Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Trong lòng tôi không thoải mái, nhưng lại không thể làm mất mặt anh ở trước nhiều người, lập tức miễn cưỡng nở một nụ cười, không nói gì cả.

Phó thị trưởng Quách thấy ánh mắt tôi có chút không đồng nhất, hình như trong lòng đang tính toán được mất.
Mà bố mẹ Tống và ba con nhà họ Tần sắc mặt có chút khó coi.

Mọi người lần nữa ngồi vào chỗ, Chu Nguyên Hạo và phó thị trưởng Quách hàn huyên vài câu, uống vài ly rượu, tôi nháy mắt với Tống Anh, Tống Anh hiểu ý vội vàng nói: “Ba, mẹ, con còn muốn học thạc sĩ nữa ạ.”
Bố mẹ Tống lập tức nói: “Một đứa con gái như con thì học thạc sĩ cái gì, học lực cao như thế có ích gì đâu, sau này vẫn không phải gả đi cho người ta hay sao? Theo bố thấy gả sớm chút cũng tốt.”
Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, đặt trong tay anh nhẹ nhàng xoa nắn, tôi rút tay về mấy lần đều không được.

Anh cười: “Người trẻ tuổi học nhiều thì tốt chứ sao.” Phó thị trưởng Quách là người khôn khéo, ngay lập tức đã hiểu, cười nói: “Cố vấn Chu nói rất đúng, bây giờ nam nữ bình đẳng, nữ giới cũng cần học nhiều.

Đối với việc kết hôn, chúng nó còn trẻ không vội, đợi tốt nghiệp xong đã thì nói sau.”
Tần Chính Hiệp: “Anh họ!” Phó thị trưởng Quách hướng ánh mắt đến Tần Chính Hiệp, nói: “Chúng nó đều còn trẻ, để chúng nó bồi dưỡng tình cảm rồi hãy nói đến chuyện kết hôn.”
Ý này chính là rõ ràng nói với bố con nhà họ Tần, Tống Anh có Chu Nguyên Hạo che chở, ông ta không thể tiếp tục ra mặt nữa, muốn lấy người ta về nhà thì phải lấy ra bản lĩnh theo đuổi, có thể theo đuổi được là tốt nhất, không theo đuổi được thì bỏ đi thôi.
Tần Chính Hiệp nghiến răng nghiến lợi, cuối cũng đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Buổi tiệc ra mắt rất nhanh đã kết thúc, bố mẹ Tống nổi giận bất bình, tiền không có, nhà cũng không, cái gì cũng không có.

Tống Anh thở phào, tôi đưa cô ta về phòng ngủ, xoay người đi ra, nhìn thấy Chu Hạo Nguyên đang tựa người vào một chiếc xe hơi màu đen bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi nhàn nhạt: “Hôm nay cảm ơn anh nhiều.” Chu Hạo Nguyên dịu giọng nói: “Không cần cảm ơn, anh đã nói rồi, anh nguyện ý vì em làm bất kì việc gì.”
“Không cần.” Tôi lòng dạ kiên định: “Chúng ta đã kết thúc rồi, tôi cũng không muốn có bất kì liên quan gì đến anh nữa.” Anh trầm mặc hỏi: “Em đang sống ở nhà Cao Thanh Hoàng sao?” Tôi khó chịu nhíu mày: “Chuyện này có liên quan gì đến anh à?” Anh nắm lấy cánh tay tôi, sắc mặt âm trầm nói: “Cao Thanh Hoàng không phù hợp với em đâu.”
“Anh ấy là hậu duệ của tộc Hiên Viên, được thừa hưởng cả bộ tộc Hiên Viên, sớm muộn gì cũng đuổi kịp anh, tại sao không phù hợp cơ chứ?”
Tôi trong lòng tức giận, không nhịn được mà chế giễu.


Sắc mặt của Chu Nguyên Hạo tối sầm lại, dường như muốn trút giận, tôi có một loại khoái cảm trả được thù, lạnh giọng nói: “Sau này anh đừng đến gây quấy rầy tôi nữa, cảm ơn.” Nói xong, tôi liền xoay người đi khỏi, anh bỗng nhiên nói: “Khương Lăng, đợi một chút.”
Tôi cũng không đứng lại, đột nhiên một luồng gió mạnh thổi đến, tôi bị Chu Nguyên Hạo ôm eo bế lên sau đó anh chạy như bay, tôi tức giận: “Anh làm cái gì vậy?”
“Em sẽ biết nhanh thôi.” Anh thấp giọng nói bên tai tôi.

Tôi một mặt tỏ vẻ chán chường, một mặt lại muốn xem xem anh chơi mánh khóe gì, anh trong đêm chạy như bay đến trước một tòa biệt thự, tôi ngẩng đầu nhìn, đúng là căn nhà của chúng tôi đây rồi.
Tôi liền nghĩ đễn lúc trước ba người chúng tôi cùng nhau sống ở nơi này, trong lòng chợt vô cùng đau đớn, giả dối cả thôi, tình thân, tình yêu, tất cả đều là giả dối.
“Anh thả tôi xuống!” Tôi hét vào mặt anh.

Anh bước vào trong nhà, sau đó nhẹ nhàng thả tôi xuống, lật cổ tay, roi Hắc Long điện quang xuất hiện trong tay anh.

“Anh muốn làm gì?” Tôi cảnh giác hỏi.

Chu Nguyên Hạo duỗi tay một cái, đưa roi Hắc Long điện quang đến trước mặt tôi, nghiêm túc nói: “Hôm ấy anh đánh em tổng cộng mười hai roi, nỗi thống khổ của em anh đền lại gấp mười lần cho em, em đánh đi, tổng cộng là một trăm hai mươi roi.”
Tôi chế giễu: “Anh cho rằng tôi đánh anh là có thể hả giận được sao? Chu Nguyên Hạo, anh tưởng rằng anh chỉ để lại cho tôi đau đớn trên thể xác thôi sao?” Tôi đem hết nỗi lòng từng chút từng chút nói ra: “Vết thương anh lưu lại trong tôi còn đau hơn gấp trăm, gấp vạn lần.”
“Khương Lăng.” Trong mắt Chu Nguyên Hạo chỉ toàn là những đau đớn: “Em thật sự không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao?”
Tôi lạnh lùng nói: “Từ trước đến nay chúng ta chưa từng có cơ hội nào cả.”
Tôi không thèm để ý đến anh nữa, xoay người rời đi, anh ấy từ phía sau tôi nói vọng đến: “Khương Lăng, sẽ có một ngày anh nhất định sẽ khiến em hồi tâm chuyển ý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận