Dứt lời, cậu ta lôi tôi ra khỏi địa lao, đi tới một căn phòng tắm, ném tôi vào trong nước.
Tôi không thể động đậy, cả người cũng chìm dần xuống nước.
Cảm giác hít thở không thông nhấn chìm tôi, tôi cảm giác phổi mình đau đến mức sắp nổ tung.
Ngay lúc tôi sắp chết, cậu ta lại xách tôi lên, ánh mắt lạnh như băng: “Vẫn không chịu nói sao?”
Tôi liều mạng ho khan, như thể muốn ho văng phổi của mình ra ngoài vậy.
“Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Cậu ta thở dài một hơi.
“Bệ hạ.” Một âm thanh vang lên, trong lòng tôi kinh ngạc, nhìn thấy một người quen đi vào.
Vậy mà lại là Chu Văn Mộc!
Bố ruột của Chu Nguyên Hạo!
“Rất ngạc nhiên à?” Phong Sơ lạnh lùng hỏi: “Ông ta chính là Minh chủ của liên minh Địa Ngục, cũng đã sớm đầu phục tôi.
Sao vậy? Với trí thông minh của cô, cô thế mà lại không nghĩ ra điều này à?”
Tôi im lặng không nói.
Chu Văn Mộc nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một con chó: “Bệ hạ, tôi có biện pháp, có thể dẫn đứa tạp chủng kia ra bên ngoài rồi.”
“Hả?” Phong Sơ nói: “Biện pháp gì? Nói nghe một chút.”
“Rất đơn giản.” Chu Văn Mộc nói: “Chắc chắn đứa con hoang đó ở trong tay mấy người bạn kia của cô ta, khả năng lớn nhất là đang ở trong tay Vân Kỳ.
Chỉ cần treo cô ta ở cửa Vương phủ, thông báo khắp thành, rằng ba ngày sau, chúng ta xử tử cô ta cùng với Cao Thanh Hoàng, Vân Kỳ chắc chắn sẽ đến cứu cô ta, đến lúc đó còn sợ không tìm được đứa con hoang kia nữa hay sao?”
Tôi cắn chặt răng, đây thật sự là một kẻ độc ác!
Phong Sơ sờ cằm một cái: “Quả thật là một biện pháp hay.
Người đâu!”
Một vài quỷ binh lặng lẽ đi vào, Phong Sơ nói: “Treo cô ta ở bên ngoài Vương phủ đi.”
“Rõ.”
“Khoan đã.” Bỗng nhiên Phong Sơ nói, sau đó cổ tay xoay một cái, trong tay cậu ta có thêm một con dao găm sắc bén.
Cậu ta vạch một đường ở trên mặt, ngực và tay chân của tôi, máu tươi lập tức chảy ra.
“Ba ngày quá là dài, với tốc độ mất máu, trong vòng một ngày, cô ta sẽ cạn máu mà chết.” Phong Sơ nói: “Bây giờ, chúng ta sẽ nhìn xem, người tình nhỏ của cô có xem cô ra gì hay không.”
Tôi bị treo rất cao ở trước cửa Vương phủ bởi một sợi xích sắt màu đen, máu tươi cứ thế chảy dọc xuống người tôi, nở rộ thành những đoá hoa tươi đẹp ở trên mặt đất dưới chân.
Những ác quỷ kia ngửi thấy mùi thơm của máu tôi, tất cả đều bị hấp dẫn tới, tranh nhau nhào tới dưới chân tôi, liếm máu của tôi như điên như ạ.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngã tư cuối đường.
Tôi có thể cảm giác được, nhất định là Vân Kỳ và Nguyệt Hy đang nhìn tôi, chắc chắn Nguyệt Hy đang khóc gọi mẹ.
“Đừng đến đây.” Tôi nói thầm trong lòng: “Tuyệt đối không được đến đây.”
Thời gian trôi qua, màn đêm lại buông xuống một lần nữa.
Máu trong người tôi càng ngày càng ít, tôi cũng càng lúc càng yếu ớt.
Phong Sơ đứng ở trên lầu cao của phủ Tướng quân, khoé môi lộ ra nụ cười châm chọc: “Xem ra, ở trong lòng cái tên võng lượng kia, cô cũng không quan trọng lắm.”
Tôi yên lặng chịu đựng.
“Cô chỉ còn hai giờ.” Phong Sơ nói: “Sau hai giờ, máu trong người cô sẽ chảy cạn, đến lúc đó, thần tiên cũng không cứu được cô nữa rồi.”
Ngay lúc này, đột nhiên tôi cảm giác được cái gì, ngước mắt lên nhìn tình hình ở bên ngoài, phát hiện trong đám đông tấp nập, có một bóng dáng đang bước nhanh tới.
Là Vân Kỳ!
Thật sự là Vân Kỳ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...