12
"Tôi không có bạn gái."
Cái gì? Trực tiếp vào thẳng vấn đề?
Không phải bạn gái anh, mà đêm hôm anh dẫn về nhà, cô ta còn ăn mặc đẹp như vậy.
Người này không lừa tôi mới lạ, hừ!
"Ha ha, vậy thì bác sĩ Vương được yêu thích nhiều ghê, gái xinh chưa xác định mối quan hệ đã theo anh về nhà, anh lợi hại ghê ha."
Vương Thiên Kỳ lại cười, sau đó vừa ăn vừa hỏi tôi.
"Trong nhà có giấm không?"
"Không có!"
"Vậy hả, thế đây là mùi gì?"
Mặt tôi lập tức sầm lại, ngay cả miếng xách bò vừa gắp lên cũng hết thơm luôn rồi, sau đó tôi nghiêm túc nói với anh ta.
"Bác sĩ Vương, tôi không có hứng thú cãi nhau với anh, tôi chỉ muốn ăn nồi lẩu này một cách ngon lành mà thôi."
"Ừm, được thôi."
Tôi và Vương Thiên Kỳ im lặng ăn lẩu trong năm phút, sau đó anh ta lại lên tiếng.
"Cô gái đó..."
Được rồi, anh không cần phải giải thích, nó chẳng liên quan gì đến tôi.
"Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau..."
Đủ rồi, tôi biết cô ta rất quyến rũ rất hấp dẫn rồi.
"Cô ấy là một người mua hàng trên app Xianyu..."
Lạy thiệt mà, trên app Xianyu cũng dụ dỗ người khác giới được.
"Cô ấy đến nhà tôi để xem máy chạy bộ."
Máy chạy bộ? Hai người sử dụng máy chạy bộ luôn hả? Thế đứng có vững không?
"Cô gái kia là người mua hàng trên app Xianyu, cô ấy đến để mua máy chạy bộ."
13
Miếng xách bò đột nhiên làm phỏng miệng tôi.
Tôi nhân cơ hội tìm khăn giấy trên bàn để cúi thấp đầu xuống.
Tôi như thể sắp mất hết thể diện rồi.
Nhưng bác sĩ Vương ở phía đối diên rõ ràng không có ý định buông tha cho tôi, "vì lí do này mà cô không trả lời WeChat?"
"Không phải!"
"Tôi chỉ là... Chỉ là quên trả lời mà thôi."
"Kiểu như cứ nghĩ mình đã gửi đi rồi."
“Nhưng thực tế tôi vẫn chưa gửi."
Tôi đã dùng cái miệng bỏng của mình cố gắng hết lời giải thích, nhưng Vương Thiên Kỳ chỉ nói "Ồ" một tiếng để chứng tỏ anh ta đã nghe thấy.
Sau đó, hai chúng tôi không nói chuyện nữa, chỉ có tiếng sôi của nồi lẩu.
14
"Đến giờ ăn trưa rồi."
Wechat của tôi vang lên, đó là Vương Thiên Kỳ.
Bữa ăn lẩu vô cùng bối rối ngày hôm qua đã khiến tôi mất hết cái thể diện vốn vô cùng khiêm tốn này.
Tôi không dám nói chuyện với anh ta nữa, nhưng không ngờ anh ta lại chủ động gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
Nói thật, chỉ cần anh ta còn ở đây, tôi không dám ăn những thứ vớ vẩn nữa, đây có lẽ là tâm lý sợ hãi nhiên của bệnh nhân đối với bác sĩ.
Nhưng tôi làm phẫu thuật đã được một tháng rồi, theo lý mà nói thì không cần phải kiêng kỵ gì nữa, bác sĩ Vương sao vẫn nghiêm khắc như vậy?
“Bác sĩ Vương, không phải tôi đã hồi phục rồi sao? Sao phải tiếp tục ăn đạm bạc nữa vậy?"
"Đây là trách nhiệm đối với bệnh nhân, giám sát và giúp mọi người rèn được thói quen sinh hoạt tốt."
"Vậy anh định giám sát đến bao lâu?"
"Tùy tình hình, cô cứ tiếp tục gửi cho tôi."
"Bác sĩ Vương, tôi sẽ tặng cho anh một lá cờ thưởng, nụ cười.jpg"
15
Nửa tháng trôi qua, tôi và Vương Thiên Kỳ ngày nào cũng nói chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, sáng trưa chiều tối đều báo cáo cho anh ta, ai không biết đều tưởng chúng tôi yêu nhau.
Ha ha, nỗi chua chát trong đó nào ai hiểu được.
Không chỉ vậy, Vương Thiên Kỳ còn đến nhà tôi ăn tối mấy lần, không những thế anh ta còn nói rất thích món thịt cừu tôi làm, còn bảo tôi đừng chỉ chuẩn bị mỗi dầu mè làm gia vị, phải chuẩn bị thêm sốt mè, đậu phụ lên men và nước sốt hẹ.
Tôi mặc kệ không quan tâm, anh ta tự mua qua mạng rồi ghi địa chỉ gửi đến nhà tôi.
Còn nữa, anh ta là bác sĩ điều trị hậu môn trực tràng, tốt nghiệp hạng ba với bằng Tiến sĩ mà đến cả thẻ thành viên của một web nhỏ cũng kiếm tôi mượn.
Cái này có thể mượn được sao?
Tuyệt đối là không rồi!
Nếu không "50 sắc thái", "Twerk Dance sống động", "La Tường nói về luật hình sự: Chơi gái xong không trả tiền thì không tính là chơi gái” v.v... trong lịch sử xem sẽ bị anh ta thấy hết!
Kết quả là anh ta đến nhà tôi và nói muốn xem "Lượng Kiếm", tôi nói phim này trang web xem phim nào cũng có, nhưng anh ta nói không được, anh ta phải xem phim có phần bão bình luận.
Khỉ bà cái tên chết tiệt này!
Cứ thế này thì làm sao tôi tìm được bạn trai??!! Anh ta không muốn yêu đương nhưng tôi muốn! Tôi rất muốn là đằng khác!
Một ngày nọ, tôi chịu hết nổi bèn kiếm anh ta nói chuyện nghiêm túc. Lúc này anh ta vừa xem Lượng Kiếm vừa ăn thịt cừu.
Đại khái là thế này.
16
"Bác sĩ Vương, anh không thể cứ đến nhà tôi mãi thế này được."
"Tại sao vậy?"
"Tại sao vậy? Anh còn nói tại sao vậy? Việc làm này quá thân mật! Chẳng khác nào bạn trai và bạn gái hẹn hò nhau?"
"Vậy hả?"
"Anh nghĩ mà xem? Nếu tối đến mà anh ở lại đây thì chúng ta chẳng khác nào một cặp!"
Năm giây sau, Vương Thiên Kỳ nhìn tôi và nói:
"Đây là lần thứ hai cô mời tôi."
"Cái gì?"
"Lần trước mời tôi vào phòng ngủ, lần này muốn tôi ở lại một đêm."
Tôi câm nín lời.
Anh ta tiếp tục.
"Không phải tôi không thể ở lại, mà vì cô vừa mới phẫu thuật xong chưa được bao lâu..."
"STOP! Bác sĩ Vương, được rồi đấy, anh mà nói nữa là đáng bị phạt đó."
“Được rồi, bắp cải đã luộc xong, cô nên ăn nhiều rau củ hơn.” Anh ta vừa gắp rau cho tôi vừa nói.
"Bác sĩ Vương! Như thế này làm sao tôi có bạn trai được! Anh không thể cứ chiếm dụng nhà xí mà không đi cầu thế này được!" Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói.
"Tôi chiếm cái gì cơ?"
"Nhà xí..."
Chết tiệt, lại tự chửi mình!
“Vậy tôi đi là được chứ gì?” Vương Thiên Kỳ lại gắp cho tôi một miếng cần tây, đây là món ăn không chính thống mà anh ta đặc biệt chuẩn bị cho tôi.
"Đi cái gì?"
"Đi cầu! Chiếm nhà xí của cô, đang ăn cơm mà cứ bắt tôi phải nói toẹt ra như vậy."
Trái tim tôi dường như lỡ một nhịp, ý này quá chung chung, không biết có phải là ý mà tôi đang nghĩ không?
"Ý của anh... Là cái ý đó hả?"
