Tôi mở to hai mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy nữa.
Từ trong thi thể của những binh lính kia, linh hồn của họ bắt đầu bay ra, tia sét quấn quanh hồn thể của họ, trong tia sét chớp giật, những linh lính kia bắt đầu biến hoá, hồn thể trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, từng khối cơ bắp nổi lên như sắt thép.
“Đây là… Thiên Đạo đang sắc phong Quân Trấn Ngục!”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía luồng âm khí tụ tập thành mây đen, từng làn sương mù màu đen từ trên trời giáng xuống, quấn lấy thân thể mấy binh lính biến thành áo giáp đen huyền.
Tôi còn chưa viết viết tấu chương xin được sắc phong, Thiên Đạo đã tự mình ra tay rồi, xem ra cột trụ không gian này bị huỷ làm cho tình hình ở dưới nhân gian càng xấu đi, ngay cả Thiên Đạo cũng không ngồi yên được nữa rồi.
Những binh lính đã chết đều hóa thành quân Trấn Ngục, khuôn mặt của họ được che đậy dưới mũ bảo vệ, hai mắt đỏ bừng, tràn ngập sát khí.
Tôi đẩy Chu Nguyên Hạo ra, đứng lên, nhìn bọn họ thật sâu, bọn họ nhanh chóng xếp hàng, chỉnh tề đứng trước mặt tôi.
Dẫn đầu vẫn là Lý Đức Trọng, anh ta tiến lên một bước, chỉnh tề quỳ xuống theo kiểu quân nhân, lấy thanh kiếm trong tay chống đỡ, cao giọng nói: “Tham kiến tướng quân!”
Tôi hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Các tướng sĩ, ác quỷ tàn phá, ngôi nhà của chúng ta đang gặp nguy hiểm, người thân của chúng ta đang trở thành thức ăn cho quỷ vật địa ngục, mọi người có nguyện ý cùng tôi bảo vệ ngôi nhà của chúng ta, cho dù phải cùng quỷ vật liều mạng đến giọt máu cuối cùng thì cũng tuyệt đối không lùi bước không?”
“Nguyện vì tướng quân mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, tuyệt đối không bỏ cuộc!” Lý Đức Trọng cao giọng nói.
“Không bao giờ từ bỏ, không bao giờ từ bỏ!” Các binh lính cao giọng hô lớn.
Binh lính giơ kiếm lên, gào thét với bầu trời, tựa như một con thần thú trấn ngục từ trong địa ngục lao ra.
Chu Nguyên Hạo nhìn bóng lưng tôi, trên mặt anh lộ ra ánh mắt kinh diễm.
Tôi cùng anh kề vai bước đi, mang theo quân đội nghiêm trang, bước về phía ngôi miếu thổ địa kia.
Chu Nguyên Hạo thấp giọng nói bên tai tôi: “Khương Lăng, khoảnh khắc vừa rồi, trên người em, hào quang vạn trượng.”
Tôi nhìn anh nở một nụ cười nhạt, trong thân thể nhiệt huyết sôi trào, trong lồng ngực, hăng hái sục sôi.
Toà miếu thổ địa này không biết đã được xây dựng bao nhiêu năm rồi, mấy tượng người đá đều bị chia năm xẻ bảy, ngã đầy ra đất, mà trên thần đàn vốn thờ phụng người đá lại xuất hiện một huyệt động màu đen cỡ lớn.
Đó là lối vào động quỷ.
Tôi xung phong đi trước dẫn đường.
Bên dưới ổ quỷ, trước mắt toàn là cảnh tượng hoang tàn, tượng đá màu đen khổng lồ đã sụp đổ, hoàn toàn vỡ vụn, trái tim tôi run rẩy một trận, sắc mặt rất khó coi.
Bốn cột trụ không gian có thể bảo vệ Hoa Quốc mười năm, hiện tại đã bị huỷ diệt thành một cột rồi, lập tức sinh ra tổn thất đến tận hai năm rưỡi.
Lòng tôi nổi lên sự tức giận, nhìn xung quanh, phát hiện tường bị đóng đinh vào rất khác thường, tôi ngay lập tức bay qua, nâng khuôn mặt của mình, nói: “Hồ ly, thức dậy, thức dậy.”
Lông mi Mạc Thiên Phàm run rẩy một chút, mở mắt ra, vô lực nhìn tôi một cái, nói: “Cô ta đã ăn yêu đan của tôi rồi.”
Tôi hít một ngụm khí lạnh, sờ sờ lên chỗ đan điền của anh ta, tay tôi dính đầy máu.
Mợ chủ Lục kia, thế mà lại móc lấy yêu đan của anh ta từ trong đan điền ra.
“Chuyện này xảy ra từ khi nào?” Tôi hỏi với một khuôn mặt bình tĩnh.
“Mấy giờ trước.”
“Rất tốt, hôm nay coi như cậu may mắn.” Tôi nói: “Chống đỡ một chút, tôi sẽ giúp anh lấy lại yêu đan.”
“Cái gì?” Mạc Thiên Phàm vẻ mặt mờ mịt, yêu đan bị người ta nuốt mất còn có thể lấy về được hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...