“Giải thích chuyện gì chứ?” Tôi cười khẩy: “Cho dù là anh có giải thích thế nào đi chăng nữa thì chuyện đã xảy ra cũng không thể nào cứu vãn được nữa.
Thực ra trong lòng anh cũng hiểu rõ mối quan hệ của hai chúng ta đã sai lầm từ khi bắt đầu rồi, giữa hai chúng ta không có tương lai.”
Chu Nguyên Hạo có chút kích động, tròng mắt lại lần nữa biến thành màu đỏ: “Em thật sự không muốn nghe anh giải thích hay sao?”
Tôi trầm mặc một chút, vỗ nhẹ lên bả vai Cao Thanh Hoàng, nói: “Để chúng tôi nói chuyện riêng đi.”
Cao Thanh Hoàng dịu dàng đáp lại: “Tôi ở ngay bên kia, nếu có chuyện gì thì có thể gọi tôi.”
Tôi gật đầu, đợi đến khi anh ta đi xa, mới mở miệng nói: “Anh có chuyện gì muốn nói thì mau nói đi.”
Chu Nguyên Hạo hít sâu một hơi, muốn bước lại gần nắm lấy tay tôi, tôi lập tức lùi về sau một bước, giữ vững khoảng cách với anh ấy.
Trong mắt anh hiện lên một tia đau lòng, anh nói: “Kiếp trước, khi em ném anh vào địa ngục dung nham, anh đã từng hận em đến thấu xương, thế nên anh đã hạ độc em.
Vốn dĩ anh cho rằng anh đang trả thù em, nhưng lại không ngờ lại mang cả thân mình tiến vào.
Từ lần đầu tiên, chúng ta ở trong hồ dung nham… Sau đó, em thường xuyên đến gặp anh, còn anh cũng ngày càng chờ mong đến lúc gặp em.
Khi ấy anh đã tự nhủ với bản thân rằng, anh chỉ muốn khiến em yêu anh sâu đậm, nhưng lại không nghĩ đến người đắm chìm sâu hơn trong cuộc tình này lại chính là anh.”
Anh ấy chăm chú nhìn tôi, trong mắt anh chứa đầy nỗi bi thương: “Khương Lăng, cho anh một cơ hội nữa được không? Anh đã theo em đầu thai vào phàm trần, anh đã vì mà em bảo vệ thế giới này, chỉ là vì muốn xin em cho anh thêm một cơ hội nữa, một cơ hội để làm lại từ đầu.”
Anh ấy nhìn vào ngực tôi rồi thấp giọng nói tiếp: “Anh biết anh không nên phong ấn ký ức của em nhưng anh thật sự rất sợ hãi, anh sự em sẽ nhớ ra những chuyện của kiếp trước, sợ em sẽ hận anh.”
Giọng nói anh ấy chợt trở nên dịu dàng, mềm mại như tơ lụa: “Không biết em có còn nhớ khi còn nhỏ chúng ta đã từng gặp nhau không nhỉ?”
Tôi nhíu mày: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Chu Nguyên Hạo đáp: “Lúc trước, khi bọn anh đến tham gia buổi phẩm trà của Văn Diên Ương, anh đã trúng gian kế khiến toàn quân suýt bị diệt, chính em đã kéo linh hồn của bọn anh vào trong không gian ý thức của em, cứu bọn anh một mạng.
Em còn nhớ cái trấn nhỏ trong không gian của em không?”
Tôi càng nhíu mày chặt hơn: “Ý anh là trấn Thiệu Dương sao?”
“Sau khi anh chuyển thế, cơ thể này đã bị người hạ độc từ khi còn trong bụng mẹ, để lại mầm bệnh, thế nên khi còn nhỏ cơ thể anh vẫn luôn rất yếu ớt, hay bị đau thắt ngực, mỗi lần tim co thắt thì đau muốn chết.
Vào năm anh mười tuổi, ông nội đã đưa anh đến một lão trung y trong trấn Thiệu Dương để khám bệnh, trên đường đến trấn Thiệu Dương, giữa dòng người đông đúc, tấp nập, anh đã nhìn thấy em.”
Chu Nguyên Hạo thấp giọng thở dài, nói: “Việc chuyển thế đầu thai của anh khác hẳn với những tên Quỷ Vương nóng lòng muốn thành công đó, anh và cơ thể này dung hợp rất sâu, trước lúc mười tuổi, anh không có ký ức của kiếp trước, mãi đến khi gặp được em, ký ức của anh tựa như dòng nước tràn ra, anh đã nhớ lại tất cả mọi thứ.”
Nghe anh ấy nhắc nhở, tôi bỗng nhiên cũng nhớ ra chuyện đó.
Năm ấy tôi chỉ mới 7 tuổi, đã đi theo bà nội về quê.
Hôm đó trấn Thiệu Dương có buổi họp chợ, bởi vì mải mê ngồi xổm ven đường nhìn một ông cụ làm đồ chơi bằng đường nên tôi đã bị lạc mất bà nội.
Lúc ấy tôi vô cùng sợ hãi, một mình ngồi khóc bên vệ đường.
Bỗng nhiên, có một người đàn ông trung niên vẻ mặt đáng khinh bước đến gần tôi, nói với tôi rằng bà nội đang tìm tôi và bảo sẽ đưa tôi đi gặp bà nội.
Tôi tin lời của ông ta là thật, khi chuẩn bị đi theo ông ta thì một cậu bé đột ngột xuất hiện chặn trước mặt chúng tôi.
Cậu bé kia vô cùng đẹp trai, đẹp đến mức khiến tôi phải sững sờ.
Cậu bé trừng mắt nhìn tên đàn ông đáng khinh, nói: “Buông em ấy ra.”
Tên đàn ông đáng khinh kia đảo tròng mắt, hỏi: “Mày là gì của nó chứ?”
Cậu bé nói: “Tôi là anh trai của em ấy.”
Tên đàn ông đáng khinh kia cười hì hì nói: “Chú dẫn các cháu đi gặp bà nội nhé.”
Cậu bé lạnh lùng nói: “Cút đi!”
Tên đàn ông đáng khinh mỉm cười, bước lên kéo cậu bé đi.
Cậu bé đá thẳng vào chân của tên đàn đó, ông ta đau đến mức hét to, đột nhiên có vài tên côn đồ vọt đến từ trong đám đông, vừa nhìn qua đã biết là không dễ chọc vào rồi.
Người đi đường xung quanh đều treo lên vẻ mặt mọi chuyện không liên quan gì đến tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...