Tôi bước ra khỏi một con hẻm tối và bỏ lại thêm ba cái xác nữa, tôi quay đầu lại liếc nhìn cô gái sợ hãi ngất xỉu, quần áo rách nát, vừa rồi bị đám người đó ức hiếp, bây giờ các cô ấy co người lại, dường như đang mê man trong một cơn ác mộng.
“Khương Lăng, đủ rồi đấy.” Tôi đang đi trên một con đường vắng, Vân Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt, chặn đường tôi.
“Tôi không thể nào giết anh ta được.” Khuôn mặt của tôi khi giết người đã bị máu bắn lên, dưới ánh đèn mờ trông rất kỳ quái và đáng sợ: “Tôi không thể nào ra tay được.”
“Không sao đâu, Khương Lăng.” Anh ta bước tới, ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc dài của tôi, trong mắt chợt hiện lên tia sát khí: “Anh sẽ thay em tiêu diệt con ma này.”
Chu Nguyên Hạo vội vã đến tỉnh Thạch Châu ngay trong đêm, giữa những ngọn núi cao, bên trong một ngọn núi nào đó đã hoàn toàn được đào rỗng, một phòng thí nghiệm lớn dưới lòng đất đã được xây dựng trong đó.
Ở tầng dưới cùng của phòng thí nghiệm, một vài nhân viên mặc áo blouse trắng đứng trong một căn phòng cách ly bằng kính, ghi chép gì đó vào tập tài liệu.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới, tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng dáng người vẫn luôn giữ rất đẹp, mái tóc chải tỉ mỉ, gương mặt uy nghiêm không chút tì vết.
“Gia chủ.” Những nhà nghiên cứu khoa học đó đều cung kính chào.
“Tình hình như thế nào rồi?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Gia chủ, dao động năng lượng của loại vũ khí này rất mạnh.
Theo ước tính sơ bộ, năng lượng của nó có thể sánh ngang với vũ khí hạt nhân, hoặc thậm chí còn mạnh hơn.”
Một nhà nghiên cứu khoa học khác cho biết: “Nếu như chúng tôi không tính toán sai thì vũ khí này sẽ là kết tinh bản mệnh của một Quỷ Vương.”
Người đàn ông trung niên vung tay lên, hai người đó lập tức im lặng.
Người đàn ông trung niên bất mãn nói: “Không cần các người nói những thứ này, tôi đã biết hết rồi.
Tôi chỉ muốn biết chúng ta có thể dùng vũ khí này hay không.”
Vài nhà nghiên cứu khoa học liếc nhìn nhau, vẻ mặt người đàn ông trung niên trầm xuống: “Nói!”
Một trong những nhà nghiên cứu nói: “Gia chủ, năng lượng của nó quá mạnh, e rằng ngài sẽ không thể nào khống chế được.”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên trầm xuống, những nhà nghiên cứu khoa học nhanh chóng lùi lại vài bước, hận không thể chôn mình xuống đất.
“Từ khi tìm thấy nó từ dưới đáy biển ba năm trước, các người đã bắt đầu nghiên cứu, nghiên cứu mãi cho đến bây giờ vẫn không có kết quả gì cả.
Sự kiên nhẫn của tôi cũng đã cạn kiệt rồi.” Ánh mắt nghiêm nghị của ông ta quét qua khuôn mặt của mọi người: “Nửa tháng, tôi chỉ cho các người nửa tháng, nếu trong vòng nửa tháng không ra kết quả, các người sẽ phải tới đi châu Phi đào kim cương.”
Các nhà nghiên cứu khoa học cúi đầu xuống, đến thở mạnh cũng không dám.
Vù vù… Một âm thanh đột nhiên vang lên, mọi người nhìn vào phòng cách ly bằng kính, chính giữa phòng cách ly có một giá vũ khí làm bằng ngọc, trên giá vũ khí có đặt một cây kích – một loại binh khí cổ của Hoa Quốc.
Cây kích dài cỡ ba mét, với thân màu trắng bạc, bên trên khắc một con rồng dài màu đen.
Đầu rồng là nơi thân và đầu của cây kích giao nhau, đôi mắt của con rồng đen đang nhắm chặt, như thể đang ngủ say.
Lúc này, cây kích dài không ngừng rung động, chậm rãi bay lên, con rồng đen ở bên trên cũng dần dần mở mắt ra, hai mắt nó có những tia sáng đỏ như máu.
Người đàn ông trung niên tràn đầy hưng phấn, đúng là một binh khí mạnh.
“Mau, mở phòng cách ly ra.” Ông ta lớn tiếng nói.
Những nhà nghiên cứu nhìn vào giá trị trên màn hình LCD rồi lo lắng nói: “Không được đâu, gia chủ, năng lượng này quá lớn rồi.
Một khi bước vào thì có thể sẽ bị năng lượng đó xé nát.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...