Hóa ra mọi người trong công ty đều cho rằng tôi im lặng đi làm “tiểu phẫu” là do tên khốn nào đó làm tôi phải sẩy thai.
Tôi uống nước hầm để bồi bổ cơ thể, còn cái người canh chừng ba bữa ăn mỗi ngày của tôi chính là "tên khốn" kia.
Tôi đi phòng trà lấy nước, thậm chí còn được bà chị gái đã có gia đình "an tủi", một người đàn ông vẫn tiếp tục quan tâm đến em sau khi sẩy thai thì anh ta nhất định là người tốt, có thằng ngay sau khi phụ nữ làm phẫu thuật xong lại bốc hơi mất dạng.
Ngay cả các vị lãnh đạo chức cao cũng ném cho tôi ánh nhìn quan tâm đến người thiếu nữ ngu muội thiếu hiểu biết.
Tôi bối rối đến mức sắp dùng ngón chân móc bên dưới chỗ ngồi của mình thành căn nhà ba phòng một sảnh rồi, muốn hộc máu.
8
Nửa tháng sau đó, ngày nào tôi cũng báo cáo ba bữa ăn của mình cho anh ta đúng giờ, dù gửi mười lần thì hết chín lần anh ta chỉ trả lời là "1" nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng gõ thêm vài chữ để nhắc nhở tôi không được lười vận động.
Dần dần, người hàng xóm Tiểu Vương này trở thành người khác giới duy nhất mà tôi trò chuyện hàng ngày.
Khỉ thật, tôi biết ngay mà, không được thường xuyên có liên hệ với một chàng trai. Dần dần tôi nhận ra vị bác sĩ hậu môn trực tràng này đã trở thành người bạn khác giới duy nhất mà một đứa độc thân như tôi có thể phát triển quan hệ, bản thân tôi có ấn tượng tốt với anh ta.
Chuyện thích một ai đó, một khi vướng vào sẽ không thể nào dấu diếm được.
Tôi luôn muốn đến gần anh ta, muốn được lại gần anh ta hơn một chút nữa, cái suy nghĩ này, sẽ không bao giờ biết đủ.
Tất nhiên, con bạn thân biết rất rõ ràng về tình hình hiện tại của tôi, ngày nào cũng thúc giục tôi thổ lộ tình yêu của mình, biết đâu có được anh bạn trai thì sao!
Không cần đến cô ấy nhắc nhở, bản thân tôi cũng muốn thế, tôi cũng thích hàng xóm Tiểu Vương của tôi mà!
Nhưng làm sao con gái có thể mở miệng tỏ tình trước? Mình phải để bên kia ngỏ lời trước!
Bộ não nhỏ mọc trên cổ tôi không chỉ dùng để trang trí, chỉ mất hơn bốn giờ tôi đã nghĩ ra một cách tuyệt vời.
9
Tôi quyết định rủ anh ta đi ăn tối trước.
Sau đó đổi cốc với anh ta.
Sau đó tôi uống quá say.
Sau đó, tôi sẽ mượn rượu tỏ tình.
Sau đó, nếu anh ta từ chối tôi.
Sau đó, ngày hôm sau tôi sẽ thà chết chứ không thừa nhận.
Thủ đoạn này tuy cổ xưa, nhưng tiến công phòng thủ đều lợi hại, có thể gọi là một kế độc nhất vô nhị!
Kết quả tôi thực sự đã bị từ chối.
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!
Vương Thiên Kỳ bảo rằng hiện tại anh ta chỉ muốn tập trung vào công việc, không muốn vướng bận yêu đương.
Đúng vậy, anh ta vẫn là người chưa đủ ưu tú, đến việc cân bằng giữa tình yêu và công việc vẫn không làm được!
Một người như vậy không thể xứng với tôi được!
Một ngày sau khi tỏ tình, cái thủ đoạn kia khiến tôi bị nghiệp quật, bây giờ tôi phải giả vờ ra vẻ không chút quan tâm, phải giữ mọi thứ giống hệt như trước để đối phương không phát hiện ra tôi giả say.
Nhưng chuyện giả vờ này còn khó hơn học thuộc từ vựng, cảm giác thấp thỏm không thể dấu diếm, không thể nào dấu diếm được đâu.
10
Trong những ngày vừa qua khi lời tỏ tình bị từ chối, tôi thấy mình như thể thấu hiểu được “nỗi khổ của thế gian” và nhận ra thế nào là “hạnh phúc thuộc về họ, còn mình chẳng có gì cả”.
Thỉnh thoảng tôi lại giơ điện thoại lên xem Vương Thiên Kỳ có gửi tin nhắn hay không, thỉnh thoảng tôi nằm trên ghế sô pha hồi tưởng lại lần bị vỗ vào mông.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn tôi sẽ bị nội thương mất thôi.
Vào tối thứ Sáu, tôi đầu bù tóc rối, mặc bộ đồ ngủ và đi dép lê, quả đầu tóc xoắn lông cừu chưa được chải xuông, đi xuống nhà để vứt rác.
Thật trùng hợp, tôi gặp phải Vương Thiên Kỳ, đi sau anh ta là một cô gái xinh đẹp trang điểm lộng lẫy, váy áo bồng bềnh.
Hả?
Sao tôi lại không biết công việc của một bác sĩ hậu môn trực tràng là về nhà với gái xinh vào lúc mười giờ tối, là do tôi nông cạn.
Dù sao thì trên mặt tôi không nở được nụ cười, chả thiết gì đến khó coi hay không nữa rồi.
Khi Vương Thiên Kỳ nhìn thấy tôi, anh ta mỉm cười lịch sự và chào hỏi như một người hàng xóm bình thường, như thể anh ta chưa từng nghe thấy lời tỏ tình của tôi:
"Vứt rác à."
Tôi mặt không biểu cảm, chỉ thẫn thờ nhìn anh rồi đáp:
"Ừm, rác rưởi."
Vương Thiên Kỳ sửng sốt, cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng nhìn tôi, sao nào, váy cô ngắn như vậy còn muốn ra mặt dùm anh ta?
Thấy họ không còn gì để nói, tôi bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
Sau khi trở về phòng, tôi cứ muốn chất vấn Vương Thiên Kỳ. Truyện Đông Phương
Nhưng tôi có tư cách gì chứ?
Tôi sợ mình nhỡ tay mà mù quáng liên lạc với anh ta nên nhắn ngay cho con bạn thân: "Cậu có nhà không? Tớ đi tìm cậu".
"Này, đêm hôm thế này, chắc là có gì thú vị lắm phải không?"
"Vô cùng thú vị!"
Sau đó, tôi không bao giờ gửi bất kỳ tin nhắn nào cho Vương Thiên Kỳ nữa, anh ta hỏi tôi ăn gì vào bữa trưa, tôi cũng không trả lời.
Còn hỏi tại sao không trả lời, tôi cũng không nhắn lại cho anh ta.
11
Một tháng sau phẫu thuật, cuối cùng tôi cũng có thể ăn được đồ ăn của con người.
Khỏi phải hỏi, nhất định đó phải là lẩu.
Sau khi dọn bàn ăn xong, tôi chụp ảnh đăng lên trang cá nhân, vừa chuẩn bị mum mum thì chuông cửa reo, là Vương Thiên Kỳ.
Anh ta đến đây làm gì?
Tôi mở cửa và hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì?"
Anh ta không trả lời, chỉ bảo tôi mở cửa.
Có nên mở cửa cho tên trai đểu này không?
Không mở, hà tất gì phải rước phiền vào thân, tôi chỉ mở hé một tí rồi đóng lại.
Tôi quay trở lại bàn ăn, phớt lờ Vương Thiên Kỳ ở ngoài cửa, vì rác rưởi vốn dĩ luôn ở ngoài cửa mà.
Lúc này, điện thoại rung lên, sau đó là tin nhắn WeChat của Vương Thiên Kỳ: "Mở cửa đi, tôi đói bụng, muốn ăn lẩu."
"Xin lỗi, lẩu chỉ chuẩn bị phần cho một người ăn thôi, bác sĩ Vương muốn ăn thì đến quán lẩu gần đây mà ăn."
"Tôi thấy lẩu của cô có lòng vịt, quán lẩu bên kia không có món này."
Là một bác sĩ hậu môn trực tràng, Vương Thiên Kỳ thực sự không có điều cấm kỵ nào... Thế mà anh ta cũng nói được.
“Tôi chữa cho cô lâu như vậy, đến một lần mời ăn lẩu cũng không thấy đâu?"
Đừng đùa, tôi không phải là không muốn mời lẩu mà là tôi không muốn nhìn thấy anh.
“Tôi gửi anh bao lì xì nha, lẩu thì thôi đi, buổi tối cô nam quả nữ thế này, ảnh hưởng không tốt."
"Bác sĩ không thể nhận lì xì."
????
Tôi bị chặn họng, hết biết nói gì, thở dài và mở cửa.
Vương Thiên Kỳ đang ở ngoài cửa, điệu bộ đắc ý, nói một câu "wow, thơm quá đi" rồi bước vào, tự tìm chỗ rồi ngồi xuống.
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy bát đũa cho anh ta, không nói thêm gì ngồi vào chỗ của mình.
Còn anh ta thì sao?
Gắp mấy miếng ruột vịt bỏ vào nồi lẩu đang sôi sùn sụt, đếm một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, sau đó vớt ra chấm vào dầu mè ăn một cách ngon lành.
Chả quan tâm mặt tôi khó coi cỡ nào, vừa ăn vừa nói: "Cô như vầy là muốn ăn gì bổ nấy hả?"
Ôi định mệnh?
Rồi anh ta nói tiếp: “Đừng tẩm bổ nữa, nhỡ đâu nó lại mọc tiếp thì sao? Phải cắt lần nữa”.
Đây phải tiếng người không vậy?
Ngay lập tức cái tính khí nóng giận của tôi bùng nổ, tôi nở một nụ cười thương mại tiêu chuẩn.
"Bác sĩ Vương, buổi tối ăn lẩu ở chỗ tôi, cô nam quả nữ, anh không sợ bạn gái giận à?"
Nói xong lời này tôi cảm thấy có chút hối hận, hương trà tỏa ra xung quanh gần như lấp đầy cả đáy nồi lẩu đầy mỡ bò.
“Bạn gái?” Anh ta nghi ngờ nhìn tôi rồi cười, cười rất lâu, vừa cười vừa gắp một miếng tôm cho tôi.
"Thế đã là gì, buổi tối cô nam quả nữ tôi còn nhìn cô cởi quần."
Nắm đấm của tôi cứng lại ngay lập tức, thằng đểu cán này cuối cùng cũng lộ nguyên hình.
Liệu anh ta sẽ nói gì với tôi như kiểu "anh đã yêu cơ thể của em, nhưng anh lại yêu giọng nói của cô ấy", "anh phải lòng em, nhưng cô ấy phù hợp với anh hơn"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...