Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


“Đó là ở trong một hang động rất lớn, một loạt nồi chảo treo trong đó, trên mỗi cái chảo là một tòa núi đen, đám oán quỷ bị đẩy từng bước vào trong đó.

Tôi nghe tiếng kêu thảm thiết của bọn họ, hai chân sợ tới mức run lên, căn bản không dám bước về phía trước.”
“Một quân Trấn Ngục đập một gậy lên sau lưng tôi, đánh tới mức lưng tôi thiếu chút nữa là gãy đôi, tôi nằm bò trên vách núi đen, nhìn thấy chảo dầu đang sôi sùng sục, nổi bóng nước bên dưới, lúc ấy tôi hận không thể làm mình hồn phi phách tán để tránh khỏi đau đớn này.”
“Lúc này, tôi nghe thấy có người hô một tiếng “từ từ”.


Với tôi mà nói, hai chữ này giống như âm thanh của tự nhiên.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một vị nữ tướng quân mặc giáp vàng đi tới, diện mạo của cô ấy đẹp vô cùng, khí thế rất mạnh mẽ, quả thực như nữ võ thần trong truyền thuyết vậy.”
“Tôi lập tức bị cô ấy hấp dẫn, tôi sống đến bấy giờ, từng gặp vô số người đẹp, béo gầy cao thấp, dạng nào cũng có, nhưng chưa từng có một ai cho tôi cảm giác này, làm cho tôi muốn quỳ lạy dưới chân.”
Cậu ta chăm chú nhìn tôi, dường như có hơi say mê, thế mà cậu ta lại đột ngột quỳ xuống: “Cô nhớ rõ lúc ấy cô hỏi tôi cái gì không? Cô nâng cằm tôi lên, hỏi tôi có bằng lòng đi theo cô không.

Bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng, tôi đương nhiên trăm phần bằng lòng, chỉ cần có thể làm cho tôi rời khỏi địa ngục, cho dù cô có là một kẻ quái dị, tôi cũng bằng lòng đi theo cô, huống chi cô còn…”
Nói đến đây, thế mà anh ta lại có hơi nghẹn ngào.
“Vốn dĩ tôi chỉ có thể đi theo cô, chỉ cần có thể đi theo cô thì cô muốn tôi làm gì tôi cũng vui vẻ làm.

Chỉ là không ngờ cô lại muốn tôi đi nằm vùng chỗ Quỷ đế Thừa Hạo, còn là dùng cách bán thân quyến rũ người ta nữa.” Đáy mắt Phong Sơ hiện lên sự thù hận: “Thì ra cô không khác gì những kẻ được gọi là người thân khi tôi còn sống không khác gì nhau, tất cả các người đều muốn lợi dụng tôi!”

Cậu ta đứng dậy, khuôn mặt trở nên lạnh lùng: “Một khi đã như vậy, tại sao tôi lại không lợi dụng ngược lại cô đây? Tôi không muốn làm một quân cờ, tôi muốn làm người chơi cờ cơ.”
Tôi thản nhiên nói: “Bây giờ cậu vẫn đang là một quân cờ.”
Trên mặt Phong Sơ hiện lên vẻ thẹn quá thành giận, nhưng lập tức trở lại dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt dừng trên người Nguyệt Hy: “Đây là con gái của cô và quỷ đế Thừa Hạo sao?
Thật là đáng yêu.”
Sắc mặt tôi trầm xuống: “Cái con quỷ vật viễn cổ kia nói cho anh?”
“Đúng vậy, anh ta không gì không biết cả.” Phong Sơ cười lạnh nói: “Anh ta còn biết cô bé này là nhân tố quan trọng gây trở ngại việc địa ngục ăn mòn thế gian!”
Tôi ra tay, lửa địa ngục trong lòng bàn tay hóa thành một con rồng khổng lồ, quét ngang lao tới, ép Phong Sơ phải lùi lại.
Tôi đứng ở cửa sổ, lạnh lùng nhìn cậu ta bay ở bên ngoài, trầm giọng nói: “Tôi nên cảm ơn cậu, lần trước cậu khiến tôi tẩu hỏa nhập ma, trái lại còn khiến thực lực của tôi đột nhiên tăng mạnh.”

Rồng lửa đã làm kinh động người nhà họ Chu, đám cao thủ nhà họ Chu đều chạy ra, Phong Sơ lạnh lùng cười nói: “Chị gái, hôm nay đến đây chỉ để chào hỏi chị một câu mà thôi, sớm hay muộn tôi cũng sẽ lấy lại những thứ thuộc về tôi đã bị cướp đi.”
Dứt lời, cơ thể cậu ta bay lùi ra sau, tiêu tán ở không trung.
Sau lưng tôi bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mới vài ngày không gặp mà không ngờ Phong Sơ lại mạnh lên rồi, thực lực Quỷ đế của cậu ta đang dần khôi phục.
Ngoài cậu ta còn có con quỷ viễn cổ sau lưng cậu ta nữa, gã đó mạnh đến mức nào, có lẽ chỉ có thiên đạo mới biết được thôi.
Tôi nắm chặt tay, quay trở lại giường, bé con vẫn đang ngủ, sét đánh bên tai cũng không đánh thức được con bé, tôi dịu dàng vuốt ve tóc bé con, âm thầm thề, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho con gái của chúng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận