Nguyệt Hy không ở bên cạnh anh ta, trong lòng tôi sốt ruột, đừng đến đây, đây chính là cái bẫy! Vân Kỳ, nhanh trở về bảo vệ con gái tôi!
Mắt thấy anh ta sắp đến gần, dưới tình thế cấp bách, tôi cao giọng nói: “Phong Sơ, còn nhớ hoa Trường sinh không?”
Đột nhiên Phong Sơ sững sốt một chút: “Chị nói cái gì?”
“Cậu muốn hoa Trường sinh, tôi có thể cho cậu.” Tôi nói.
Ánh mắt Phong Sơ trầm xuống, duỗi tay một cái, thân thể tôi bay lên, rơi vào trong ngực cậu ta, sau đó đi thẳng vào trong Vương phủ.
Đồng Dự cả kinh nói: “Bệ hạ!”
Phong Sơ trầm giọng nói: “Im miệng!”
Một luồng áp lực ép đến, Đồng Dự lập tức cúi đầu, không dám nói thêm một câu, nhưng đáy mắt thoáng qua một tia oán độc.
Phong Sơ nhét một viên đan dược trị liệu vào miệng tôi, sau đó giao tôi cho thị nữ, để bọn họ đưa tôi đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt ở trên giường ngủ mềm mại của cậu ta.
“Nếu để cho tôi biết cô đang đùa tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.” Phong Sơ cúi người, tiến tới trước mặt tôi, lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ không lừa gạt cậu đâu.” Tôi nói: “Hoa Trường sinh chỉ có một đoá, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi, tôi có thể giao cho cậu.”
Kiếp trước, Phong Sơ cũng được tính như một nửa đệ tử của tôi, tu vi của cậu ta có thể tăng mạnh một cách đột ngột trong thời gian ngắn, là bởi vì tôi sử dụng rất nhiều tài nguyên, hết lòng đào tạo cậu ta.
Cậu ta đến bên cạnh Thừa Hạo, thường xuyên truyền tin tức cho tôi, một khi lấy được tin tức có ích, tôi sẽ ban thưởng một số đồ tốt cho cậu ta.
Lúc tôi quyết định hãm hại Thừa Hạo, cậu ta nói với tôi, cậu ta muốn có hoa Trường sinh.
Hoa Trường sinh là một món bảo vật ở trong kho báu của tôi.
Từ xưa đã đồn đại rằng, loài hoa này sinh trưởng từ lúc khai thiên lập địa đến nay, theo truyền thuyết người ăn nó có thể bất diệt suốt đời.
Trong cõi đời này, không có thứ gì là vĩnh hằng cả, cho dù là ác quỷ, cho dù có tu vi cao hơn đi chăng nữa, cũng chỉ có thể sống lâu hơn một chút mà thôi.
Một ngày nào đó, bọn họ hoặc là đầu thai chuyển thế, hoặc là hồn phi phách tán.
Ở trong hai giới, hoa Trường sinh là món bảo vật mà tất cả sinh vật khát vọng nhất.
Lúc ấy tôi từ chối, Phong Sơ cũng không nói gì nữa.
Có lẽ là bắt đầu từ khi đó, cậu ta đã quyết định phản bội tôi rồi.
“Hoa Trường sinh ở đâu?” Cậu ta trầm giọng nói.
“Hoa Trường sinh đã bị tôi giấu đi rồi.” Tôi nhìn cậu ta, nói: “Phong Sơ, ác quỷ viễn cổ đó đã cho cậu lợi lộc gì? Lợi ích mà anh ta hứa cho cậu có thể tốt hơn hoa Trường sinh sao?”
Phong Sơ hơi nheo mắt lại: “Chị muốn nói cái gì?”
“Khương Kha.” Tôi dịu dàng nói: “Bất kể em là Phong Sơ, hay là Khương Kha, dẫu sao chúng ta cũng có tình cảm hình thành nhiều năm như vậy.
Trước kia là chị có lỗi với em, nhưng em thật sự chỉ hận chị thôi sao?”
Phong Sơ cười nhạt: “Sao vậy? Chẳng lẽ chị tưởng rằng tôi vẫn quý mến chị như cũ đấy à?”
“Ác quỷ viễn cổ vốn vô cùng nham hiểm xảo trá.
Anh ta hứa với em, chẳng qua chỉ là sau khi phàm trần bị địa ngục ăn mòn, em sẽ được thống trị phàm trần.
Nhưng mà có vài lời em đã từng nghe chưa? Chỉ nằm cạnh giường sao có thể khiến người khác ngủ say.
Anh ta thật sự chứa chấp được em sao?” Tôi kiên nhẫn dụ dỗ: “Một khi em lấy được hoa Trường sinh, tương lai em sẽ bất diệt suốt đời.
Trở thành người thống trị của địa ngục cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Không thể tin tưởng ác quỷ viễn cổ, em cần gì phải đem bảo vật đặt ở trên người anh ta cư chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...