“Đúng vậy, làm bạn trai của em, hẹn hò cùng em, còn có ý nào khác sao?”
Vương Thiên Kỳ nhìn tôi như thể nhìn một đứa ngốc nghếch rồi phàn nàn: "Cho dù không phải là tiến sĩ thì cũng không đến nỗi đơ ra như vậy chứ."
"Ý của anh là, anh thích tôi?" Ta ngập ngừng hỏi.
"Ừh, thích."
"khi nào?!"
"Không nói cho em!"
Không lâu sau bố mẹ biết tôi có người yêu, đối phương là một bác sĩ của một bệnh viện hạng ba.
Tôi không dám nói rõ đó là bác sĩ hậu môn trực tràng, càng không dám kể cho họ biết chúng tôi kết duyên với nhau là do anh ta cắt trĩ cho tôi.
Mẹ tôi rất phấn khích, lúc đó tôi mới biết địa vị của tiến sĩ + bác sĩ trong mắt những người trung niên và cao tuổi, tuy chưa gặp trực tiếp nhưng khi đi chơi bài, mẹ tôi đã bắt đầu khoe khoang.
Bố tôi cũng giục tôi đem về “thẩm định”, ông muốn dùng thứ rượu ngon cất giữ bao năm qua để thử lòng bạn trai tôi.
"Ngày nào đó dẫn về đây, bố thử cậu ta một phen, nhất định sẽ khiến cậu ta phải tâm phục khẩu phục, để sau này không dám bắt nạt con!"
Hậu quả là chưa đầy một tuần sau lần nói chuyện đó, bệnh trĩ lâu năm của bố tôi lại tái phát, đúng thiệt là người một nhà mà.
"Bố, he he, con biết một vị bác sĩ tay nghề rất giỏi, chúng ta tìm đến anh ta nha?"
"Con có quen bác sĩ, vậy tốt quá rồi, còn có thể chăm sóc cho bố con nữa." Mẹ tôi mặt tỏ vẻ vui mừng, bà rất vui vì con gái mình đã tích lũy được nhiều mối quan hệ khi ra ngoài xã hội, mà quên bén đi ông già vẫn đang ôm mông đau đớn.
Một gia đình ba người, vẫn bệnh viện cũ, vẫn tầng ba tòa nhà phía tây, tôi đã quen với cách đăng ký, lấy số, chờ bác sĩ.
Sau đó, mẹ vợ, bố vợ và chàng rể tương lai đã hoàn thành lần gặp mặt đầu tiên trong phòng tư vấn.
Đó là một cuộc gặp gỡ thân mật để hiểu nhau hơn, thậm chí ông bố vợ còn cởi quần cho con rể sờ tay vào kiểm tra mông.
"Sa trĩ nội." Giống y chang tôi.
"Kiến nghị mổ" Con rể là bác sĩ phẫu thuật chính.
“Ngày mai mổ được.” Bố bảo trọng.
Khi tôi đang cười khúc khích, bác sĩ Vương lặng lẽ liếc nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói với bố tôi.
"Bác có thể chọn giữa gây mê toàn thân và gây tê cục bộ. Nếu bác lo lắng về cơn đau khi phẫu thuật xong thì nên chọn gây mê toàn thân."
Cái gì? Tại sao hồi trước anh không hỏi tôi như thế!
“Gây mê toàn thân!”
“Gây mê cục bộ!”
Bố mẹ đồng thời nói.
"Tôi muốn gây mê toàn thân! Đâu phải bà bị mổ đâu!" Bố quay sang vợ phàn nàn.
“Được rồi được rồi, già đầu rồi còn sợ đau.” Mẹ tôi lầm bầm vài câu.
Cứ như vậy, bố tôi cũng như tôi nằm xuống trước mặt bác sĩ Vương.
Con trai nhà người ta gặp bố vợ là ngồi với nhau trên bàn tiệc rượu trang trọng, còn nhà tôi trực tiếp gặp nhau trên cái mông.
Định mệnh thật!
Hoàn rồi nè, còn mấy cái phiên ngoại bà tác viết linh tinh, biên tập hông hỉu nổi nên chưa beta xong, thôi cứ đăng lên cho mọi người đọc cho vui nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...