Tôi thấy anh dừng bước chân lại, quay đầu lãnh đạm nhìn tôi, tôi thấy vậy thì nói: “Tôi không nhớ được gì hết, cho dù anh muốn tôi chết thì cũng để tôi chết cho rõ ràng với chứ.”
Chu Nguyên Hạo có hơi nheo mắt lại: “Cô thật sự không biết sao?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không nhớ được gì hết cả.”
Anh chậm rãi đi quanh tôi một vòng, rồi nói: “Cô và tướng quân Phi Viêm mà tôi biết là hoàn toàn khác nhau, cô ấy vô cùng cao ngạo, cô ấy tuyệt đối sẽ không quỳ gối trước mặt tôi như chó vẫy đuôi mừng chủ, cũng sẽ không tham sống sợ chết.”
Trong lòng tôi, yên lặng nghĩ thầm, chẳng lẽ anh chưa nghe nói về sự tích nằm gai nếm mật hay sao?
Việt Vương Câu Tiễn làm nô lệ ở nước Ngô, còn nịnh nọt cỡ nào với Ngô Vương Phù Sai, nhưng ông ấy vẫn sống tiếp được, còn trốn ra khỏi nước Ngô, trở lại nước Việt, trải qua bao gian truân vất vả cuối cùng mới tiêu diệt được nước Ngô.
Không ai không nhớ rõ là ông ấy đã từng hèn mọn cỡ nào, nhát gan sợ sệt cỡ nào, nếu muốn thắng thì phải còn sống, còn phải sống lâu hơn kẻ thù của mình, còn sống thì mới có thể đánh bại bọn họ.
Chỉ có điều, nghĩ thì như vậy nhưng tôi chỉ dám nói trong lòng thôi.
Chu Nguyên Hạo nhìn vào mắt của tôi rồi nói: “Hai trăm năm trước, tôi được thăng lên làm Quỷ Đế, trở thành Quỷ Đế đầu tiên trong địa ngục này.
Trong địa ngục, những quỷ vật, chỉ có thể sinh sống ở những tầng địa ngục của chính mình, chứ không cách nào đột phá giới hạn, tiến vào những nơi khác trong địa ngục.
Nhưng trở thành Quỷ Đế rồi, tôi đã có sức mạnh và có thể tự do đi tới đi lui trong mười tám tầng Địa Ngục.”
Tôi hít sâu một hơi: “Trước lúc này, có thể tùy tiện đi tới đi lui ở trong mười tám tầng Địa Ngục, chỉ có mình tôi mà thôi.”
“Cho nên, tôi và cô có lực lượng địa vị ngang nhau.” Trong mắt Chu Nguyên Hạo hiện lên ánh sáng hồng chíu: “Cho nên, cô không thể để tôi sống.”
Tôi nắm chặt nắm đấm, thì ra là thế, trách không được anh lại hận tôi như vậy.
“Tôi đã làm cái gì?” Tôi hỏi.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cái cửa sổ nho nhỏ trên tường đá: “Cô sắp đặt một liên hoàn kế, sau khi tôi đột phá lên chức Quỷ Đế, sau đó còn muốn tiếp tục thăng cấp, nhưng gần mười nghìn năm qua, Quỷ Đế lại chỉ có một người duy nhất, nếu muốn thăng cấp thì khó như lên trời.
Quỷ Hoàng chỉ là thứ trong truyền thuyết, thậm chí không có ai biết, nhóm quỷ vật có thể đột phá cảnh giới kia hay không.
Cho nên lúc ấy, tôi đang tìm kiếm một món bảo vật, món bảo vật kia có thể nâng cao thực lực của tôi.
Cô tung ra tin tức giả, để tôi đi vào cấm địa tìm món đồ kia.”
Cấm địa sao?
Tôi hít một hơi khí lạnh, nơi mà gọi là cấm địa, chính là tầng thứ mười tám ở Địa Ngục.
Đó là nơi cầm tù và mai táng những tử tù quỷ vật mạnh mẽ từ thời viễn cổ, ngoại trừ tôi thì không người nào có thể tiến vào bên trong.
Trước Thừa Hạo thì không có quỷ vật nào có thể đi vào tầng mười tám ở Địa Ngục, nhưng Quỷ Đế xuất hiện, cái này đúng là một cơ hội tuyệt hảo để diệt trừ anh.
Anh quay đầu, nói tiếp: “Ngay lúc đó, tôi vì tu luyện điên cuồng, cho nên tôi đã phá vỡ hàng rào, tiến vào trong tầng mười tám của Địa Ngục.
Cô đuổi theo tới đó, chúng ta đại chiến một trận trong tầng thứ mười tám ở Địa Ngục.”
Tôi hỏi tiếp: “Tôi đã thắng sao?”
Trong mắt anh hiện lên chút không cam lòng: “Nhờ vào thiên nhãn, cô đã thắng.”
Trong lòng tôi yên lặng nói, dù sao thì cũng là tôi thắng rồi mà.
“Cô mượn danh của thiên dạo, phán xử tôi có tội, ném tôi vào trong hồ dung nham, dùng hỏa diễm đốt cháy hồn thể của tôi, muốn nhờ vào đó để khiến thực lực của tôi suy yếu lại.
Nếu như tôi thật sự bị dung nham trong hồ đốt cháy năm trăm năm, thực lực của tôi sẽ bị mài mòn, một lần nữa trở về cấp Quỷ Vương.” Anh bắt lấy hai vai của tôi: “Khi đó, gian kế của cô cũng thành công rồi.”
Tôi nhìn qua cặp mắt của anh, trong đôi mắt màu đỏ rực kia dường như muốn phun ra lửa, anh khát vọng nâng cao sức mạnh như vậy nên mới muốn liều lĩnh tu luyện thêm cao một bước, mà tôi lại phá huỷ giấc mộng của anh.
Anh đương nhiên sẽ hận tôi thấu tận xương tuỷ.
Anh cắn răng, mạnh mẽ phun ra từng chữ: “Mỗi khi nhớ tới việc tôi không ngừng bị bào mòn sức mạnh trong hồ dung nham, tôi lại ước gì có thể lóc da lóc thịt của cô ra, băm thành trăm ngàn mảnh.”
Tôi không phản bác được gì, hoàn toàn chính xác, kiếp trước tôi làm như vậy đúng là không tử tế gì, nhưng là một thống lĩnh quân trấn giữ ngục, Phi Viêm tôi nhất định phải làm như thế.
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của anh: “Anh lại muốn đánh tôi sao?”
Anh sửng sốt một chút, đẩy ngã tôi ra đất, xoay người bước ra ngoài, trường bào màu đen của anh mang theo gió lướt qua gương mặt của tôi, khiến đôi mắt của tôi hơi nhói nhói, nước mắt không tự chủ được mà lập tức rơi xuống.
Tôi dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, tôi không cho phép mình khóc, cũng đã sớm biết có ngày này, nên cần gì phải đau lòng chứ? Tốt hơn hết là điều dưỡng tốt thân thể của mình rồi tìm cách chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...