dương cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đôi mắt dưới kính râm lại không có cảm xúc gì.
“Chú có tin là có ma không?”
“Tin hay không thì cô cứ nói ra trước xem sao.”
Thấy vẻ mặt của của ông chú bình tĩnh cứ như là đang đợi kể chuyện cố tích vậy.
“Bạn của tôi bị theo dõi, chúng tôi vốn muốn dụ rắn ra khỏi hang, kết quả bạn của tôi lại bị bắt, tới lúc tìm được thì nhận ra là Chúc Đạt Sướng đã bị người ta mượn xác. Đúng cháu có đánh nhau với cậu ta, nhưng cậu ta lại bị nhập, sao cháu có thể không đánh cậu ta đến nông nỗi đó được chứ!”
“Nhưng cháu nghĩ gia đình nạn nhân sẽ tin điều đó sao?”
Ông chú nghiêng đầu nhìn Chúc Hạ Dương, có chút đáng yêu.
“Nhưng mà cháu vô tội mà.”
“Yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ, cháu về trước đi!”
Nghe thấy được về, Chúc Hạ Dương vội vàng nói cảm ơn.
“Chính là cô, là cô đánh con trai tôi ra nông nỗi này, tôi sẽ không tha cho cô!”
Đột nhiên có một người đàn ông la lên, làm ra vẻ sắp đánh nhau đến nơi, Lưu Nhất Thiên kéo Chúc Hạ Dương ra phía sau mình.
“Chúc tiên sinh, chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, có người chứng minh cô ấy trong sạch, hơn nữa đây là đồn cảnh sát, xin ông chú ý thái độ!”
Sắc mặt Chúc Minh Hưởng trầm xuống, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương.
“Nếu con tôi có chuyện gì, tôi sẽ khiến cô phải hối hận!”
Chúc Hạ Dương đứng phía sau lưng ông chú, nhìn người đàn ông không nói lý lẽ trước mắt nói: “Chúc tiên sinh, ông cảm thấy con ông lớn như vậy rồi, tôi có thể làm gì cậu ta? Ông ở đây vu khống cho người tốt, còn không bằng ông trở về chăm sóc tốt cho con trai của ông đi, cẩn thận tôi cũng học hỏi ông một chút, tố cáo cậu ta hãm hiếp giết người đấy!”
“Cô…” Sắc mặt Chúc Minh Hưởng xanh mét.
“Tự mình nghĩ lại xem mình có làm chuyện thiếu đạo đức nào không, sao con ông gặp báo ứng như vậy, bị thứ dơ bẩn do cha mình hại bám lấy, đến khi chết còn không quên hủy hoại lục phủ ngũ tạng, bẻ gãy hai tay!”
Chúc Hạ Dương tự nhận thấy mấy câu này của mình cũng đã đủ làm chấn động người đàn ông yêu con như mạng này rồi.
Mặt Chúc Minh Hưởng càng đen hơn, đứng đơ người tại chỗ, không để ý Mạc Thần đang an ủi, lảo đảo đi ra ngoài.
“Tôi… không làm ông ta sợ chứ!”
“Không sao đâu, không dọa chết ông ta đâu.” Ông chú nói xong xoay người nhìn Chúc Hạ Dương.
“Cô gái, cháu cẩn thận kể lại chuyện này cho tôi nghe, vụ án này cảnh sát điều tra mãi mà vẫn không có kết quả, nói không chừng có thể tìm được đột phá mới.”
Chúc Hạ Dương kể hết những chuyện đã xảy ra cho đội trưởng Lưu xong thì kéo Mạc Thần về nhà.
Cái tên ở bệnh viện kia cứ để cha anh ta canh chừng.
Mất công đến lúc nào đó mình lại biến thành tội phạm giết người nữa.
“Tiểu Hạ Dương, lời vừa nãy cậu nói chắc chắn là đã đâm một nhát vào chỗ đau của chú Chúc, tôi thấy hẳn là chú ấy có chuyện cũ gì đó.”
Vẻ mặt Mạc Thần đầy tò mò, có vẻ rất chờ mong.
“Tôi không muốn liên quan gì đến ông ta nữa, nhưng mà cậu đó, sao cha cậu lại qua lại với người như vậy chứ, cẩn thận ông ta bán nhà cậu đi đấy.”
Mạc Thần cười hì hì không nói lời nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...