Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Tôi im lặng một hồi, giao Nguyệt Hy lại cho anh ta: “Vân Kỳ, phiền anh giúp tôi chăm sóc con gái một chút.”
Vân Kỳ nhíu mày: “Em muốn làm gì?”
“Bạn của tôi bị quỷ vương của thành phố quỷ này bắt lại rồi, tôi phải đi cứu anh ta.”
“Thành phố quỷ này không hề đơn giản, quỷ vương kia e là cũng không phải dạng bình thường đâu.” Vẻ mặt Vân Kỳ u ám nói: “Rất nguy hiểm.”
“Cao Thanh Hoàng là bạn của tôi, tôi không thể mặc kệ anh ta không quan tâm được.” Tôi kiên định nói.
Vân Kỳ trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Khương Lăng, nếu như anh xảy ra chuyện, em sẽ tới cứu anh giống như vậy chứ?”
Tôi hơi sửng sốt, nhìn thấy niềm kỳ vọng trong mắt anh ta, lập tức nghiêm túc nói: “Vân Kỳ, Khương Lăng tôi đối đãi với bạn bè từ trước tới nay đều là tri kỷ tâm can.

Nếu như anh là bạn bè của tôi, tôi nhất định sẽ cứu anh mà.”

Vân Kỳ bất đắc dĩ nở nụ cười, ôm Nguyệt Hy vào trong ngực: “Anh sẽ không ngăn cản em đâu, dù sao cũng ngăn không được.

Khương Lăng, chú ý an toàn.”
“Mẹ ơi!” Nguyệt Hy không ngừng nắm lấy tay áo của tôi, tôi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, nói: “Nguyệt Hy, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời của chú Vân nghe chưa? Yên tâm đi, mẹ rất nhanh sẽ trở lại thôi.”
Trong đôi mắt to của Nguyệt Hy đong đầy nước mắt: “Mẹ nhớ về sớm một chút đấy nhé.”
Tôi cảm thấy trái tim dường như bị thứ gì đó lấp đầy, cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên trên trán con bé, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Đúng lúc một đội quỷ binh tuần tra đi tới đây, bọn họ vừa nhìn thấy tôi lập tức la lớn: “Đứng lại!”
Tôi quay người bỏ chạy, chạy không được vài bước đã bị quỷ binh cưỡi ngựa bao vây xung quanh.

Tên thủ lĩnh ném ra một sợi xiềng xích, quấn lấy cổ của tôi khóa lại, sau đó vội vàng thúc ngựa chạy đi, tôi lập tức bị kéo lê trên đường.
Nếu như đổi lại là một người bình thường, nhất định đã sớm bị kéo tới chết tươi rồi.

Tôi dùng linh khí bảo vệ thân thể, sau đó hơi hơi bập bềnh nổi lên, cơ bản không phải chịu bất kỳ thương tích gì.
Tôi bị ném vào trong ngục giam dưới lòng đất của thành phố quỷ.
Cái ngục giam bên dưới lòng đất này đầy mùi máu tươi và mùi hôi thối lạ thường, quỷ khí ngút trời, lại không hề phân biệt nam nữ.

Lúc tôi bị lính coi ngục đẩy mạnh đi vào, đúng lúc nhìn thấy mấy tù phạm đang chịu hình phạt.


Hình phạt đó hết sức tàn nhẫn, khiến cho người ta sợ hãi.
“Đi mau lên!” Lính coi ngục hung hăng đẩy tôi một cái.

Tôi bị ném vào một gian ngục giam tận cùng bên trong, nước ở bên dưới thối đến nổi làm cho người ta muốn nôn mửa.
Bên trong địa lao vang vọng tiếng kêu thảm thiết của tù phạm.

Tôi lén lút phóng xạ sức mạnh tinh thần của bản thân ra ngoài tìm Cao Thanh Hoàng, rõ ràng anh ta đang ở bên trong gian địa lao thứ ba phía đối diện.
Nhưng mà lúc này anh ta đã gần như hấp hối, toàn thân trên dưới không có lấy một miếng thịt lành lặn, trong đó một cánh tay đã bị bẻ gãy, lộ ra xương cốt trắng hếu thê thảm.
Trong lòng tôi đau xót, tôi dùng sức mạnh tinh thần truyền giọng nói của tôi qua đó: “Thanh Hoàng.”
Cao Thanh Hoàng không có một chút phản ứng.
“Thanh Hoàng, anh tỉnh lại đi, tôi là Khương Lăng đây.”

Rốt cuộc anh ta cũng nhúc nhích, hai mắt anh ta sưng đỏ, cơ bản là không mở ra được, miệng giống như một cục thịt lớn bị dao nhỏ khoét ở phía trên thành một cái động.
“Khương Lăng à?” Anh ta lẩm bẩm nói: “Tôi… đang nằm mơ đúng không?”
“Thanh Hoàng, tôi tới cứu anh đây.”
“Không cần cứu tôi, đi đi! Mau chạy đi!” Cao Thanh Hoàng đột nhiên kích động đứng dậy: “Đây là một cái bẫy, là cái bẫy để kẻ đó bắt em đấy!”
Tôi giật mình khiếp sợ, ngẩng đầu lên, phát hiện bên trong địa lao ở chỗ của tôi, trên trần nhà và vách tường bốn phía rõ ràng đều là ma pháp trận phát ra ánh sáng đỏ như máu.
“Không hay rồi!” Tôi vọt về phía cửa, lại bị ma pháp trận trên mặt đất bức ép lui lại, năm trận pháp khởi động cùng một lúc.

Tôi cảm thấy bản thân giống như bị xé rách, hét thảm một tiếng, gục ở bên trên vũng nước bẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận