Nói xong, tôi quay người, bước nhanh rời đi.
Mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, tôi cũng không quay đầu lại một lần nào nữa.
Trời vừa sáng, tôi lập tức tời khỏi ngọn núi này, trở về Hà Thành, đương nhiên Cao Thanh Hoàng cũng đi theo tôi.
Tôi nói với Cao Thanh Hoàng rằng tôi rất ổn, anh ta không cần phải đi theo tôi, nhưng anh ta nói, anh ta muốn theo tôi đi tìm bốn cột trụ.
Bốn cột trụ, một trụ trong đó nằm ngay bên trong Hà Thành.
Tôi không nghĩ sẽ quay lại căn biệt thự kia, bên trong biệt thự khắp nơi đều là dấu vết của Chu Nguyên Hạo và Khương Kha, chỉ cần tôi vừa đi vào, trái tim sẽ đau như bị dao cắt.
Lúc đầu tôi chỉ muốn quay về căn nhà cũ ở tạm, Cao Thanh Hoàng lại mời tôi đi tới biệt thự của anh ta.
Tôi vốn đã định từ chối, nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, tôi và Chu Nguyên Hạo đã từng triền miên vô số lần bên trong căn phòng cũ kia, sống mũi tôi lại cay cay.
Cuối cùng, tôi vẫn phải đi tới nhà của Cao Thanh Hoàng.
Anh ta rất vui vẻ, sai người thu dọn ổn thỏa một phen, chuẩn bị tốt những thứ cần dùng cho tôi, thậm chí còn đón cả Đa Đa tới.
Tôi nghỉ ngơi cả một buổi chiều, cơm tối là do nữ giúp việc làm, đặc biệt thịnh soạn.
Rõ ràng tất cả món ăn đều là những món mà tôi thích ăn, trong lòng tôi không khỏi có chút cảm động, anh ta đối đãi với tôi cũng coi như là tận tâm quá rồi.
Cao Thanh Hoàng khui một chai Lafite 82 năm cho tôi, đây chính là Lafite hàng thật giá thật, không phải hàng giả đâu.
Tôi nhìn chất lỏng màu đỏ tươi ở giữa ly, một chai rượu hơn hai trăm bốn mươi triệu, tôi còn không nỡ nuốt xuống họng.
Cao Thanh Hoàng mỉm cười nói: “Vị của Lafite cũng thường thôi, loại rượu ngon chân chính phải là Royal Hawking Cabernet Sauvignon 1992.
Đáng tiếc tôi chỉ có một chai, để ở nhà ở thủ đô rồi, ở Hà Thành thì chỉ có Lafite, cô dùng đỡ một chút.
Tôi sẽ sai người đưa bình Cabernet Sauvignon kia tới.”
Tôi hoảng sợ, rượu hai trăm bốn mươi triệu mà anh ta vẫn còn cảm thấy chưa đủ ngon hay sao? Có thể tưởng tượng giá của chai rượu Cabernet Sauvignon kia nhất định rất kinh người.
“Không cần, rượu hai trăm bốn mươi triệu và hai mươi tư nghìn thì tôi uống cũng không có gì khác nhau, đừng lãng phí tiền bạc ở trên người của tôi.” Tôi vội vàng xua tay.
Cao Thanh Hoàng nhìn tôi, nói: “Chỉ cần tiêu ở trên người của em thì không tính là lãng phí.”
Tôi cảm thấy mặt hơi nóng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, anh ta đột nhiên nói: “Khương Lăng, dù sao em và Chu Nguyên Hạo cũng đã chia tay rồi, hay là em cân nhắc về tôi một chút có được không?”
Tôi lập tức sững sờ.
“Tôi thật sự nghiêm túc đấy.” Anh ta nói: “Trước kia là tôi không xứng với em, nhưng mà bây giờ tôi đã khác xưa rồi.
Khương Lăng, em có thể chấp nhận tôi không?”
Tôi nhất thời có chút đau đầu, trước kia tôi hơn hai mươi tuổi đầu mà cũng chưa có người nào thích, vì sao chỉ vừa tu đạo, những đoá hoa đào này lại lập tức xuất hiện vậy?
Tôi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cao Thanh Hoàng, cúi đầu thở dài tận dưới đáy lòng, nếu như anh ta tới sớm hơn một năm thì tốt biết mấy.
“Thanh Hoàng, anh rất tốt, anh thật sự rất tốt, nhưng mà bây giờ tôi lại không có tâm trạng gì để nghĩ tới chuyện này.” Tôi buồn rầu nói: “Tôi không thể vì những tổn thương mà anh ấy đã gây ra trên người của tôi, lại đi tìm về sự an ủi từ chỗ của anh, điều này không hề công bằng đối với anh chút nào.”
Cao Thanh Hoàng thở dài nói: “Em không cần đặt nặng tâm lý đâu, tôi có thể chờ được mà.”
Tôi hơi mềm lòng, có lẽ tôi thật sự lo lắng cho anh ta.
Chí ít thì anh ta cũng là con người, cấp độ của chúng tôi tương đương, có lẽ như vậy là thích hợp nhất.
Nhưng mà…
Tôi không làm được, tôi biết bản thân không hề động tâm với anh ta, làm như vậy là không công bằng với anh ta.
Anh ta cầm một phần hồ sơ giao cho tôi, nói: “Đây là tôi bảo người ta tổng hợp lại, chính là những hiện tượng kỳ lạ phát sinh ở Hà Thành trong khoảng thời gian này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...