Lúc này, cậu Hạ đang nằm ở trên trường, chân bó thạch cao còn chưa được gỡ ra, bất mãn nói: “Mẹ, sao người còn không cho con làm gì? Còn có, con muốn cô gái xinh đẹp kia, không muốn cái cô trông như đàn ông kia đâu.
”
Bà Hạ an ủi: “Con trai cưng à, ngoan nào, cũng nhanh thôi, cái này để mẹ nói ông ngoại con gọi điện thoại hỏi thử xem.
”
Bà ta lập tức gọi điện thoại qua cho bố của mình, nhưng bên kia không người nghe máy, gọi nhiều lần cũng vẫn như thế.
Bà ta lập tức cười nói với cậu Hạ, nói: “Con trai à, ông ngoại của con bề bộn nhiều việc, mẹ chờ một lúc rồi gọi lại nha.
”
Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ bị đụng mở ra, Hạ Đông Hưng vọt vào, mặt mày lạnh tanh nói: “Thu dọn đồ đạc nhanh lên, chúng ta về tỉnh Vân Mộc.
”
Bà Hạ lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào mũi của ông ta mà mắng chửi: “Hạ Đông Hưng, ông điên rồi à? Tại sao lại muốn chúng ta về cái tỉnh Vân Mộc khỉ ho cò gáy kia làm gì! Muốn tôi đến ở nông thôn hả? Không có cửa đâu, năm đó tại sao tôi lại gả cho một tên vô dụng như ông kia chứ?”
Hạ Đông Hưng lạnh lùng nói: “Bố vợ vừa rồi gọi tôi tới văn phòng của ông ấy.
”
Các bạn chọn truyen1.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Bà Hạ đắc ý nói: “Hừ, con của chúng ta đều đã như vậy, ông không giải hận cho con mình, còn thờ ơ với mẹ con chúng tôi, bố tôi đương nhiên sẽ tức giận rồi.
”
Hạ Đông Hưng không biểu lộ gì nữa nói: “Bà sai rồi, bố gọi tôi tới, là nói tôi nhanh chóng đưa các người đi về nhà của tôi, khỏi cho các người ở lại thủ đô mà gây họa cho ông ấy.
”
Bà Hạ nhảy càng cao lên: “Ông nói bậy, bố tôi thương tôi như vậy, ông ấy không thể nào nói ra những lời như vậy được.
”
“Nếu bà không tin thì tự mình hỏi ông ấy đi.
” Hạ Đông Hưng dừng một chút, rồi nói: “Chỉ có điều, bây giờ ông ấy có lẽ không muốn nhận điện thoại của bà đâu.
”
Bà Hạ nhớ tới vừa rồi mình gọi điện thoại cho bố, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Không, không thể nào như vậy!” Bà ta không ngừng gọi điện thoại cho bố của mình, nhưng từ đầu tới cuối không có ai nghe máy.
Gọi điện thoại cho thư ký của ông ấy thì thư ký nói ông ấy đang họp.
Bà ta cũng không phải đồ ngu nữa, biết đây là bố đang trốn tránh bà ta.
“Sao bố lại vì một con nhóc xuất thân nghèo hèn mà trách tội lên đầu tôi kia chứ?” Bà ta nghiêm mặt nói: “Không được, tôi muốn đi gặp ông ấy.
”
Hạ Đông Hưng không hề ngăn cản, mấy tiếng sau, bà Hạ bị thư ký của bố bà ta ngăn lại, vị kia bình thường nói gì nghe nấy giờ thì gương mặt lạnh tanh nói: “Phía trên bàn giao, tối hôm nay các người nhất định phải rời đi thủ đô trước mười giờ, vé máy bay cũng đã đặt xong rồi.
”
Bà Hạ dường như nhận phải một cú đả kích thật lớn, khóc òa lên, Hạ Đông Hưng hỏi: “Thư ký Trần, cảm ơn ông, tôi sẽ sắp xếp ngay.
”
Thư ký xoay người đi ra ngoài, sau lưng truyền tới tiếng khóc tê tâm liệt phế của bà Hạ hòa với tiếng mắng chửi không ngừng, ông ta nhịn không được lộ ra nụ cười châm chọc, nhỏ giọng nói: “Thật là một kẻ ngớ ngẩn.
”
Ngày hôm nay, tôi để Tống Anh đi ra ngoài bắt về một oán quỷ cho Nguyệt Hy ăn, Nguyệt Hy vừa ăn no, chỉ nghe thấy vú Lý tới, vẻ mặt tươi cười nói: “Cô Khương, thư ký Lâm đến thăm bệnh ạ.
”
Tôi hờ hững nhìn bà ấy, từ khi tôi từ chối giao ra Tống Anh, báo bệnh không ra ngoài, thái độ của vú Lý này càng ngày càng tốt, thậm chí còn có phần hơi nịnh nọt, có lẽ nghe nói những chuyện kia bên ngoài, biết tới chuyện tôi quấy phá cái đất thủ đô này không được bình yên, bà ta đã nhìn ra được tôi cũng có vai vế đấy chứ.
Trước ngạo mạn sau cung kính, chỉ có điều cuối cùng vẫn là hạng tiểu nhân bợ đỡ mà thôi.
“Thư ký Lâm là ai?” Tôi hỏi.
Vú Lý cười nói: “Thư ký Lâm chính là thư ký của bộ trưởng Lan ạ.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...