Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Khói từ bên trong động cơ bốc lên, tôi đậu xe cách đó mấy mét, sau đó tôi lập tức đi qua đó, kéo một người phụ nữ trung niên từ trong xe ra ngoài.
Trong mũi người phụ nữ trung niên kia có máu tươi chảy ra, nhưng ý thức bà ta vẫn còn tỉnh táo lắm.

Bà ta vừa nhìn thấy tôi đã sợ tới mức mặt mày xám như tro tàn, trên người phát ra một mùi hôi thối, rõ ràng là sợ tới mức tiểu ra quần rồi.
“Yêu… à không, không phải, tiên nữ, tiên nữ, cầu xin cô tha cho tôi đi, cô muốn cái gì tôi đều có thể cho cô cả.” Bà ta giơ cái ba lô trong ngực lên, bên trong đầy ắp toàn là tiền tiền: “Tiên nữ, tất cả số tiền này đều cho cô, cầu xin cô thả cho chúng tôi một con đường sống thôi.”
Tôi còn không thèm liếc mắt nhìn đến số tiền kia, túm lấy gáy bà ta xách lên.

Hai hàng lông mày sắc bén của tôi nhướn cao, nói: “Nếu như bà trung thực trả lời vấn đề của tôi, tôi có thể cân nhắc mà tha cho bà một mạng.”

“Được, được, cô muốn hỏi cái gì? Cho dù cô muốn hỏi cái gì tôi cũng sẽ trả lời.” Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu.
“Là ai bảo các người tới tìm tôi gây phiền phức?” Tôi lạnh giọng hỏi.
Thân mình người phụ nữ trung niên kia run lên, ánh mắt chột dạ trốn tránh: “Không, không có ai hết, là tự tôi, tự tôi vàng đỏ nhọ lòng son, đã không có năng lực mà còn làm ra những chuyện không đáng mặt con người.

Nhưng mà những chuyện này đều là lần đầu tiên chúng tôi phạm phải, cô xem bởi vì chúng tôi mới vi phạm lần đầu…”
Tôi buông bà ta ra, lại dùng lực dẫn dắt nhấc bà ta lên, trôi nổi ở giữa không trung.

Bà ta hoảng sợ giãy giụa, giống như con chó bơi cứ quơ tay quơ chân lung tung: “Tiên nữ, những lời tôi nói đều là sự thật mà.”
“Bà đã không thành thật, tôi đành phải đi hỏi người khác rồi.” Tôi đi qua đó, kéo một người đàn ông trẻ tuổi từ trong xe ra.
Người đàn ông trẻ tuổi kia sớm đã bị ma nữ dọa sợ tới mức không thể khống chế, ngón tay tôi vừa nhúc nhích, một đốm lửa rơi vào trên người anh ta.

Ngọn lửa phực một cái bốc cháy, đốt một vòng xung quanh anh ta.
“Nói, là ai đã phái các người tới đây?” Ánh mắt tôi sắc bén: “Nếu không thì tôi sẽ lập tức nướng sống các người, chắc hẳn Phương Anh của anh cũng rất thích nghe được tiếng kêu thảm thiết của anh đấy nhỉ.”
Tinh thần của người đàn ông kia sụp đổ, thét lo: “Tôi nói, tiên nữ, cái gì tôi cũng nói cho cô biết hết, là…”

Anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt đột nhiên dựng đứng, tiếp đó thẳng tắp ngã xuống.
Tôi giật mình, tiến lên sờ sờ hơi thở của anh ta, rõ ràng anh ta đã chết.
Là nguyền rủa sao?
Trên người anh ta có hạ nguyền rủa, là bàn tay gây tội ác ở sau bức màn làm ra, chỉ cần bọn họ muốn nói ra thân phận của người kia, nguyền rủa sẽ giết chết bọn họ.
Người chết mới là người giữ bí mật tốt nhất.
“A! Con ơi, con của tôi!” Người phụ nữ trung niên thét chói tai, ngay sau đó, ánh mắt bà ta cũng trợn lên, bà ta đã chết rồi.
Trong ngực tôi tràn đầy phẫn nộ, tiến lên xách ba người còn lại ra, mở thiên nhãn quét qua trên người bọn họ, quả nhiên trên người bọn họ cũng bị hạ lời nguyền rủa.
Tôi cười lạnh một tiếng, ở trước mặt tôi còn dám chơi trò nguyền rủa sao? Lúc các người còn là một đám cặn bã thì tôi đã là bậc thầy nguyền rủa rồi đấy.
Tôi xách một người đàn ông trung niên lên, xem ra người này chính là thủ lĩnh của đám người kia.


Tôi vỗ một chưởng lên ngực ông ta, trong miệng tụng niệm chú ngữ.

Ông ta lộ ra vẻ mặt thống khổ, ánh mắt biến thành một mảnh tối đen.
Tay của tôi từ từ rời khỏi ngực ông ta, thả ra một cái ký hiệu màu đen, tôi sờ lên cái ký hiệu kia, nó lập tức vỡ nát chỉ trong nháy mắt.
“Bây giờ lời nguyền rủa trên người các người đã không còn, các người có thể nói được rồi.” Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta nói.
Người đàn ông trung niên kia cắn răng nói: “Nếu như tôi nói ra, cho dù ngày hôm nay tôi không chết thì sớm hay muộn gì tôi cũng phải chết, cô cứ giết chết tôi đi còn hơn.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Chết thì đã là gì chứ, ông có biết cái gì gọi là sống không bằng chết hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui